Phương Tuấn nghe vậy, anh cảm giác như Thiên Thiên, ở khu rừng này có chút đáng sợ thật nhưng chân vẫn tiếp tục bước đi.
Đi được một đoạn thì chững lại, anh giơ tay ra ngăn và ra hiệu Thiên Thiên dừng lại.
- Có người đi theo sau lưng!
Mới dứt câu thì một viên đạn từ đâu đến bay đến hướng của hai người đang đứng, nó đã xước qua mặt của Vũ Thiên Thiên làm cả hai phải giật mình, cậu đưa tay lên sờ nhẹ vào mặt, theo bản năng hồi trước cậu có đem theo súng, rút súng ra rồi ánh mắt lướt qua một lượt mà bắn về một hướng.
Thiên Thiên mới bảo:
- Đi nhanh thôi, ở đây lâu không an toàn.
Hai người bắt đầu bước về phía trước nhanh chóng, thấy một ánh sáng le lói nên đi về hướng đó.
Khi ra khỏi khu rừng thấy một khung cảnh cực kì hoành tráng, nó hoành tráng đến mức ớn lạnh.
Đó là một trong những nơi sản xuất [email protected] túy lớn nhất cả nước, nhưng nghe đây cách làm [email protected] túy rất khác lạ so với các chỗ khác.
Cảm giác có người đi qua, anh đã kéo cậu lại vào một góc khuất và nghe được những lời của bọn tội phạm kia.
- Hồi nãy thấy hai nam thanh niên, suýt nữa là bắt sống hai tụi nó để làm [email protected] túy rồi.
- Đứa kia cũng trốn thoát rồi.
- Nhưng nó rớt xuống dưới núi rồi, chắc cũng tan xương nát thịt rồi cũng nên.
- Đừng lo, chúng ta đã bắt sống nhiều người như vậy vẫn đủ nguyên liệu để làm [email protected] túy.
- Tiếc thật! Thằng nhãi hồi nãy cũng có tài bắn súng kinh thật.
- Vào bôi thuốc rồi làm việc, lão đại sẽ đến đây thăm chúng ta.
Sau khi nghe cuộc đối thoại đó, hai người ở trong góc khuất kia mà nghe đến nổi da gà - làm [email protected] túy từ thịt người.
Họ ngó người xem phía bên trong, họ nhìn một phát muốn nôn ra ngay và luôn.
Không ngờ rằng, có một người đã phát hiện ra cả hai mà đặt súng vào đầu của Phương Tuấn.
Anh khựng người lại, Thiên Thiên cũng mở mắt to tròn rồi mà quay lại nhìn, nghiến răng nói:
- Bị phát hiện rồi!
Người đó cười lạnh một rồi ngồi xuống, tay vẫn cầm súng để trên đầu của Phương Tuấn, nói với giọng khàn đặc:
- Hai người muốn bị làm thành [email protected] túy à?
Thiên Thiên nhanh trí mò dưới đất một viên đá to rồi ném vào mắt trái hắn ta, làm hắn ta phải lấy tay che mắt.
Hai người tranh thủ bỏ chạy nhưng chạy không được mấy bước thì đã bị chặn lại.
- Lão đại, mắt ngài có sao không?
Phương Tuấn thở một hơi dài, cúi đầu xuống một lúc rồi ngẩng đầu, lộ ra một mặt lạnh lùng đầy bí hiểm rồi quay qua nhìn hắn ta, nụ cười cùng ánh mắt cũng lạnh theo.
- Cách thức làm đặc biệt thật đấy!
Lão đại đó hất người thuộc hạ ra, tay che mắt được thả xuống, đi đến gần chỗ hai người.
Thiên Thiên nhíu cả đôi lông mày lại, cả ba người mặt đối mặt nhìn nhau, không khi ngày càng ra tăng làm thuộc hạ xung quanh cũng sợ.
- Con của cảnh sát Phương Long, nhìn thật giống bố cậu.
Phương Tuấn lạnh lùng hỏi:
- Biết bố tôi?
Lão đại đó tay bỏ vào bọc quần mà mỉm cười, trả lời:
- Đúng nhưng bố tôi