1.11.2021
Fanpage: Bản dịch 0 đồng
Editor: Autumnnolove
---
Hàm răng nhẹ nhàng cắn một cái, bắp rang liền vỡ vụn ra, nước đường nâu hòa quyện với vị bắp êm dịu, quanh quẩn ở đầu lưỡi, nhanh chóng được đưa vào cổ họng.
Bất tri bất giác đã ăn xong một viên, Minh Sương mở to đôi mắt, kích động nói: "Bắp rang ăn quá ngon!"
Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng như vậy, cũng cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, liền nói: "Thích liền ăn nhiều một chút, còn có một nồi to!"
Thải Bình cùng Thải Vi lúc này cũng không thèm nói chuyện, cứ một viên lại một viên hướng vào trong miệng, loại đồ ăn vặt như bắp rang này, làm sao chỉ có thể ăn một viên?
Chỉ chốc lát sau, mấy người liền ăn đến no nê. Đường Nguyễn Nguyễn thấy trong nồi còn không ít bắp rang, liền nói: "Bắp rang cũng nguội rồi, ta đậy nó lại trước, các ngươi muốn ăn thì cứ tự mình lấy."
Dừng lại một chút, nàng lại dặn dò: "Có thể ăn hết trong ngày là tốt nhất, ngày mai ta lại làm một ít, có thể vừa nghe diễn xướng vừa ăn."
Kỳ thật nàng cũng chưa từng nghe qua diễn xướng, chỉ là cảm thấy ngồi lâu sẽ rất nhàm chán, tất nhiên là phải có chút gì đó ăn mới được.
Ba người Thải Bình gật gật đầu.
...
Ngoại ô, Cụ Phong doanh.
"Còn không đến một phần tư canh giờ liền có người không kiên trì được? Các người là muốn nếm thử tư vị của quân côn?". Thân tín của Tần Tu Viễn - Tần Dũng, cầm quân côn trong tay, đứng ở sân luyện binh, như hổ rình mồi canh gác các tân binh đứng tấn, nếu ai không trụ được trước, liền thưởng một quân côn.
Nghe xong lời này, đám tân binh lại mạnh mẽ nâng cao tình thần, nỗ lực khống chế đôi chân đang có chút run rẩy, không ít người trên đầu đã chảy ra từng giọt mồ hôi lớn.
Đột nhiên, một tân bình quỳ xuống và hét lên: "Lão tử không luyện nữa!"
Sắc mặt Tần Dũng sửng sốt, liền vác theo quân côn đi qua...
Tần Tu Viễn ngồi ở trong doanh trại xử lý quân vụ, Tần Trung xốc trướng tiến vào, vội vàng nói: "Tướng quân, không tốt, có tân binh không phục, đánh nhau cùng Tần Dũng rồi!"
Tần Tu Viễn vẫn chưa ngước mắt lên, thuận miệng hỏi: "Ai thắng?"
Tần Trung sửng sốt, lẩm bẩm nói: "Này...Tất nhiên là Tần Dũng thắng."
Ngay sau đó hắn lại lắc đầu nói: "Nhưng cái này không phải trọng điểm! Trọng điểm là tân binh kia...Hắn là con vợ cả Tây Bá Hầu Văn Kiên, bây giờ bị đả thương, chính là nháo muốn cáo trạng lên triều đình!"
Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: "Cho hắn đi. Nói cho hắn biết, chưa được phép mà tự tiện rời khỏi quân doanh, xem như đào ngũ mà trị tội."
Tần Trung sửng sốt, ngay sau đó lĩnh mệnh chạy đi.
Một lát sau, Tần Trung lôi kéo Tần Dũng tiến vào, nói: "Vị thế tử gia kia đã bình tĩnh trở lại, nhưng hắn bị thương không nhẹ, chỉ sợ mấy ngày tới đều không xuống giường được, ti chức đưa hắn đến doanh trướng nghỉ ngơi."
Tần Tu Viễn như cũ đang múa bút thành văn, nói: "Được rồi!"
Tần Dũng có chút chột dạ, búi tóc chỉnh tề ban đầu lúc này đánh đến có chút rời rạc, bộ dáng hơi chật vật, hắn sửa sửa vạt áo, chắp tay nói: "Ti chức tham kiến tướng quân."
Tần Tu Viễn đang cầm bút lông sói trong tay, ngừng lại: "Đánh đến thật tận hứng?"
Tần Dũng ngượng ngùng lắc đấu.
Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: "Đi lãnh hai mươi quân côn."
Tần Trung do dự hỏi: "Tướng quân...này?"
Tần Dũng cắn chặt môi, không nói một lời.
Tần Tu Viễn mặt không biểu tình: "Nào có chuyện hiệu úy cùng tân binh đánh nhau? Không kiểm soát được tình hình, nên phạt."
Tần Dũng cúi đầu nói: "Tướng quân, ngày muốn phạt ta, ta nhận. Nhưng ta có một chuyện không rõ."
Tần Tu Viễn ngước mắt: "Mời nói."
Tần Dũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Tướng quân tay cầm binh quyền, rõ ràng có thể trấn giữ ở Bắc cương, tọa trấn một phương. Nếu đứa nhỏ Bắc Tề tới, mang theo các huynh đệ đi gϊếŧ hắn không còn mảnh giáp, chẳng phải vui sướng sao?"
Dừng lại một chút, hắn ảm đạm nói: "Vì sao cố tình lưu lại kinh thành, tới giáo dưỡng đám ăn chơi trác táng này?"
Tần Dũng hiện tại suy ngẫm lại, cư nhiên bị một tiểu tử hỉ mũi chưa sạch chọc giận, cùng có chút buồn bực chính mình.
Tần Trung khẽ nhíu mày, vẫn chưa lên tiếng, nhưng kỳ thật vấn đề này cũng quanh quẩn ở trong lòng hắn lâu nay. Từ ba năm trước đây, Trấn Quốc công qua đời, nhị công tử bị chặt đứt cách tay liền xin từ chức quan, nhàn nhã ở nhà. Rồi sau đó Bắc tề xâm chiếm, triều đình không có tướng, Tần Tu Viễn liền xin ra trận, lúc ấy chúng lão thần cực lực phản đối, là hắn lập hạ quân lệnh trạng mới một lần nữa đạt được binh phù của hoàng thượng.
Tần Tu Viễn mười bốn tuổi liền đi theo huynh phụ ra chiến trường, vốn là mưa dầm thấm đất, lại thêm tư chất thông minh, sau khi đến Bắc cương, hắn thực mau liền xoay chuyển tình thế, giúp Đại Minh chuyển bại thành thắng. Sau khi chiến tranh kết thúc, Tần Tu Viễn lựa chọn hồi đế