Trong phòng Thiên Thiên, cậu đang ngồi thẩn thờ suy nghĩ, chẳng lẽ khi nói chuyện với mẹ của Quân Tử đã biết chuyện gì?
Quay lại lúc ở bệnh viện, hai ngườì đã đi ra ngoài sân để nói chuyện cho tiện, Thiên Thiên thấy lạ nên nhìn quanh và thắc mắc hỏi:
- Bác muốn nhờ gì con ạ?
Mẹ của Quân Tử nhẹ nhàng trả lời:
- Dù ta với con mới gặp nhau lần đầu nhưng ta có cảm giác rất tin tưởng ở con, nên muốn nói con nghe chuyện này...
Sau khi nghe xong câu chuyện xuôi Thiên Thiên cậu không thể cười nổi, cậu cảm thấy hơi hoang mang khi biết mẹ của Quân Tử đã mắc phải bệnh hiểm nghèo, không sống được bao lâu nữa, tuy nhiên Quân Tử lại không biết.
Thiên Thiên mới lo lắng hỏi:
- Vậy tại sao bác không nói với em ấy biết?
Bà ấy lắc đầu, cất giọng nói:
- Nó mới vụ cô bé kia đã làm cho sốc, sao bác nói được.
Thiên Thiên mới bảo:
- Vậy thì bác bảo con giấu chuyện này giùm bác sao?
Bà ấy gật đầu, cậu nở một nụ cười gượng gạo đành phải đồng ý, bà ấy còn bảo:
- Lúc đó nhờ cậu chăm sóc nó thay tôi.
Lần đầu tiên có người đặt nhiều niềm tin vào cậu hơn bao giờ hết, làm cậu có chút dao động mà đồng ý ngay sau đó nhưng khi nói xong quay lại thì thấy Quân Tử đứng trước mặt hai người rồi, tại vì thấy ngột ngạt trong phòng nên ra ngoài thư giãn, chạy đến chỗ hai người thì nghe được cuộc đối thoại.
Cả hai sửng sốt, cậu ta cũng không kém gì, Quân Tử sợ hãi mà hỏi một câu:
- Mẹ mới nói gì vậy? Mẹ mắc bệnh à?
Bà ấy cười mà đi đến nắm tay cậu ta mà nói:
- Không, mẹ đâu mắc bệnh gì đâu.
Quân Tử lắc đầu không hài lòng mà bảo:
- Mẹ nói dối, lúc nãy con nghe hết...mẹ định bỏ con như bố với Cố Liên sao?
Bà ấy bắt đầu rơi nước mắt mà xoa đầu con trai mình, dịu dàng nói:
- Mẹ vẫn ở bên cạnh con mà.
Thiên Thiên cúi chào hai người đó rồi bảo:
- Con có việc rồi, hai người ở lại vui vẻ.
...
Thiên Thiên trong lúc lái xe cũng nghĩ tới mẹ mình, vì cứu mình ra khỏi đám cháy đó mà mẹ cậu phải ra đi trong biển lửa, thấy mẹ mình ra đi trước mắt cậu mà cậu không làm gì được, cậu vừa lái vừa khóc cho đến khi về tiệm bánh, cậu cố gắng kiềm lại cảm xúc của mình.
Trở lại thực tại, cậu đang ngồi thẩn thờ như vậy bỗng có tiếng gõ cửa, chính là Phương Tuấn.
Cậu mở cửa cho anh vào, anh bước vào phòng ngồi, tại vì anh thấy hồi nãy lạ nên lên phòng hỏi han một chút.
Anh mỉm cười hỏi:
- Sao vậy? Từ bệnh viện về thấy lạ lắm nha?
Cậu đáp lại:
- Có chuyện gì đâu.
Mà nữ sinh đó bị bắt được chưa?
Phương Tuấn nói:
- Cảnh sát mới báo là chưa thấy dấu vết gì, chắc trốn đâu đó rồi.
Thiên Thiên thở dài nói:
- Đúng là tuổi trẻ nông nỗi.
Phương Tuấn ngồi dựa lưng vào thành ghế, xoa xoa vần trán của mình mà nhìn cậu nói:
- Mắt đỏ