????Dịch: Autumnnolove????
CHƯƠNG 6
Hai giây sau đó,
"Oaaaaaaa!". Trong con hẻm nhỏ vốn đang yên tĩnh, có tiếng khóc của trẻ nhỏ vang lên như tiếng còi báo động phòng không. Cùng với tiếng khóc của người bạn nhỏ Dương Dương là một chiếc răng cửa đi theo bánh mì nướng rơi xuống đất.
Liễu Thanh Thanh khóc không thành tiếng, đây chính là tai bay vạ gió mà. Cô rất ít khi giao tiếp với những đứa trẻ nên lúc này cũng chỉ biết vọt tới bên cạnh Dương Dương, nhỏ giọng dỗ dành cậu bé đừng khóc nữa một cách vụng về.
"Ngoan! Đừng khóc...dì cho con ăn bánh mì mềm". Liễu Thanh Thanh nhìn chiếc răng cửa còn dính máu đang nằm trên mặt đất, cô có thể hiểu được tâm tình của người bạn nhỏ Dương Dương muốn ăn bánh mì nhưng răng của nó lại bị bánh mì làm gãy.
Dương Dương vẫn còn đang há miệng khóc lớn, Liễu Thanh Thanh vội vàng nhặt hung thủ gây nên vụ án gãy răng đang nằm trên mặt đất rồi ném nó lên tấm thớt trong phòng chế biến, sau đó thuận tay lấy bánh mì nướng được chế biến theo kiểu truyền thống ra.
Liễu Thanh Thanh cầm một lát bánh mì đã được cắt trước đó đưa tới trước miệng Dương Dương: "Bánh mì này ăn rất ngon, đừng khóc!"
Dương Dương vẫn đang nước mắt lực trong, nước mũi chảy ròng ròng, vừa khóc vừa cắn nhẹ lát bánh mì. Khi người bạn nhỏ bắt đầu nhai bánh mì thì tiếng khóc cũng nhỏ dần. Liễu Thanh Thanh lúc này mới thở phào một hơi, chuông báo động cũng ngừng rồi.
"Ngon không?". Liễu Thanh Thanh thử hỏi vị khách xui xẻo bị mất răng này.
Dương Dương dùng tay áo lau sạch một phần nước mũi, thành thật trả lời: "Ăn không ngon, nhưng mà con có thể ăn một miếng to."
Liễu Thanh Thanh mím môi, một giây sau đã quên mất nửa câu đầu mà thằng bé nói. Bỏ cả chiếc bánh mì vào trong túi giấy, đặt vào tay Dương Dương: "Con thích ăn là được."
-Wattpad: Autumnnolove-
Lúc này, dì Tạ nghe được tiếng khóc đã tìm đến tiệm bánh mì của Thanh Thanh. Dì Tạ vội vàng bước vào cửa hàng, ngồi xổm xuống và kéo Dương Dương đến trước mặt, dùng khăn lấy lau sạch nước mắt nước mũi cho cậu bé, miệng không ngừng rầy la: "Bà nội tìm con khắp nơi, sao con lại chạy đến nơi của dì Liễu phá phách rồi. Sau này con còn chạy lung tung nữa bà nội sẽ ném con vào thùng rác, để cho chú nhặt rác nhặt con về nuôi đi."
Dương Dương vẫn ôm chặt túi giấy đựng bánh mì, nói với vẻ mặt buồn bã: "Ném thì ném đi, dù sao con cũng không còn răng rồi". Nói xong nó còn cố ý há to miệng cho bà nội xem.
Liễu Thanh Thanh ở bên cạnh rất áy náy, vội vàng giải thích: "Dương Dương không cẩn thận nhặt được mô hình bánh mì, kết quả là răng cửa gãy rồi. Dương Dương, thật sự rất xin lỗi con!". Vừa nói vừa dùng khăn giấy nhặt răng cửa rơi trên mặt đất gói lại đưa cho dì Tạ.
Dì Tạ nhận lấy, xua tay mà cười: "Không sao đâu, răng cửa của nó vốn đã hơi lung lay, bây giờ gãy rồi thì ăn uống cũng dễ dàng hơn". Vừa nói vừa cúi đầu nhìn cháu nội và mắng: Nhìn kìa, đồ háo ăn mất răng rồi."
Dương Dương vẫn luôn tìm kiếm bánh mì gạch, lẩm bẩm trong miệng: "Bánh mì cứng đâu mất tiêu rồi."
Dì Tạ thấy Dương Dương vẫn đang ôm chặt túi bánh mì trong tay, vội hỏi: "Con lại lấy bánh mì này từ đâu ra, không được tự ý lấy đồ của dì."
Liễu Thanh Thanh sốt sắng giải thích: "Đây là bánh mì nướng con vừa làm nên đưa cho Dương Dương ăn, nhưng mà có vẻ không ngon lắm."
"Tiểu Liễu làm bánh mì sao? Dì muốn nếm thử". Dì Tạ cười rồi xé một miếng nhỏ bánh mì trong túi bánh mì trên tay Dương Dương rồi đưa vào miệng nhai kỹ nuốt chậm, sau đó nụ cười trên môi có chút miễn cưỡng.
"Dì Tạ, ăn có được không?"
Ánh mắt sáng lấp lánh và tràn đầy chờ mong của Liễu Thanh Thanh khiến cho dì Tạ cảm thất rất căng thẳng, bà bất đắc dĩ phải trả lời: "Con làm tốt hơn dì rồi! Nhưng mà dì cảm thấy vỏ bánh không giòn cho lắm mà hơi cháy nữa, lúc nhai trong miệng hình như còn thiếu thiếu một chút."
"Thiếu gì ạ?". Liễu Thanh Thanh được đà hỏi tới.
Dì Tạ ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Bánh hơi xốp, nhai không dai lắm."
Liễu Thanh Thanh bình tĩnh nhìn cái bát đựng màn thầu đang được đặt trên quầy thu ngân, trong lòng ứa nước mắt tự nhủ: Xin lỗi dì Tạ! Con không nên hỏi dì, là con sai khi làm bánh mì thành màn thầu.
Dương Dương đứng bên cạnh nhìn bà nội ăn bánh mì, đưa tay chỉ một cái, nói: "Bà nội ăn bánh mì cứng. Chẳng phải bà nội nói có một cái răng hàm đang lung lay hơi khó chịu sao, đúng lúc có thể thử một chút."
"...". Đây là cháu trai của dì Tạ, vừa nhìn liền biết là cháu chắt nhà mình. Vẻ mặt của dì Tạ hết sức bất lực mà nhìn Dương Dương đã bắt đầu quên mất cái răng rụng đang nhoẻn miệng cười.
"Ha ha!". Liễu Thanh Thanh cười một cách gượng gạo: "Dương Dương thật đáng yêu!"
Mặt dì Tạ hơi đỏ, kéo đứa cháu trai ra ngoài. Chân vừa bước qua ngưỡng cửa, có vẻ hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: "Tiểu Liễu, đừng trách dì nói lời khó nghe nha. Con còn phải luyện tập nhiều hơn, mở cửa hàng cũng không dễ dàng mà đóng cửa lại rất đơn giản, bây giờ kiếm tiền không dễ chút nào."
Khóe miệng Liễu Thanh Thanh giật giật, gật đầu một cách thành khẩn tỏ vẻ tán thành.
-Wattpad: Autumnnolove-
Một tháng sau, Liễu Thanh Thanh vẫn đăng ký một lớp làm bánh ngắn hạn. Ban ngày học tập, ban đầu tự mình luyện tập trong tiệm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhất là ở một nơi tràn ngập không khí trong lành và thoải mái như phố cổ. Mùa đông ngồi uống trà xanh và ngắm nhìn dòng nước suối vừa qua đi, đã tới thời điểm mưa phùn lất phất rơi trên mái hiên. Liễu Thanh Thanh tiếp quản tiệm bánh mì của bà cô cũng đã được hơn 40 ngày.
Trong lúc này, cánh cửa phía sau vẫn luôn trong trạng thái nạp điện mà chưa thể sử dụng được. Còn bốn kiện máy móc khác mỗi lần sạc cần đến 20 - 22 tiếng, có nghĩa là mỗi ngày Liễu Thanh Thanh có thể sử dụng thiết bị lưu trữ nguyên liệu 10 phút và ba thiết bị đặc biệt khác 3 tiếng.
Thiết bị Ferrari đã giúp đỡ Liễu Thanh Thanh rất nhiều. Với sự chăm chỉ, mồ hôi công sức và rất nhiều người đam mê làm bánh trên mạng, cô cũng từ không hiểu gì cả trở thành hiểu biết được một vài thứ.
Mà nhắc đến thiết bị lưu trữ nguyên liệu, Liễu Thanh Thanh lại muốn nhỏ ra một giọt nước mắt chua xót. Mỗi ngày cô đều đến tham quan 10 phút, có thể nói những thứ có thể chạm vào trong căn phòng kia cô đều đã chạm vào N lần, nhưng cho dù là cất vào hay là lấy ra cũng chẳng hoạch được thứ gì. Cũng may việc thao tác ba thiết bị còn lại cô cũng đã tương đối nhuần nhuyễn, hầu như đã có thể nắm vững được các số liệu cơ bản liên quan đến các điều kiện khác nhau để chế biến bánh mì.
"Mình cảm thấy bây giờ mình bán bánh mì, còn phải có chỉ số thông minh cao và khả năng toán lý hóa cao nữa". Liễu Thanh Thanh - người vừa lẩm bẩm vừa lấy sản phẩm được cho là hoàn thiện cuối cùng ra và đưa vào miệng người thử nghiệm bánh chính thức số 2 của cô.
"Bánh quy lần này như thế nào?"
Nhân vật thử nghiệm bánh chính thức số 2 - Bạch Tiểu Tiểu, chính là bạn thân kiêm bạn học trung học của Liễu Thanh Thanh, cắn bánh quy vài lần và nói: "Lần này vỏ của bánh quy vừng giòn cuối cùng cũng thơm ngon giòn tan rồi, vị mặn cũng vừa miệng, thành phẩm lại còn có chút ngọt, vẫn mang dấu ấn cá nhân của cậu nhưng đã ăn ngon rồi."
"Bánh quy vừng giòn dùng công thức số 18". Liễu Thanh Thanh vội vàng viết lại đánh giá của người ăn thử Bạch Tiểu Tiểu.
"Cậu cũng nghiêm túc thật, chắc là không còn thứ gì khác cần mình ăn thử nữa đâu đúng không?". Bạch Tiểu Tiểu háo hức nhìn Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, rót ly nước ấm rồi nói: "Cưng ơi, uống miếng nước súc miệng đi nè, vẫn còn hai món hàng mẫu cần cậu hé môi trợ giúp đó."
Bạch Tiểu Tiểu gào lên: "Má ơi! Lẽ ra ngay từ đầu mình không nên ngăn cản cậu bước vào thế giới ẩm thực đen, mình còn tự sa đầu vào lưới làm người thử độc cho cậu. Cục cưng Thanh Thanh ơi, cậu có biết rằng một tháng ăn thử thôi mà mình béo lên ba cân rồi không?"
"Đừng có úp cái nồi tăng cân lên thức ăn healthy của mình. Rõ ràng là Tết này cậu ăn nhiều thịt mà...Cục cưng ơi, đừng nản lòng! Hôm nay là ngày rằm năm mới, trong phố cổ có hội chùa, chắc chắn sẽ có rất nhiều người. Lát nữa mình với cậu đến phố cổ lừa vài người ăn thử tạm thời, vậy là cậu có thể thoát khỏi bể khổ này rồi."
Nhắc đến ẩm thực đen trong miệng Bạch Tiểu Tiểu thì phải nói đến công việc của Liễu Thanh Thanh trong suốt 40 ngày qua. Chủ yếu là tạo hình và mùi vị cho sản phẩm, cũng như biến thiết kế của mình thành thành phẩm. Mà trong khoảng thời gian này. Liễu Thanh Thanh rất xúc động khi phát hiện ra cô nghiện làm bánh.
Tất nhiên, người khác học làm bánh