--Người dịch: Autumnnolove--
Minh Hiên bĩu môi nói: "Chỉ cần Tam thúc thật sự chịu dạy con tập võ, con sẽ không sợ...Mẫu thân con không dám tìm Tam thúc gây sự đâu, nương chỉ dám ăn hiếp Nhị thúc thôi..."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe vậy thì cảm thấy rất kỳ quái: "Vì sao lại ăn hiếp Nhị thúc?"
Minh Hiên lắc đầu: "Con cũng không biết...Trước kia phụ thân nè, mẫu thân nè, cùng Nhị thúc nữa đều rất tốt. Nhưng mà từ khi phụ thân không còn nữa, mẫu thân thường xuyên trách cứ Nhị thúc, con có hỏi nương vì sao lại như vậy, nhưng mà nương không muốn nói."
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn có chút nghi hoặc, nàng nhìn Minh Sương một cái, Minh Sương lắc lắc đầu.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không có hỏi lại, nói: "Đừng nghĩ những chuyện không vui nữa...Tam thúc của ngươi mỗi buổi tối đều sẽ trở lại, nếu lúc đó người rảnh rỗi có thể chạy tới đây tìm Tam thúc."
Minh Hiên có chút mất mát nói: "Mẫu thân của con tối nào cũng nhìn chằm chằm con, con không ra ngoài được...Chỉ có ban ngày thời điểm nương nhốt mình ở Phật đường, con mới có thể lén trốn từ thư phòng ra."
Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc nói: "Mẫu thân của ngươi mỗi ngày đều ở Phật đường?"
Minh Hiên nói: "Đúng vậy, mẫu thân nói là phải cầu phúc cho phụ thân, để phụ thân sớm ngày được tiêu diêu miền cực lạc."
Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy có chút thổn thức, nói: "Tình cảm của cha mẹ ngươi chắc chắn rất tốt...Mẫu thân người nhất định rất thích phụ thân ngươi."
Minh Hiên chép miệng, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà mẫu thân của con, hình như không có thích con với ca ca chút nào hết..."
Đường Nguyễn Nguyễn giống như nghe được chuyện gì đó rất khó tin, nói: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Minh Hiên lập tức thu lại thần sắc trên mặt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Không có gì! Con nói bừa thôi!"
Nó vỗ vỗ cái mông bị dính dơ vì ngồi trên bàn, sửa sang lại vạt áo một chút, nói: "Mẫu thân của con sắp từ Phật đường ra rồi, con phải trở về đây."
Dứt lời, nó liền xoay người chạy ra ngoài. Chạy chưa được hai bước, ngoái đầu lại nói: "Tam thẩm...con...lần sau con lại tới ăn bánh tart trứng có được không?"
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: "Đương nhiên có thể, còn có rất nhiều thức ăn vặt khác nữa..."
"Dạ!". Ánh mắt Minh Hiên sáng lên, hứng phấn mà chạy đi.
Minh Sương nói: "Nhân duyên của phu nhân thật là tốt, tiểu công tử thực sự rất nghịch ngợm, ngoài Đại phu nhân và Tướng quân ra thì không có ai giữ được ngài ấy đâu...". Nàng nhớ tới lúc trước Minh Hiên từng trêu chọc một đứa bé trai, làm hại con người ta sợ tới tiểu ra quần, thật sự là làm cho người ta đau đầu.
Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ giọng nói: "Nó cũng rất đáng yêu mà."
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Mỗi ngày đều trôi qua giống như nước chảy, Đường Nguyễn Nguyễn ở phủ Trấn quốc tướng quân sống những ngày ăn ngủ, ngủ ăn, thời thời khắc khắc đều nhàn hạ đọc sách vẽ tranh, hoặc là nghiên cứu một vài món ăn mới, tiêu dao tự tại.
Hôm nay nàng vốn định đi tới Thanh Mộc Trai mua sắm, mới vừa chuẩn bị tươm tất định mang theo Thải Vi ra cửa, đột nhiên thấy nha hoàn bên cạnh lão phu nhân tiến vào: "Tam phu nhân, lão phu nhân mời người đến sảnh chính một chuyến, Ngôn phu nhân cùng Ngôn tiểu thư tới."
Đường Nguyễn Nguyễn chưa kịp phản ứng: "Ngôn phu nhân?"
Nha hoàn nói: "Chính là phu nhân của Chỉ huy sứ tuần phong doanh, trước kia ngài ấy thường xuyên dẫn Ngôn tiểu thư đến phủ chúng ta làm khách, chỉ là hai năm gần đây không thường lui tới nữa, lần này tới lại chỉ đích danh muốn gặp người!"
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu nói: "Vậy được, ngươi ra ngoài trước bẩm báo với mẫu thân, ta lập tức ra tới."
Dứt lời, chờ nha hoàn đi rồi, Đường Nguyễn Nguyễn hỏi Minh Sương: "Ngươi có biết vị Ngôn phu nhân này vì sao phải gặp ta không?"
Minh Sương cũng có chút nghi hoặc, nói: "Nô tỳ cũng không biết. Ngôn gia theo lý thuyết là đã đoạn tuyệt lui tới cùng phủ Trấn quốc tướng quân rồi, sao đột nhiên lại tới cửa?"
Đường Nguyễn Nguyễn hiếu kỳ hỏi: "Vì sao đoạn tuyệt lui tới?"
Minh Sương ở lâu trong phủ cho nên nàng ta biết rất nhiều chuyện, liền nghiêm mặt nói: "Ngôn tiểu thư cùng Nhị công tử của chúng ta vốn dĩ có hôn ước, nhưng mà từ sau khi Nhị công tử từ hôn, liền dẫn tới chuyện hai nhà bất hòa."
Nói đến đây, Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ ra Ngôn phu nhân chắc là vị phu nhân mà nàng đã từng gặp lúc bồi Tần lão phu nhân đi xem hát đi. Lão phu nhân lúc đó còn nhường nhịn Ngôn phu nhân tới ba phần, thì ra là bởi vì có một tầng dây mơ rễ má này.
Minh Sương lại có chút tiếc hận nói: "Ngôn tiểu thư cùng Nhị công tử vốn là một đôi tình lữ trời đất tạo thành, ban đầu nói là chờ Nhị công tử từ Bắc Tề trở về liền bàn chuyện cưới gả...Nhưng không nghĩ tới Nhị công tử bị thương trên chiến trường, hai người liền...Mọi người đều cảm thấy có chút đáng tiếc, Ngôn tiểu thư xinh đẹp như hoa, thông tình đạt lý, đối đãi với hạ nhân như chúng nô tỳ cũng cực kỳ hòa nhã."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, trong lòng đã minh bạch vài phần, liền nói: "Ta đã biết, Thải Vi, đi sảnh chính cùng ta."
--Người dịch: Autumnnolove--
Đường Nguyễn Nguyễn còn chưa đi tới sảnh chính, đừng ở bên ngoài đã nghe được tiếng cười nói sang sảng của Tần lão phu nhân.
"Ha ha ha, cái đứa nhỏ Chi Tâm này, rất hợp lòng ta!". Tần lão phu nhân nhìn Ngôn Chi Tâm ngồi ở một bên, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra vài phần.
Đúng lúc này Đường Nguyễn Nguyễn vừa ra tới, nhẹ nhàng hành lễ: "Mẫu thân vạn an!"
Tần lão phu nhân thấy nàng tới, cao hứng nói: "Mau tới ra mắt Ngôn phu nhân cùng Ngôn tiểu thư, đây, ngươi gọi là Chi Tâm tỷ tỷ là được rồi."
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười xoay người; "Ngôn phu nhân! Chi Tâm tỷ tỷ!"
Ngôn phu nhân gật đầu một cách ưu nhã, lần trước bà đã gặp qua Đường Nguyễn Nguyễn, rất có cảm tình với nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn người trước mặt, đôi mắt của Ngôn Chi Tâm thật sự rất đẹp, tròng mắt đen như mực, khóe mắt hơi nhếch lên, con ngươi trong suốt còn có một tia kiều mị, môi đỏ như son, giọng nói thập phần êm ái...
"Muội muội không hổ là đệ nhất mỹ nhân Đế Đô, quả nhiên là kinh vi thiên nhân*". Ngôn Chi Tâm ôn nhu cười, lời này nghe có vẻ khách sáo, nhưng lại từ nội tâm nàng ta cảm thán ra.
(*) - 惊为天人: kinh ngạc trước vẻ đẹp của một người phụ nữ nào đó.
Khí chất của nàng ta cũng tương tự như những khuê tú khác trong kinh thành nhưng lại thêm mấy phần hào sảng, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận cùng nàng ta.
Đường Nguyễn Nguyễn vội nói: "Tỷ tỷ quá khen! Muội muội đảm đương không nổi..."
Ngôn phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ này cũng quá khiêm tốn rồi, không những xinh đẹp mà trù nghệ cũng không kém đâu!". Bà dừng lại một chút, lại nói với Tần lão phu nhân: "Lần này ta mang theo Chi Tâm tới đây là muốn để nó đi theo Nguyễn Nguyễn nhà ngươi học nấu ăn."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong có chút giật mình, nào có chuyện khuê tú Đế Đô tự mình xuống bếp? Càng không có chuyện tự mình tới nhà người khác học tập như vậy.
Ngôn Chi Tâm ho nhẹ một tiếng, nói: "Muội muội, mẫu thân của tỷ từ khi ăn được bắp rang bơ cùng trà trái cây mà muội làm thì nhớ mãi không quên, trở về vẫn luôn miệng nhắc tới, hi vọng có thể được ăn thường xuyên."
Nàng lại thân thiết kéo tay Đường Nguyễn Nguyễn: "Phận làm con gái, tỷ cũng muốn học một chút nấu nướng thế nào, vì mẫu thân làm tròn đạo hiếu, không biết là muội có thể dạy cho tỷ tỷ một chút hay không?"
Ánh mắt của nàng ta rất thành khẩn, giống như thật sự nghiêm túc đến đây học hỏi, Đường Nguyễn Nguyễn lập tức nói: "Đây là việc nhỏ, muội muội tất nhiên sẽ hết lòng, chỉ là không biết khi nào thì tỷ tỷ muốn bắt đầu học?"
Ngôn Chi Tâm nhoẻn miệng cười: "Hôm nay luôn đi!"
Đường Nguyễn nguyễn ngẩn ra, cũng quá nóng vội đi?
Tần lão phu nhân cũng nói: "Chi Tâm cũng không cần vội, tương lai còn dài mà...". Nói xong bà liền liếc nhìn Ngôn phu nhân một cái.
Ngôn phu nhân hiểu ý nói: "Đúng vậy, Chi Tâm chưa xuống bếp bao giờ, chỉ sợ là sau này sẽ phải thường xuyên đến phủ làm phiền các ngươi..."
Tần lão phu nhân cười ha ha: "Vậy chẳng phải càng tốt sao, Chi Tâm có thể tới đây trò chuyện với ta nhiều một chút."
Hai người này đánh một hồi bí hiểm, Đường Nguyễn Nguyễn không biểu hiện chút gì trên mặt, nhưng trong lòng cũng hiểu được vài phần.
Tần lão phu nhân lại nói: "Nguyễn Nguyễn à, lúc ngươi dạy Chi Tâm làm thức ăn, nhớ phải làm nhiều một chút, để cho chúng ta cũng được nếm thử, Nhị ca của ngươi cũng ở nhà, cũng đưa một chút qua cho nó."
Đường Nguyễn Nguyễn cười: À, hiểu rồi!
Đây chính là một kế hoạch xúc tiến hôn sự giữa hai phủ, mục đích chính là tác hợp cho Tần Tu Dật và Ngôn Chi Tâm. Đường Nguyễn Nguyễn dò hỏi: "Ngày xuân thì ăn chút đậu đỏ là tốt nhất, cổ nhân có câu "Nguyện quân đa thái hiệt, thử vật tối tương ti tư"*, muội cũng đang định dùng đậu đỏ làm chút đồ ăn vặt, tỷ tỷ có muốn cùng làm không?"
(*) - giải thích dài quá nên nhét dưới cùng để không làm ảnh hưởng mạch truyện. Vui lòng kéo xuống dưới đọc hết bài thơ chứa hai câu thơ trên.
Tâm tư của Ngôn Chi Tâm bị đoán trúng, trên khuôn mặt có chút ửng hồng, trầm mặc gật đầu.
Ngôn phu nhân vui mừng ra mặt, nói với Tần lão phu nhân: "Tam tức phụ này của ngươi quả thật là thông minh sáng suốt."
Trên mặt Tần lão phu nhân cũng lộ ra vài phần đắc ý: "Đó là đương nhiên rồi!"
Đã nói đến nước này, Đường Nguyễn Nguyễn cũng hiểu ý tứ rõ ràng, nói: "Vậy Ngôn phu nhân cùng mẫu thân chậm rãi trò chuyện, bây giờ con muốn ra cửa một chuyến, tỷ tỷ có muốn đi cùng muội không?"
Ngôn Chi Tâm nhìn thoáng qua Ngôn phu nhân, Ngôn phu nhân gật gật đầu: "Đi thôi!"
Ngôn Chi Tâm liền đỏ mặt, cùng Đường Nguyễn Nguyễn đi ra ngoài.
Ngôn phu nhân uống một ngụm trà, do dự một lúc, hỏi: "Lão tỷ tỷ, ngươi cảm thấy...chúng ta làm như vậy có tác dụng sao?"
Tần lão phu nhân trầm ngâm nói: "Muội muội, tính tình của A Dật nhà ta, ta hiểu rõ nhất. Rất nhiều chuyện nhìn bên ngoài thì cảm thấy nó có vẻ hờ hững, nhưng thật ra trong lòng nó rất để ý. Nó cùng với Chi Tâm, là tình cảm vun đắp từ nhỏ, sao có thể nói cạn là cạn được? Nó bị thương ở tay, con đường làm quan bị chặt đứt, cảm thấy thất bại, sợ không có mặt mũi nào đối mặt với Chi Tâm thôi."
Còn có một câu bà không có nói ra miệng, Tần Tu Dật chính là một người dịu dàng chu đáo, làm sao có thể cho phép bản thân mình trở thành gánh nặng cho người nó thương?
Ngôn phu nhân nói: "Cứ hi vọng như vậy đi...Đứa nhỏ A Dật này, thật đáng tiếc!"
Trong lòng Tần lão phu nhân càng thêm chau xót, cười khổ một tiếng: "Thôi!"
--Wattpad: Autumnnolove--
Xe ngựa của phủ Trấn quốc tướng quân chạy qua con đướng lát đá dài phủ đầy rêu xanh, lắc lư chạy về hướng Thanh Mộc Trai.
Bên trong thùng xe nhỏ hẹp, Đường Nguyễn Nguyễn ngồi đối diện Ngôn Chi Tâm, hai người cũng chưa quen thân cho nên bầu không khí lúc này có chút ngượng ngùng.
Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng trước phá vỡ không gian yên tĩnh, nói: "Tỷ tỷ cùng Nhị ca đã quen biết nhau bao lâu rồi?"
Ngôn Chi Tâm có chút giật mình, cúi đầu nói: "Mười hai năm."
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thán: "Lâu như vậy sao?"
Ngôn Chi Tâm cảm thấy có chút ngoài ý muốn: "Lâu lắm sao?". Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng ta lại lộ ra biểu tình sầu bi: "Tỷ còn cảm thấy chưa đủ lâu, nếu có thể lâu hơn chút nữa, chàng đã không thể buông bỏ được tỷ rồi..."
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy tâm trạng của nàng ta có chút suy sụp, liền an ủi: "Sự thành hay không là do người, tỷ tỷ không cần khổ sở."
Ngôn Chi Tâm cười nói: "Đáng ra mọi chuyện đã không tệ như bây giờ". Hai người mới biết nhau đã có thể an ủi thâm thiết như vậy, thật ra có chút ăn ý hiếm có.
Chuyện tình giữa hai người bọn họ, Đường Nguyễn Nguyễn tuy rằng không biết rõ ràng lắm, nhưng có thể khẳng định Ngôn Chi Tâm thật sự một lòng một dạ với Tần Tu Dật.
Hai người câu được câu mất mà trò chuyện, rất nhanh đã tới Thanh Mộc Trai.
Đường Nguyễn Nguyễn dẫn theo Ngôn Chi Tâm vào Thanh Mộc Trai, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Xảo bà bà đứng ở quầy tính tiền, đang gõ bàn tính tính toán sổ sách.
"Xảo bà bà!". Đường Nguyễn Nguyễn tươi cười rạng rỡ.
"Nguyễn Nguyễn tới rồi!". Xảo bà bà ngẩng đầu lên, cười tới đôi mắt híp thành một cái khe, bà bà nhìn thoáng qua Ngôn Chi Tâm, gật đầu cười: "Có khách mới tới mua hàng."
"Khách mới từ đâu ra?". Hồ chưởng quầy từ trong phòng nhô đầu ra, vẻ mặt cảnh giác nói: "Chẳng lẽ là tên háo sắc nào tới trêu chọc A Xảo nhà ta?"
Ngôn Chi Tâm thấy thế liền cảm thấy rất ngạc nhiên. Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: "Tỷ tỷ đừng sợ, Xảo bà bà cùng Hồ lão bản đều là người tốt, Hồ lão bản có hai đặc điểm, cái thứ nhất chính là tính tình có chút nóng nảy, cái thứ hai chính là lưu luyến si mê Xảo bà bà."
Ngôn Chi Tâm có chút hiếu kỳ nhìn về phía Hồ chưởng quầy cùng Xảo ba bà, lễ phép gật đầu xem như chào hỏi.
Xảo bà bà nói với Đường Nguyễn Nguyễn: "Gần đây đều sai mấy nha đầu Thải Bình cùng Thải Vi tới, thật lâu rồi không nhìn thấy mặt ngươi..."
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu: "Khoảng thời gian trước chân bị thương, phải ở trong nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, bây giờ đã tốt lên liền muốn tới đây mua chút đồ, thuận tiện tới thăm hai người."
Xảo bà bà nghe vậy liền đi từ phía sau quầy ra, nhìn Đường Nguyễn Nguyễn từ trên xuống dưới: "Ngươi không sao chứ? Có còn đau ở chỗ nào không..."
Trên khuôn mặt từ ái của Xảo bà bà toàn là ôn nhu, lại mang thêm một phần lo lắng.
Hồ chưởng quầy lập tức nhảy ra nói: "Ta thấy nha đầu này còn tung tăng nhảy nhót được, chỗ nào giống bị thương đâu? A Xảo bà không cần lo lắng...nếu mà có thời gian chi bằng lo lắng cho ta nè, buổi trưa ta ngủ còn bị bóng đè!"
Đường Nguyễn Nguyễn vô ngữ nhìn hắn: Ngươi là một cái NPC mà cũng nằm mơ sao?
Hồ chưởng quầy trừng mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, lại quay sang nịnh nọt lấy lòng Xảo bà bà.
Xảo bà bà che miệng cười nói: "Được được, đợi chút nữa ta lại an ủi tới ngươi."
Bà quay lại nói với Đường Nguyễn Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, hôm nay muốn mua cái gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thoáng qua Ngôn Chi Tâm, nói: "Ta muốn mua một chút bột matcha, bột nếp, bột gạo..."
Nàng nói một hơi rất nhiều loại nguyên liệu nấu ăn mà Ngôn Chi Tâm chưa từng nghe qua, Xảo bà bà thì liên tiếp gật đầu, cũng không cần viết ra giấy, Ngôn Chi Tâm thậm chí có chút lo lắng Xảo bà bà có thể nhớ được hết hay không.
Xảo bà bà nghe xong, cười nói: "Muốn bao nhiêu?"
Đường Nguyễn Nguyễn đang định lên tiếng, Xảo bà bà lại hỏi tới một câu: "Hoặc là nói ngươi muốn làm cho bao nhiêu người ăn?"
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra. Đúng vậy, Chi Tâm tỷ tỷ làm cho Nhị ca ăn, còn nàng...nếu không làm cho Tần Tu Viễn ăn thì có chút không hợp lý...
Trong lúc nàng còn đang rối rắm, Ngôn Chi Tâm lại không nghĩ ngợi nhiều, nói: "Ngoài nữ quyến chúng ta thì cần thêm hai phần cho hai người nữa...Nguyễn Nguyễn cũng cần phải làm cho tướng quân ăn mà đúng không?"
Đường Nguyễn Nguyễn ỡm ờ, "ừm" một tiếng.
Xảo bà bà mắng yêu nàng một cái: "Đứa nhỏ này, xấu hổ cái gì?"
Dứt lời, bà liền thì thầm với Hồ Chưởng quầy mấy câu, bảo hắn