--Editor: Autumnnolove--
Việc đã đến nước này, Liễu Thanh Thanh cũng chỉ có thể tiếp thu cái nhiệm vụ nặng nề này. Cô cúp điện thoại, quay người lại liền thấy bác gái hàng xóm cùng đứa bé trai đang đứng ở cửa mỗi người gặm một nửa củ khoai lang đỏ, biểu tình trên mặt có chút dại ra nhìn Liễu Thanh Thanh. Rõ ràng ở trong không gian yên tĩnh như vậy, vừa rồi Liễu Thanh Thanh có chút kích động khiến cho âm lượng giọng nói của cô hơi to.
Liễu Thanh Thanh không khỏi cảm thấy xấu hổ, tươi cười nói: "Xin lỗi, vừa rồi cháu nói chuyện điện thoại có chút lớn tiếng, xin chào dì, cháu tên là Liễu Thanh Thanh, mong thời gian tới được dì chiếu cố nhiều chút."
"Dì họ Tạ tên Hồng, cháu kêu dì là dì Tạ được rồi. Đây là cháu ngoại dì, Chu Dương, bình thường người trong ngõ đều kêu nó là Dương Dương". Biểu tình của dì Tạ rất lạ, híp mắt thật cẩn thận hỏi cô: "Tiểu Liễu à, cháu thật sự muốn mở tiệm bánh mì sao?"
Cái chữ "sao" ở cuối câu này dùng âm hơi cao.
Thấy Liễu Thanh Thanh gật đầu thay cho câu trả lời, dì Tạ không kiềm lòng được mà lộ ra ánh mắt quan tâm săn sóc dành cho người thiểu năng, nhìn chằm chằm Liễu Thanh Thanh.
→_→ Đứa nhỏ này sống được qua ba tháng không?
Trong ánh mắt của dì Tạ toàn bộ đều là đau lòng. Liễu Thanh Thanh không còn lời gì để nói, chỉ có thể lải nhải vài câu cùng dì Tạ sau đó liền quay vào trong nhà đóng cửa tiệm lại.
Sau khi trở lại bên trong tiệm, Liễu Thanh Thanh quyết định bình tâm tĩnh khí mà đánh giá hoàn cảnh nơi làm việc trong một năm sắp tới của cô.
Lầu một cửa hàng ước chừng được 70 mét vuông. Căn phòng được đôi bằng một cái vách ngăn một nửa là bức tường một nửa là cửa sổ kính, sảnh trước khoảng 40 mét vuông, sảnh sau 30 mét vuông.
Giữa sảnh chính bày bốn cái tủ trưng bày bằng kính, vách tường bên trái đặt hai kệ gỗ hai tầng, bức tường bên phải là chỗ ngồi dành cho khách, đặt hai cái bàn vuông nhỏ bằng gỗ lim cùng bốn cái ghế tựa. Nằm đối diện với cửa ra vào là một cái tủ lạnh trưng bày mặt kính, quầy thu ngân và máy tính tiền.
Vách tường của sảnh trước có màu vàng nhạt, gạch lát sàn và trần nhà là kiểu ván gỗ lim, toàn bộ trang trí theo phong cách Trung Quốc.
Sảnh sau rộng chừng 30 mét vuông, là nơi để làm bánh mì, phòng nghỉ và khu vực nhà vệ sinh. Liễu Thanh Thanh đi vào phòng làm bánh, chỉ thấy các loại máy móc và đồ điện, những công cụ cần thiết để làm bánh mì được bày biện ngăn nắp, nhìn ra được bà dì tuy đã 80 tuổi rồi nhưng hoài bão vẫn cháy bỏng muốn chơi lớn một lần.
Liễu Thanh Thanh tràn đầy nhiệt huyết tìm kiếm bộ thiết bị làm bánh mì gồm năm món đồ của thương hiệu quốc tế hàng đầu mà bà dì được người quen giới thiệu với giá xuất xưởng thấp nhất thế giới là 80.000 nhân dân tệ.
Chăn ga gối đệm...Sai rồi, bộ thiết bị làm bánh mì bao gồm năm món, còn là nhãn hiệu quốc tế hàng đầu. Liễu Thanh Thanh hết sức tò mò, lần gần đây nhất cô được sử dụng hàng hiệu quốc tế cao cấp chính là Lao Gan Ma*.
(*) - 老干妈: Là một thương hiệu gia vị ớt chưng của Trung Quốc. (Wattpad: Autumnnolove)
Sau đó, tâm tình bình thản của Liễu Thanh Thanh lại gợn sóng lần nữa, không thể không gọi điện thoại cho mẹ già.
Mẹ Liễu trong điện thoại nhỏ giọng nói: "Con gái ngoan, lại có chuyện gì?"
"Mẹ ơi, cái người quen bán cho bà dì bộ thiết bị làm bánh mì có thương hiệu hàng đầu này là ai vậy? Con muốn trả hàng."
"Sao lại trả hàng?"
"Mẹ, mẹ có biết là Ferrari..."
Mẹ Liễu không chờ cô nói hết câu đã xen vào nói: "Cái này có ai mà không biết đâu, ô tô Ferrari, siêu đắt nha."
"...Tủ lạnh". Liễu Thanh Thanh nhướng mày, dùng khăn lông lau lau cái logo của nhà sản xuất được dán trên tủ lạnh.
"...". Mẹ Liễu chần chờ ba giây đồng hồ, "Mẹ mới vừa nghe lầm thì phải?"
Liễu Thanh Thanh thản nhiên nói: "Mẹ, mẹ không có nghe lầm đâu. Tiệm bánh mì của bà dì ngoài tủ lạnh Ferrari, còn có lò nướng Ferrari...thương hiệu quốc tế cũng mở rộng phạm vi kinh doanh quá đi, trâu bò!"
Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trên mấy cái đồ điện gia dụng trong phòng làm bánh này đều có dán logo của Ferrari, logo này lớn cỡ lòng bàn tay, phần đáy nạm vàng xung quanh viền đen, bên trên có sọc đỏ, xanh lá, trắng, ở giữa là hình rồng đen hoặc cá ngựa?, bên dưới là ba chữ "Ferrari" được viết bằng chữ hán, hết sức bắt mắt.
"..."
Liễu Thanh Thanh lại xem xét kỹ hơn, đưa một tay lên trán, không còn chút khí lực mà nói: "Ferrari, một thương hiệu duy nhất."
Mẹ Liễu nhịn không được bật cười, nói: "Cái này chắc không phải là nhái thương hiệu hoặc hàng giả chứ...Bây giờ mẹ không ở bệnh viện, chờ mẹ hỏi kỹ tình hình rồi gọi lại cho con."
Thời gian sau đó, Liễu Thanh Thanh bắt tay vào công cuộc truy tìm kho báu.
Tủ lạnh Ferrari hai cánh màu bạc, cao 2 mét, rộng 1.4 mét.
Lò nướng Ferrari được tích hợp chức năng ủ bột màu bạc, cao 2 mét, rộng 2 mét.
Máy trộn Ferrari đa chức năng cỡ lớn màu bạc.
Máy tính tiền Ferrari màu bạc.
"Không đúng rồi, rõ ràng là có năm thiết bị mà, sao hiện tại chỉ tìm được có bốn thứ". Trong lúc Liễu Thanh Thanh đang lật tung cửa hàng để tìm kiếm kiện đồ điện cuối cùng thì mẹ Liễu gọi lại.
"Con gái, bà dì nói sách hướng dẫn sử dụng sản phẩm đặt ở trên bàn trong phòng khách ở lầu hai, có số điện thoại của nhà sản xuất ở trên đó. Còn nữa, bên dưới ngăn kéo cuối cùng có một quyển sổ tiết kiệm được dán bằng băng keo trong, tiền trong sổ tiết kiệm dùng để mua sắm nguyên liệu và quay vòng tài chính trong thời gian này. Đúng rồi, bà dì dặn con là học cách sử dụng đồ điện cho kỹ lưỡng, bởi vì lúc mua người bán hàng có qua dùng máy móc của xưởng bọn họ thì đồ ngốc cũng làm ra được bánh mì."
"Làm ra được cũng không nhất thiết là sẽ bán được ra ngoài, trên đời này có một loại người cứ thích đi lừa gạt người quen". Liễu Thanh Thanh vẫn còn tức giận bất bình mà cúp máy.
Liễu Thanh Thanh nhanh chóng đi lên lầu hai từ cầu thang gỗ ở sảnh sau. Cô tìm thấy một quyển "Hướng dẫn sử dụng thiết bị điện tử hàng đầu của Ferrari" thật dày nằm trong ngăn kéo bàn sách ở phòng khách lầu hai, ngoài ra còn có một tờ giấy bảo hành sau khi mua hàng, một quyển "Hướng dẫn làm bánh ngọt" cực mỏng cùng với sổ tiết kiệm của bà dì.
Sau khi tìm được sách hướng dẫn, Liễu Thanh Thanh liền trở lại cửa hàng dưới lầu. Qua loa lật xem sách hướng dẫn sử dụng thiết bị, mới biết được ngoài bốn kiện trong năm kiện thiết bị làm bánh mì đã tìm được kia, còn có một cái gọi là "cửa", tên chính xác của nó là "Cửa điện tử Ferrari" màu bạc, chính là cái cửa bằng gỗ nguyên khối nằm ở sảnh sau, mà đầu cắm điện được giấu ở một bên của khung cửa.
Liễu Thanh Thanh trước tiên kiểm tra thông tin đăng ký của Công ty sản xuất thiết bị Ferrari trên trang web tín dụng quốc gia, kết quả không có công ty này, lại liên hệ số điện thoại in trong sách hướng dẫn, kết quả lại nhận được thông báo số máy này không tồn tại. Mà số điện thoại của bộ phận chăm sóc khách hàng được ghi trên giấy bảo hành luôn trong trạng thái bận.
Cuối cùng, Liễu Thanh Thanh chỉ có thể gập sách hướng dẫn lại, tức giận mắng: "Kẻ lừa đảo, lại còn lừa tiền của một người già, bị trời đánh chết bây giờ."
--Editor: Autumnnolove--
Việc đã đến nước này, chủ tiệm bánh mì kiêm thợ làm bánh bất đắc dĩ Liễu Thanh Thanh quyết định bất chấp tất cả, trước tiên bật các thiết bị điện lên để xem chúng có hoạt động hay không mới tính tiếp.
Liễu Thanh Thanh nghĩ đến ba cái sản phẩm trước mắt mình vậy là trị giá 80 vạn tệ, không khỏi cảm thấy ruột đau như cắt.
Vì cần phải bật nguồn cho nên bắt đầu từ món đồ điện nhỏ nhất, máy tính tiền đặt ở trên quầy thu ngân. Liễu Thanh Thanh xem kỹ từng bộ phận của máy, màn hình cảm ứng, bàn phím, màn hình Led cho khách hàng, máy quét mã vạch,...Sau khi so sánh tất cả các bộ phận với sách hướng dẫn không thấy có vấn đề gì, cô hít sâu một hơi cắm phích cắm vào ổ điện phía trên.
Mà trong lúc thực hiện hành động cắm điện này, trong đầu Liễu Thanh Thanh đã nghĩ tới mấy bộ phim thảm họa, hơn nữa bản thân cô còn đảm nhiệm vai nhân vật quần chúng vừa lên phim đã hết vai, rốt cuộc thì mấy cái sản phẩm không rõ nguồn gốc đây, quỷ mới biết là có tin được hay không, nói không chừng là sau khi bật nguồn sẽ phát sinh