--Dịch: Autumnnolove--
Tần Tu Dao vẫn chưa kịp phản ứng đã bị hắn đoạt lấy cái đĩa trên tay và đuổi theo Minh Hiên. Thanh Hiên bưng cái đĩa chỉ còn mỗi kem vừa chạy vừa hét to: "Kẻ trộm to gan, mau tới đây nạp mạng!"
"Đại hiệp tha mạng!". Minh Hiên cũng quái khí đáp lại hắn, vừa nói vừa che chắn đầu giống như một con khỉ đang nhảy nhót lung tung.
"Ha ha ha ha!". Mọi người được một trận cười vang, hai huynh đệ này một chạy một đuổi, tiếng cười sảng khoái khiến cho không khí của bữa tiệc sinh thần trực tiếp đạt đến cao trào.
...
Cả nhà ăn xong bánh kem mới bắt đầu dùng bữa tối, nâng ly cạn chén, mãi cho tới lúc sao mọc đầy trời, nửa đêm buồn ngủ mới chịu tàn tiệc.
Trong khoảng sân nho nhỏ của Phi Diêm Các vẫn còn lưu lại dấu vết của buổi tụ họp vui vẻ, Thải Vi và Thải Bình đang bận rộn dọn dẹp.
Minh Sương đưa mắt nhìn về thư phòng, tối qua nhóm tiểu công tử còn ngủ ở nơi đó, tối nay đều vui vẻ theo mẫu thân trở về Phi Vân Các rồi. Nàng vội vàng thay mới toàn bộ chăn đệm trên giường mà hai vị tiểu công tử đã dùng, cẩn thận trải giường xong nàng mới đi tới trước người Tần Tu Viễn.
"Tướng quân! Thư phòng đã thu thập xong, ngài có thể trở về đó ngủ."
Tần Tu Viễn còn đang vui vẻ đứng ở trong sân đón gió, hắn uống một chút rượu, lúc này cảm thấy đầu óc hơi lâng lâng. Sau khi hắn nghe được thanh âm của Minh Sương, dường như rất không vui, nói: "Ngươi vừa mới nói, để bản tướng quân ngủ ở chỗ nào?"
Minh Sương cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nàng thốt lên: "Chẳng lẽ tối nay tướng quân không muốn ngủ ở thư phòng sao?"
Sau khi hỏi xong nàng mới kịp nhận ra, không nhịn được thầm mắng bản thân...
"Tướng quân!". Đúng lúc Đường Nguyễn Nguyễn đang uyển chuyển nhẹ nhàng đi về phía Tần Tu Viễn.
Nàng thấy sắc mặt của Tần Tu Viễn hơi đỏ, vội nói: "Có phải là chàng uống hơi nhiều rượu rồi không? Có muốn ta nấu cho chàng một chén trà giải rượu không?"
Tần Tu Viễn bây giờ đang cảm thấy mông lung, nhưng vẫn rất bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt của hắn có chút nóng rực.
Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn nhìn chằm chằm thì có chút ngượng ngùng, nói: "Chàng làm sao vậy?"
Tần Tu Viễn thu ánh mắt lại, nhẹ giọng nói: "Đa tạ!"
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt: "Đa tạ ta chuyện gì?"
Tần Tu Viễn cười nhẹ: "Từ rất lâu rồi trong phủ này không được náo nhiệt như vậy."
Đúng ra là đã tĩnh mịch rất lâu rồi. Từ sau khi chuyện của ba năm trước xảy ra, trên dưới Tần gia người người đều dưỡng thương, nhưng vẫn chưa từng được chữa khỏi. Cho đến khi nàng được gả tới đây, tất cả dường như đang chậm rãi trở nên tốt hơn.
Đường Nguyễn Nguyễn nhoẻn miệng cười: "Ta còn tưởng rằng chuyện gì...Canh giờ đã không còn sớm, chàng nghỉ ngơi sớm một chút...Ngủ ngon!"
Tần Tu Viễn lẩm bẩm: "Ngủ ngon..."
Có lẽ là uống nhiều rượu, hắn ngẩn ngơ nhìn nàng xoay người sang chỗ khác, nhìn đến si ngốc. Sau đó mới ngoan ngoãn trở về thư phòng đóng cửa lại.
Minh Sương vẫn luôn đứng ở một bên, dùng mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt Tần Tu Viễn đang âm lãnh đột nhiên chuyển biến trong trẻo, cảm thấy tâm tư chủ tử thật khó nắm bắt.
--Wattpad: @Autumnnolove--
Buổi sáng ở Đế Đô vẫn còn se se lạnh, những ngọn cây đâm chồi xanh mơn mởn, tràn ngập không khí mùa xuân, mọi người đều trông ngóng mặt trời ló dạng để xua tan cái rét tháng ba.
Hôm nay Thanh Hiên phải trở về Thái học viện. Hôm qua thật sự quá vui vẻ, nửa năm qua, lần đầu tiên hắn có cảm giác không muốn xa nhà.
"Tới Thái học viện rồi nhớ phải nghe lời của Đại học sĩ biết chưa?". Vương thị từ ái dặn dò, hôm nay nàng đặc biệt trang điểm đơn giản một chút, nhìn qua rất có tinh thần.
Thanh Hiên thấy tình trạng của mẫu thân có chuyển biến tốt đẹp, hắn cảm thấy yên tâm không ít, nói: "Dạ, mẫu thân! Người cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt...có chuyện gì đó mà nghĩ về nó khiến cho người không vui...thì người đừng nghĩ nữa."
Vương thị hiểu ý, nghiêm túc gật đầu: "Mẫu thân đã biết."
Trong lòng nàng cũng sinh ra vài phần xúc động, nhi tử đã lớn, đã học được cách quan tâm tới nàng. Có nhiều chuyện chính là như vậy, một khi bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, về sau sẽ càng tốt đẹp hơn.
Thanh Hiên bái biệt mẫu thân, đang chuẩn bị lên ngựa, đột nhiên nghe được có người gọi mình.
"Thanh Hiên!"
"Thẩm thẩm?". Thanh Hiên có chút kinh hỉ, thì ra Đường Nguyễn Nguyễn cũng tới tiễn hắn.
Đường Nguyễn Nguyễn mặt mày rạng rỡ: "Nè, cái này cho ngươi mang theo tới Thái học viện ăn."
Thanh Hiên lúc này mới phát hiện trong tay nàng xách theo một cái hộp đồ ăn tinh xảo, thoạt nhìn cũng không nhẹ. Dứt lời, nàng liền nhét hộp đồ ăn vào trong tay hắn. Thanh Hiên nhất thời có chút suиɠ sướиɠ, dù sao thì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười ba tuổi, sao lại không yêu thích đểm tâm chứ!
Nhưng ngay sau đó cảm thấy một nam tử hán lại mang theo một hộp đồ ăn đi học dường như không ổn lắm. Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn không đành lòng cự tuyệt: "Đa tạ thẩm thẩm!"
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Đây là bánh cookie, để thêm mấy ngày cũng sẽ không hư, ngươi cứ để dành từ từ ăn."
Thanh Hiên gật gật đầu, đặt hộp đồ ăn vào trong rương đựng sách vở mang theo bên người, dứt khoát cáo biệt cùng các nàng. Lúc Thanh Hiên lên xe ngựa, còn nhô đầu ra vẫy tay với các nàng. Vương thị có chút xúc động, đứa nhỏ Thanh Hiên này đã lâu rồi không có thân thiết với nàng như vậy.
Ánh mắt Vương thị vẫn còn dõi theo chiếc xe ngựa đang dần dần khuất bóng, Đường Nguyễn Nguyễn kéo tay áo nàng ta, nói: "Đại tẩu đừng nhìn nữa, mấy ngày nữa là Thanh Hiên trở về nữqa rồi."
Vương thị gật đầu, nàng đã có dự định trong lòng. Lần sau Thanh Hiên trở về, nàng nhất định phải làm cho nó thêm nhiều món điểm tâm nữa.
Vương thị cùng Đường Nguyễn Nguyễn xoay người chuẩn bị trở vào, Đường Nguyễn Nguyễn không cẩn thận va vào lòng ngực của người đi tới từ phía đối diện.
"Sao chàng lại ở đây?". Đường Nguyễn Nguyễn xoa cái mũi bị đụng trúng, đau đến sắp rơi nước mắt: Người này mình đồng da sắt sao?
Không biết Tần Tu Viễn tới cửa từ lúc nào, bọn họ chỉ lo đưa tiễn Thanh hiên cho nên không có để tâm đến hắn.
"Nàng không sao chứ?". Tần Tu Viễn thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng bị đụng trúng mà tức giận.
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu, thấy hôm nay Tần Tu Viễn mặc một thân quan phục màu tím, trông phong thái tuấn tú, trong đôi mắt phượng kia đang nhướng lên kia lộ ra cảm xúc áy náy.
Nàng liền nói: "Không sao...Vừa mới mang chút điểm tâm ngọt cho Thanh Hiên, bây giờ liền trở vào."
Tần Tu Viễn 'ồ' một tiếng, sau đó giống như tự nói với chính mình: "Ta cũng chưa dùng bữa sáng, ra ngoài có chút vội."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe vậy, vội đáp lời: "Vậy...vậy tướng quân mau thượng triều đi."
Khóe mắt Tần Tu Viễn giật giật, khẽ thở dài: "Vậy thì ta đi đây."
Tần Tu Viễn đi rồi, Vương thị nhịn không được cười to: "Hai người các ngươi sao vậy, còn chơi trò bí hiểm chi vậy?"
Đường Nguyễn Nguyễn không hiểu: "Cái gì bí hiểm?"
Vương thị nói: "A Viễn chỗ nào là vội vã thượng triều đâu, người ta muốn ăn đồ ăn sáng ngươi làm."
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: "Vậy sao? Sao chàng ấy lại không nói thẳng ra?"
Vương thị nhìn nàng một cái, giảng giải: "Luận hành quân đánh giặc, A Viễn có thiên phú dị bẩm. Còn về chuyện tình cảm, hắn là một đứa ngốc không hề có kinh nghiệm, hắn cần ngươi dẫn dắt."
Dứt lời, nàng ta mới nhớ ra hình như Đường Nguyễn Nguyễn cũng là một tiểu cô nương không có kinh nghiệm tình trường gì, nàng ta không khỏi cảm thấy đau đầu.
Vương thị lại nói: "Thôi, tương lai còn dài."
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, cúi đầu vào cửa.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Hôm nay bãi triều rất sớm, trong bụng Tần Tu Viễn trống trơn, hắn còn đang muốn hồi phủ sớm một chút lại bị Mưu công công bên người Hoàng thượng chắn đường.
"Tướng quân, Hoàng thượng mời ngài đến Ngự thư phòng yết kiến, có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Mưu công công kính cẩn khom lưng, ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười chờ đợi câu trả lời của Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn hơi suy tư: "Được, mạt tướng theo công công qua đó."
Hắn đi phía sau Mưu công công, suy nghĩ hôm nay hoàng thượng tìm hắn rốt cuộc là vì chuyện gì, người khôn khéo như Mưu công công chắc chắn sẽ không lộ ra nửa phần ý tứ của hoàng thượng.
--Dịch: Autumnnolove--
Bên trong ngự thư phòng, mùi long diên hương nhàn nhạt, đại khí ngưng thần.
Minh Thành Đế đã ngoài bốn mươi, trên người hắn mặc long bào bằng lụa, trên vải thêu hoa văn rồng vàng đỏ tinh xảo lộng lẫy, thể hiện quyền lực và uy nghiêm chí tôn. Bên dưới đôi mày rậm là đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, dù không lên tiếng không tức giận vẫn làm cho người ta cảm thấy kính sợ.
Lúc này hắn đang ngồi trước thư án phê duyệt tấu chương, mày nhíu lại, không cần nói cũng biết là đang tức giận.
"Hoàng thượng, Tần tướng quân đã tới!". Mưu công công cúi người bẩm báo.
"Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng!". Tần Tu Viễn quỳ một bên gối xuống đất hành lễ.
Minh Thành Đế dời tinh thần ra khỏi tấu chương trong mớ tấu chương đang xếp thành núi, xua xua tay nói: "Nghi thức xã giao thì thôi, ngươi tới đây!"
Hắn chỉ chỉ vào một xấp tấu chương trong tầm tay, nói: "Ngươi nhìn xem, tất cả đều dâng tấu đề cử Chỉ huy sứ Ích Châu."
Mày rậm của Tần Tu Viễn hơi nhướng lên, quả nhiên là chuyện này. Chức Chỉ huy sứ Ích châu này nói tới đã lâu nhưng vẫn chưa chọn được ai.
Ích châu nằm ở vùng núi Ích Vân, là pháo đài phòng thủ của Đế Đô. Nói cách khác, tuy không cần phải là quan to nhất phẩm, nhưng ở trên tam phẩm vẫn được xem như người canh cửa của hoàng đế, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Ngoài ra, Ích Châu còn có địa thế thông nam bắc, mấy năm gần đây thương gia lui tới tấp nập, cũng dần dần sung túc và đông đúc lên. Chức Chỉ huy sứ Ích Châu này, có thể nói là vừa có quyền vừa có tiếng, ai có thể không động tâm?
Chỉ huy sứ tiền nhiệm có được lợi thế này, thu quá nhiều vào túi, bị bá tánh kiện lên tới quan trên rồi tới Đế Đô, hoàng đế phải tự mình đứng ra xử trí. Cho tới bây giờ, chức Chỉ huy sứ Ích Châu vẫn luôn bỏ trống. Mà ở Ích Châu có hai vị tướng trấn thủ, chia ra quản hạt hai vùng nam - bắc, người đời gọi là nam Cẩm Trình, bắc Vương Nhiên.
Lý Cẩm Trình xuất thân trong một đại gia tộc, vốn lớn lên ở Đế Đô, vẫn luôn duy trì quan hệ với các đại gia tộc ở Đế Đô hiện tại. Lần này hoàng đế muốn còn người đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ, hắn liền lợi dụng không ít thế lực trong kinh vì mình đề cử, thậm chí dâng tấu chương tự ứng cử, ca tụng công đức.
Mà Vương Nhiên xuất thân