Thiên Thiên ôm mặt bất lực, rồi vứt cây kẹo vào sọt rác mà cầm áo xách xe đi đón Quân Tử yêu dấu của cậu.
Nguyệt Diệp cười hớ hớ các kiểu nói:
- Tao muốn đấm nó ghê.
Nói rồi mà giẫm mạnh lên cầu thang nghe luôn tiếng "bộp bộp", Phương Tuấn thở dài rồi nhìn vào đồng hồ thấy Huyết Tâm đã đi ra ngoài khá lâu, tầm hai tiếng rồi nên anh lấy điện thoại mà gọi cho cô nhưng không nhấc máy, anh mới lẩm nhẩm trong miệng:
- Gần đến giờ chiều mà cô ấy vẫn chưa về.
Trong lúc cô ấy chưa về thì phải làm gì cho cô ấy mới được.
...
Tại nhà Huyết Tâm, cô đã chán ngấy về việc họp gia đình như vậy, Thế Nhật ông ta mới liếc nhìn cô mà nghiêm khắc nói:
- Đã tìm được người đó chưa?
Huyết Tâm tỏ vẻ thờ ơ với câu hỏi của ông rồi hỏi ngược lại ông ta:
- Vậy người của bố tìm ra rồi sao lại hỏi con làm gì?
Ông bố mới nín họng ngay sau đó, Anh Túc vắt chân một cách sang chảnh mà nói:
- Tìm ra và tôi có gửi thư cho người đó đấy.
Nhưng mà có vẻ người đó bảo vệ cô lắm đấy.
Huyết Tâm nghe vậy mà lườm mặt về phía ả, rồi chợt nhận ra điều gì đó, nhíu mày lại hỏi:
- Cô gửi cái gì cho anh ấy?
Anh Túc bĩu môi nói:
- Gửi cái gì cần gửi.
Huyết Tâm mới đứng dậy, tát cho ả ta một bạt tai, nói:
- Con khốn này...
Anh Túc ôm một bên má, trợn mặt nhìn cô nói:
- Sao chị tát tôi? Hừ...chị là cái thá gì mà lại làm người thừa kế chứ?
Bố của Anh Túc nhíu mày nhắc nhở:
- Đừng có làm loạn.
Anh Túc, hơi hỗn rồi đấy.
Anh Túc ấm ức nói:
- Bố à...
Rồi ông ấy nhìn Huyết Tâm mà nói:
- Con cũng đừng manh động như thế.
Huyết Tâm thở dài quay lại nói:
- Con nghĩ con nên về.
Mọi chuyện nhờ mọi người nhé.
Mẹ cô dịu dàng nói:
- Con đi cẩn thận.
Thế Nhật chỉnh nhịp điệu giọng lại sau khi Huyết Tâm đi, nói:
- Hoa Mạt Hồng, con bé đã về chưa?
Mẹ của Huyết Tâm mới bảo:
- Nghe nói là mai về rồi.
Anh Túc nghe vậy mà khéo miệng giật giật, Mạt Hồng là người được gia tộc họ Hoa nhận nuôi.
Mạt Hồng, cô gái rất bí hiểm, Anh Túc mới ngẫm nghĩ:"Thà Huyết Tâm còn hơn là cô ta.".
Rồi ả mỉm cười nói:
- Vậy mai đón cô ấy chứ ạ?
Bố của Anh Túc gật đầu đáp:
- Ừ, đúng vậy.
Thế Nhật nói:
- Nhớ báo cho Huyết Tâm biết, lỡ con bé nó bận.
Mẹ của Huyết Tâm nói:
- Cũng biết nó bận luôn à? Hồi nãy mắng con bé ghê lắm mà...
- Bà...được rồi, giải tán đi.
...
Quay lại với tiệm bánh, Phương Tuấn thấy cô về mà lòng mừng rỡ nhưng có điều giờ không biết nói câu này cô có đồng ý không.
Huyết Tâm mỉm cười ngó nghiêng trước mặt anh mà bảo:
- Anh đợi em à?
Anh véo má cô một cái rồi:
- Sao đi lâu thế? Biết ở đây một mình chán lắm không?
Huyết Tâm ngồi xuống, dụi mặt vào người anh mà nhõng nhẽo:
- Bé biết lỗi rồi, lần sau không dám nữa.
Anh nghe vậy mà vui vẻ hôn mạnh vài cái vào má cô vì sự đáng yêu này, cười nói:
- Anh có làm bánh