????Dịch: Autumnnolove????
CHƯƠNG 55
Bầu không khí đột nhiên trở nên an tĩnh, Tần Trung lén nhìn sắc mặt của Tần Tu Viễn. Hình như cũng không có gì biến đổi, hắn càng tin tưởng một cách vững vàng rằng hắn không sai.
Tiểu nhị nói: "Ái chà...hôm nay khách đầy rồi! Chỉ còn lại một gian phòng chữ Thiên và hai gian phòng chữ Địa, khách quan thấy được không?"
Tần Tu Viễn đáp lời: "Trời cũng tối rồi, cứ ở lại nơi này đi."
Tiểu nhị cơ trí gật đầu: "Vậy tiểu nhân lập tức an bài theo ý ngài."
Tần Tu Viễn hài lòng gật đầu, ném một thỏi bạc cho tiểu nhị.
Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi đang đứng một bên lén lút nghiên cứu thực đơn dán trên tường, vẫn chưa nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.
"Lên lầu trước đi!". Tần Tu Viễn đột nhiên hướng đến gần Đường Nguyễn Nguyễn, cách một lớp mạn che mặt nói chuyện với nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn hơi giật mình, sau đó nàng ù ù cạc cạc mà đi theo Tần Tu Viễn lên lầu hai.
Khách điếm Vân Lai nằm ở trung tâm thành Ích Châu, phòng chữ Thiên hướng ra đường chính. Trên tầng ba tuy không nghe thấy tiếng người, nhưng có thể nhìn thấy các tửu lầu san sát nhau rất náo nhiệt và khung cảnh nhộn nhịp đèn đuốc rực rỡ phồn hoa.
Sau khi Thải Vi và Tần Trung xếp hành lý vào phòng chữ Thiên, trong lòng ngầm hiểu mà lui ra ngoài.
Tần Tu Viễn nói: "Buổi tối ta nói Tần Trung đưa nàng và Thải Vi đi dạo được không?"
Đường Nguyễn Nguyễn phải ở cùng một gian phòng với hắn vốn đang có chút lúng túng, nghe hắn nói xong nhịn không được liền hỏi: "Vậy còn chàng?"
Tần Tu Viễn nhàn nhạt đáp: "Ta muốn tới một nơi..."
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày: "Ngõ Điềm Thủy sao?"
Tần Tu Viễn sửng sốt, lập tức hơi chột dạ: "Sao nàng biết?"
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không mặn không nhạt mà đáp lại: "Ta mới vừa nghe thấy chàng hỏi thăm tiểu nhị..."
Vẻ mặt vốn đang đạm mạc của Tần Tu Viễn dường như nứt toạc ra, hắn vội vàng giải thích: "Ta nào có hỏi thăm! Là hắn một hai phải nói cho ta nghe."
Đường Nguyễn Nguyễn trừng hắn: "Vậy chàng tới đó làm gì?"
Tần Tu Viễn sửng sốt, cô nương này sao lại bắt đầu quan tâm đến hắn rồi sao? Khóe môi hắn bất giác cong lên.
Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn mới ý thức được hình như không ổn cho lắm. Vì sao nàng lại muốn xen vào chuyện của hắn? Bọn họ chỉ là phu thê trên danh nghĩa, đâu có thật sự có quan hệ phu thê...Cứ tiếp tục bằng mặt không bằng lòng như vậy là được rồi, nàng còn nhãn rỗi quản nhiều chuyện như vậy làm gì?
Đột nhiên nàng cảm thấy hơi tức giận, nhưng cũng không biết là đang bực hắn hay bực bản thân mình. Nàng lập tức ngậm miệng lại, đứng dậy thu thập hành lý.
Tần Tu Viễn bị nàng phớt lờ, sau khi phục hồi lại tinh thần, hắn không khỏi trầm giọng, nói: "Nguyễn Nguyễn!"
"...". Đường Nguyễn Nguyễn không đáp lại hắn.
Tần Tu Viễn đi tới, thấy nàng còn đang làm bộ làm tịch thu xếp, bất giác cảm thấy buồn cười: "Quần áo này nàng vừa mới bày ra giường, giờ lại nhét vào rương quần áo làm gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn không vui nói: "Ta làm gì là chuyện của ta, ai cần chàng lo..."
Tần Tu Viễn mỉm cười: "Ghen sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn hoảng hốt, hai má nàng đỏ bừng: "Ai ghen chứ? Chàng còn quan tâm ta làm gì nữa à?"
Tần Tu Viễn nói: "Vậy vì sao nàng không vui?"
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Ta nào có không vui, ra thật sự rất vui vẻ."
Nàng làm ra vẻ không để ý chút nào.
Tần Tu Viễn thấp giọng: "Ngõ Điềm Thủy là nơi người xấu người tốt lẫn lộn, dễ dàng tìm hiểu tin tức...Ta đến đó là vì muốn tìm hiểu cụ thể hơn về thành Ích Châu."
Hắn đột nhiên ôm nàng qua: "Nhìn ta!"
Cánh tay Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn trói chặt, nàng có chút luống cuống, đành phải giương mắt lên nhìn hắn.
Một đôi mắt long lanh ngấn nước đang trừng hắn vì hờn dỗi, Tần Tu Viễn thiếu chút nữa là quên mất hắn đang muốn nói gì. Hắn xấu hổ hoàn hồn, nhẹ giọng nói: "Nếu nàng không yên tâm thì ta mang nàng đi cùng...Nhưng mà, nàng phải đổi nam trang."
Đường Nguyễn Nguyễn lẩm bẩm: "Ta mới không thèm đi..."
--Dịch: Autumnnolove--
Ra khỏi cửa khách điếm Vân Lai, đi thêm hai con phố nữa là tới ngõ Điềm Thủy.
Ngõ Điềm Thủy nằm gần thành nam, đèn lồng đỏ thẫm treo cao rợp kín con phố dài, bầu trời đêm tuy đẹp nhưng chẳng thể rực rỡ bằng nơi này.
Trong không khí tràn ngập nùi phấn hương, vị công tử mảnh khảnh đi ở đầu ngõ không khỏi hắt hơi một cái: "Hắt xì!"
Vị công tử cao lớn tuấn tú bên cạnh khẽ cười. Vị công tử mảnh khảnh nang cây quạt lên, luống cuống che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh tròn xoe, không ngừng quay tròn nhìn ngó xung quanh.
Tần Tu Viễn nhịn cười, kéo cây quạt của Đường Nguyễn Nguyễn xuống, nói: "Nàng cũng đã đổi thành nam trang rồi, còn khẩn trương như vậy làm gì?"
Đêm nay, Đường Nguyễn Nguyễn thay một thân áo bào bằng gấm màu ngọc bích, tóc đen được búi quanh đỉnh đầu và cố định bằng dây cột tóc. Đôi môi nàng vốn đỏ mọng, nên cố ý dùng bột phấn làm giảm đi sắc tố của đôi môi diễm lệ. Lúc này, thoạt nhìn nàng rất giống một tiểu công tử thanh tú tao nhã.
"Nghe nói tú bà đều là người tinh tường, chỉ cần nhìn vóc dáng là biết nam hay nữ. Không che chắn cho cẩn thận, ta sợ ta không được cho vào". Đường Nguyễn Nguyễn vẫn chột dạ dùng quạt che trước người, học theo dáng vẻ của các vị công tử khác, sải từng bước một.
Tần Tu Viễn nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng miễn cưỡng cũng có thể che giấu được, nhưng vóc dáng này....
Eo nàng vốn đã thon gầy, thắt lưng bản rộng của đàn ông càng khiến cho phần thân trên duyên dáng thêm nổi bật. Nếu không phải vì nàng hơi khúm núm dùng cây quạt che che đậy đậy, chỉ sợ là còn hấp dẫn người khác hơn, Tần Tu Viễn nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Tần Tu Viễn dặn dò, nói: "Lát nữa, tạm thời nàng cứ làm đệ đệ của ta đi.
Đường Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn đáp: "Được..."
Tần Tu Viễn nhướng mày: "Gọi một tiếng nghe thử, miễn cho lát nữa nàng lại gọi sai."
Thanh âm Đường Nguyễn Nguyễn như muỗi kêu: "Ca ca..."
Mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên, giọng nàng ấy thật ngọt.
Bọn họ đi thẳng một đường, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy các thanh lâu ở ngõ Điềm Thủy. Chỉ cần nhìn các cô nương chào khách ở cửa, liền biết phong cách của mỗi lầu đều không giống nhau.
Hai người đi đến cửa một thanh lâu nọ, cánh cửa sơn thếp vàng đỏ thẫm. Có mấy vị cô nương diễm lệ đang đứng tựa cửa, trông váy áo của các nàng ấy lại tinh xảo hơn những thanh lâu vừa đi qua rất nhiều.
Đường Nguyễn Nguyễn giương mắt lên, bảng hiệu phía trên có mấy chữ to...Xuân Mãn Lâu.
Một cô nương ánh mắt sắc bén tiến lên chào mời: "Vừa nhìn liền thấy hai vị công tử đây không phải người thường, ghé vào Xuân Mãn Lâu của tiểu nữ uống một chén đi! Cô nương ở nơi này của chúng tôi đảm bảo làm nhị vị vừa lòng!"
Dứt lời, cô nương theo thói quen đánh giá Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn. Dưới con mắt nhà nghề của nàng ta, vị công tử nắm quyền chủ đạo này là nhân tài kiệt xuất trong thiên hạ. Còn vị tiểu công tử kia diện mạo lại xinh đẹp vô cùng, ngay cả một cô nương như nàng ta cũng tự thấy không bằng.
Đường Nguyễn Nguyễn có chút xấu hổ nên lặng lẽ núp sau lưng Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn tùy ý liếc nhìn cô nương kia một cái, nói: "Cô nương bên trong còn xinh đẹp hơn cô nương như nàng nữa sao?"
Cô nương này lập tức đỏ mặt, thứ hạng của nàng thấp kém, vốn không có cơ hội tiếp đãi khách quý nên cũng chỉ có thể ở cửa đón khách.
Cô nương nói: "Vậy thì nô tỳ phải giới thiệu vài vị cô nương cực phẩm cho công tử mới được!"
Tần Tu Viễn nói: "Tốt! Ta rất thích những cô nương hiểu ý và thích trò chuyện như cô nương đây, có phải không đệ đệ?"
Đường Nguyễn Nguyễn liếc hắn một cái, vì sao lại thích cô nương thích trò chuyện?!
Đường Nguyễn Nguyễn không rõ nguyên nhân, nhưng nàng lại đột nhiên tức giận, liền nói: "Không tệ, tư sắc hơi tầm thường nhưng cũng không sao, ca ca thích người có vẻ đẹp tâm hồn."
Tần Tu Viễn cũng nhìn lại nàng một cái, có chút bất lực với nàng.
Cô nương thấy giữa hai người có chút cổ quái, nhưng cũng không thể nói ra được không đúng chỗ nào. Chỉ có thể trực tiếp dẫn người vào cho bà chủ Xuân Mãn Lâu, Thạch ma ma.
Thạch ma ma uốn éo cái mông căng mộng đi tới, cấy quạt lông vũ nhẹ đặt trên vai Tần Tu Viễn, nói: "Ta chưa từng nhìn thấy vị công tử nào uy nghiêm như vậy, công tử từ đâu tới?"
Rất nhiều thanh lâu đều có những quy củ riêng khi tiếp khách, đặc biệt là trong giới quan lớn quý nhân, bọn họ có rất nhiều thứ phải kiêng kị, vì vậy khi gặp được khách lạ mặt liền phải hỏi thăm một chút.
Tần Tu Viễn khẽ mỉm cười: "Nhà ta làm buôn bán ở Đế Đô, đi ngang qua nơi này nên mang đệ đệ tới chơi."
Thạch ma ma đưa mắt đánh giá 'đệ đệ' của hắn một cái, lại là một vị xuất chúng trong biển người, lập tức tin tưởng bọn họ thực sự là con cháu của gia đình giàu có ở kinh thành.
Thạch ma ma nhiệt tình giới thiệu: "Công tử lên phòng riêng trên lầu ngồi được không? Nô tỳ sẽ gọi các cô nương đến hầu hạ công tử ngay lập tức."
Tần Tu Viễn lại nói: "Có món gì ngon cứ việc mang lên, đệ đệ của ta đói bụng rồi."
Nói xong, một tia cưng chiều thoảng qua người Đường Nguyễn Nguyễn từ đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn. Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, lại không thể phản bác hắn: Ở trong lòng chàng ta chính là một đứa tham ăn sao?
Một lúc sau, rượu và thức ăn được bưng lên. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy một đĩa thịt bò kho với tương liền cầm đôi đũa lên gắp một miếng rồi ăn, vật vã đến giờ này nàng đã sớm đói bụng rồi. Thịt bò béo mỏng vừa phải, trong từng thớ thịt mềm còn mang theo ba phần dai, nhai rất đã ghiền.
Vừa ăn xong một miếng thịt bò thì có ba cô nương bước vào, chắc vì y phục trên người bọn họ khá chỉnh tề nên trông các cô nương cũng giống với người thùy mị và nhu mì. Cô nương đi đầu tên là Ngọc Lê, nàng ta mặc một thân váy áo màu vàng nhạt. Trời sinh nàng có một đôi mắt phượng quyến rũ, khuôn mặt được trang điểm tông đỏ rất tỉ mỉ, thoạt nhìn xinh đẹp tuyệt trần. Hai vị cô nương còn lại tuổi tác ít hơn một chút, một vị váy đỏ, một vị váy xanh, tướng mạo đều rất khả ái.
Đường Nguyễn Nguyễn lập tức nghĩ đến một cách nói: Gấm hoa rực rỡ.
Ngọc Lê cô nương vừa tới đã đứng bên cạnh Tần Tu Viễn, nói: "Công tử, nô tỳ rót rượu cho công tử nha!"
Nàng ta vừa nói xong, cô nương hồng y bên cạnh cũng nhiệt tình rót rượu cho Đường Nguyễn Nguyễn. Nàng ta cảm thấy vị tiểu công tử nàng quá đẹp mắt, trong lòng cũng có thêm vài phần hảo cảm, dịu dàng nói: "Công tử, mời!"
Đường Nguyễn Nguyễn 'ngoài mạnh trong yếu' đáp: "Ta không uống rượu."
Dứt lời, nàng tiếp tục lạnh mặt mà ăn. Tần Tu Viễn bật cười, giải vây cho nàng: "Đệ đệ này có ta rất dễ xấu hổ, các nàng đừng để ý đến hắn."
Hắn nói xong thì ba vị cô nương cũng đồng loạt vây quanh người hắn. Dáng dấp của Tần Tu Viễn vốn tiêu sái phong lưu, ngồi ở giữa nhóm mỹ nhân cũng không có gì là không hài hòa. Hắn nhấp một ngụm rượu, tùy hứng nói: "Lần đầu tiên ta và đệ đệ tới thành Ích Châu, vốn muốn tìm một cửa tiệm để làm ăn buôn bán, nhưng nghe nói quy củ ở thanh nam và thành bắc lại không giống nhau, chuyện này là thật sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn lườm hắn một cái, trong lòng thầm mắng: Ăn chơi trác táng!
Ngọc Lê cô nương nói: "Có tử có điều không biết, quản đốc ở thành nam này là Lý đại nhân, còn quản đốc ở thành bắc là Vương đại nhân. Phong cách hành sự của hai vị này không giống nhau, vì vậy quy củ ở những nơi hai người cai quản tất nhiên cũng không giống nhau. Không biết công tử muốn khai trương cửa tiệm gì?"
Tần Tu Viễn bịa ra một câu chuyện: "Sản nghiệp của gia tộc trải rộng từ tửu lầu khách điếm đến son phấn đều có, vẫn còn chưa nghĩ ra sẽ buôn bán gì ở Ích Châu."
Mấy vị cô nương đều mở to hai mắt mà nhìn, hai vị công tử này chẳng những tướng mạo xuất chúng, khí chất bất phàm, mà còn có gia tài bạc vạn, ai nấy đều nảy sinh một chút tâm tư.
Ngọc Lê cô nương chớp chớp đôi mắt đẹp, nói: "Nếu công tử đã muốn buôn bán thì đi thành nam bên kia sẽ tốt hơn."
Tần Tu Viễn hỏi: "Vì sao?"
Ngọc Lê cô nương tiếp tục nói: "Có người trong nhà tiểu nữ làm buôn bán nhỏ ở thành nam, nghe nói thu thuế kinh thương ở thành nam thấp hơn thành bắc rất nhiều, mà thành nam này còn mở không ít học đường tư, Lý đại nhân còn tự mình bỏ tiền ra mời nhà Nho lớn ở kinh thành đến giảng bài cho các học trò nghèo..."
Tần Tu Viễn cảm thấy rất bất ngờ, hỏi: "Vì sao vị Lý đại nhân này phải làm như vậy?"
Cô nương hồng y nói: "Trước đó tiểu nữ có nghe một vị khách nhân nói, cảm thấy Lý đại nhân là người mua danh trục lợi. Nói bởi vì thành Ích Châu không có người đứng đầu, ngài ấy vì muốn giành được chức vị này nên mới phấn đấu làm ra nhiều chuyện như vậy..."
Cô nương váy xanh lại nói: "Ngươi chưa từng nhìn thấy Lý đại nhân, chớ có bôi nhọ ngài ấy!"
Khuôn mặt yêu kiểu của cô nương áo hồng mang theo ba phần tức giận: "Nói giống như ngươi từng gặp ngài ấy rồi vậy?"
Cô nương áo xanh nói: "Ta đã từng rót rượu cho đại nhân nữa đó! Nam nhân một phòng đều động tay động chân với các cô nương, chỉ có Lý đại nhân là vẫn thủ lễ quân tử."
Mấy vị cô nương ngươi một câu ta một câu, Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong cũng đoán chừng được đại khái mọi chuyện.
Lý Cẩm Trình này xuất thân từ một đại tộc thế gia ở kinh thành nhưng lại là con vợ lẽ, không được gia tộc xem trọng, vì vậy mới bị đưa đến vùng Ích Châu xa xôi. Hắn là người thông minh mưu trí, nền tảng vững vàng*, ở thành nam Ích Châu triển khai một loại chính sách phát triển hiệu quả nên được bá tánh vô cùng yêu mến.
(*) - 长袖善舞 : mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Mà trước đó Tần Tu Viễn đã nghe nói có rất nhiều tiến cử hắn đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ Ích Châu, cũng không biết là nhờ gia tộc đứng phía sau giật dây hay do hắn tự mình tranh thủ. Tóm lại, vị này đã thật sự làm được chút ít gì đó cho nơi này, mà muốn lên chức cũng là sự thật. Nhưng mà vẫn chưa biết được