Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 147


trước sau

Editor: Thienyetkomanhme

Chu Linh gật đầu, cầm lấy đĩa múc đậu phộng ngửi mùi hương, không nhịn được ném một viên vào trong miệng.Chờ ăn xong đậu phộng trong miệng, lúc này mới bưng đĩa đi ra ngoài.

"Buổi sáng được người tặng đậu phộng tươi nên nấu đậu phộng nước muối, cô chủ bảo tôi đưa cho mọi người nếm thử."

"Cảm ơn."

Mấy người cao hứng nói cảm ơn, ngay sau đó sôi nổi mở miệng gọi món.

Chu Linh ghi nhớ món ăn của bọn họ tồi quay lại phòng bếp, mấy nhân viên giao cơm đồng thời duỗi tay bốc lên một viên đậu phộng.

Đậu phộng đã hơi lạnh một chút, bóp nhẹ là có thể lột ra.Đem đậu phộng vào miệng, hương vị tươi mới ăn ngon đến mức mấy người liên tục gật đầu.

"Đã lâu không ăn đậu phộng nấu nước muối, bà chủ nấu ngon thật."

"Cậu ăn từ từ."

"Chậm làm gì, mau ăn đi, đợi lát nữa lại có người tới chúng ta lạ phải chia."

Hai người khác nghĩ cũng đúng, đều học hắn một bên ném đậu phộng vào miệng trực tiếp dùng răng cắn, một bên dùng tay lột, trong miệng ăn xong, trên tay lại ném tiếp một viên vào miệng.

Đậu phộng nấu nước muối càng ăn càng hương, mấy người hoàn toàn không dừng tay được.Thẳng đến khi một đĩa đậu phộng ăn xong, bọn họ một bên thu thập vỏ trên bàn, một bên còn nhịn không được nhấm nháp dư vị.

"Ăn quá ngon, chờ tan tầm tôi đi mua mấy cân đậu phộng về nhà tự mình nấu một nồi." Một nhân viên giao cơm nói.

"Chính mình nấu khẳng định không ngon như của bà chủ."

"Vô nghĩa, nhưng có còn hơn không."

Buổi trưa, Tư Cảnh Lâm lại đây ăn cơm trưa, cũng may mắn nếm được đậu phộng nấu nước muối cùng bắp non.Khi anh còn nhỏ từng được ăn qua, lớn một chút liền không ăn lại nữa, lúc này ăn lại thật ra có chút hoài niệm.

Cơm nước xong, anh cầm lấy một nắm đậu phộng đi tới sau lưng Nguyễn Miên Man, lột vỏ đút cho cô.Nguyễn Miên Man theo bản năng nhìn xung quanh một vòng, thấy Chu Linh không ở đây mới nói thầm: "Chính anh ăn đi."

"Một người ăn không thú vị."

Tư Cảnh Lâm vẫn nâng nửa bên đậu phộng đưa qua, Nguyễn Miên Man liếc anh một cái, cuối cùng vẫn là cúi đầu ăn viên đậu phộng.Đậu phộng nấu nước muối so với mới ra nồi nóng hầm hập, nguội đi lại có loại tư vị khác.

Nuốt xuống viên đậu phộng trong miệng, Nguyễn Miên Man nói: "Ông Ngô còn chưa có nếm qua, bằng không anh đi dưa một ít cho ông?"

"Được." Tư Cảnh Lâm đi ra phía trước, thuận tay lại lột một viên đậu phộng đút cho cô.

Bắp không nhiều lắm, Chu Linh cùng Nguyễn Miên Man đã ăn không ít, tổng cộng cũng không còn lại mấy cái, toàn bộ vào bụng Tư Cảnh Lâm.Bởi vậy lúc này anh chỉ lấy một rổ đậu phộng nấu nước muối, chuẩn bị đưa chô ông Ngô.

Anh đến nhà ông Ngô, lại phát hiện không có người, vì thế ngồi ở trong sân.Lúc ngồi chờ, có lẽ nhàm chán, anh bắt đầu bốc đậu phộng trong rổ lên ăn.

Ngay từ đầu, vẫn là cách một hồi ăn một viên, ăn ăn, tay liền không dừng lại được.Vì thế, chờ ông Ngô trở về, liền nhìn thấy anh ngồi ở trong viện, ăn được một bàn vỏ đậu phộng.

"Sao lại đến chỗ ông ăn đậu phộng?" Ông Ngô vào cửa thuận miệng hỏi một câu.

Tư Cảnh Lâm nghe tiếng ngẩng đầu, liếc ông một cái, lại cúi đầu nhìn về phía mặt bàn, phát hiện đậu phộng nấu nước muối trong rổ bất tri bất giác đã bị mình ăn chỉ còn lại một viên trên tay.Này......

Không biết có phải từ nét mặt của anh nhìn ra cái gì hay không, ông Ngô đột nhiên nghi ngờ nói: "Đây không phải là Đông Đông bảo cháu mang cho ông chứ?"

Tư Cảnh Lâm không nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt hiển nhiên là cam chịu.Ông Ngô ngửi mùi hương đậu phộng nấu nước muối trong không khí, "Hắc" một tiếng nói: "Ông muốn nói cho Đông Đông biết, cháu ăn vụng đậu phộng nấu nước muối!"

Tư Cảnh Lâm: "......"

"Một bộ sa hồ đời Thanh."

Ông Ngô vốn chỉ là thuận miệng nói như vậy, nghe được lời này của hắn, biểu tình có chút kinh ngạc: "Cháu đây là định mua chuộc ông?"

Thấy anh không phủ nhận, ông Ngô tức khắc trở nên hăng hái: "Được, nhưng là lần sau tới chỗ Đông Đông ăn cơm, cháu không được ngăn ta uống rượu."

"Uống thêm ba ly." Tư Cảnh Lâm một bên nói, một bên lột ra viên đậu phộng cuối cùng trong tay đưa vào trong miệng.

Thấy anh chịu nhượng bộ, có thể uống thêm ly nào hay ly đó, ông Ngô lập tức đồng ý.Đồng ý xong, ông ngửi mùi thơm đậu phộng đi đến trước bàn, duỗi tay lại sờ soạng cái rổ không.

"Tiểu tử cháu đến một viên đều không chừa lại cho ta?" ông Ngô nhìn về phía hắn.

Tư Cảnh Lâm đứng dậy nói: "Cháu lại đi lấy cho ông một chút."

"Thôi, đợi lát nữa ông định đi câu cá cùng bạn, cháu bảo Đông Đông giữ cho ta một chút, ta trở về lại ăn." ông Ngô nói xong, về nhà lấy đồ đi câu của mình lại vội vàng rời đi.

Ông đi rồi, Tư Cảnh Lâm vốn dĩ chuẩn bị trở lại tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, nhưng công ty đột nhiên có việc, chỉ có thể đã nhắn tin báo một tiếng cho Nguyễn Miên Man, trực tiếp rời khỏi hẻm hồ Lô.

Hai giờ rưỡi, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc kết thúc buôn bán.Chu Linh đang chuẩn bị tan tầm về nhà, một nhân viên giao cơm từ cửa tiến vào.

Cô vốn đang lo lắng có phải đơn hàng nào có vấn đề hay không, chờ người mở miệng, mới biết được, nguyên lai là vì đậu phộng nấu nước muối mà tới.

"Ba tôi bị bệnh, hiện tại đến tôi cũng không nhớ, cứ như vậy, đại khái...... Ông thích ăn đậu phộng nấu nước muối, tôi muốn phiền bà chủ bán một chút cho tôi." Biểu tình của hắn có chút uể oải.

Chính hắn cũng rất thích ăn đậu phộng nấu nước muối, thời điểm ăn trưa cũng muốn mang một ít cho ba nếm thử, bất quá không phải đồ bán trong tiệm, sợ ảnh hưởng không tốt, cho nên mới chờ xong việc mới quay lại.

Từ lúc Nguyễn Miên Man xuyên tới xem TV không ít, lập tức đoán được tình huống ba hắn."Trong phòng bếp còn có hơn hai cân, đủ không?"

"Đủ rồi, cảm ơn bà chủ."

Nguyễn Miên Man tự mình vào phòng bếp đem số đậu phộng nấu nước muối còn lại gói tốt, lấy ra cho hắn.

Nhân viên giao cơm tiếp nhận hộp đậu phộng nấu nước muối nặng trĩu hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Đậu phộng người khác cho, coi như là tôi mời ba anh ăn, chúc ông thân thể sớm ngày bình phục." Nguyễn Miên Man nói.

"Như vậy sao được."

Nhân viên giao cơm kiên trì không chịu, Nguyễn Miên Man cuối cùng phải thu mười đồng.Chờ hắn đi rồi, có lẽ Chu Linh nghĩ đến bà ngoại mình tuổi cũng đã lớn, nhịn không được thở dài một tiếng, cảm thấy trên

thế giới này lại có thứ đáng ghét như bệnh tật.

Nguyễn Miên Man đoán được suy nghĩ của chị, vỗ vỗ bả vai chị nói: "Thân thể bà Vương còn tốt lắm, lần trước cùng nhau ra cửa, chúng ta đều mệt mà bà vẫn còn đi phăng phăng."

Chu Linh nghe vậy, biểu tình thả lỏng lại: "Mỗi ngày bà bận lên bận xuống, hoàn toàn không ngồi im được, thân thể xác thật rất khỏe mạnh."

"Đúng vậy, mấy người lớn tuổi trong ngõ chúng ta thích trồng rau thân thể đều không tồi." Nguyễn Miên Man nói.

Hai người nói chuyện phiếm, nhân viên giao cơm đã rời hẻm hồ Lô, đi vào viện dưỡng lão.

"Ba, xem con mang cái gì cho ba này." Nhìn thấy ba ngồi ngây ngóc ở bàn đá trong sân, hắn xoa nhẹ mặt lộ ra một nụ cười nói.

Lão nhân cũng không có phản ứng, thẳng đến khi hắn đem hộp đậu phộng nấu nước muối mở ra đặt tới trên bàn, mới đột nhiên duỗi tay đem cả hộp đậu phộng nấu nước muối ôm vào trong lòng ngực.

Nhân viên giao cơm thấy vậy, duỗi tay muốn lấy một cái lột vỏ cho ba ăn, tay còn không có đụng tới cái hộp lại bị ba hắn tát một cái đẩy ra: "Đây là cho Mênh Mông ăn!"

Nhân viên giao cơm nghe được lời ba nói, nghĩ đến từ nhỏ đến lớn, tới nhà ba đúng là luôn đươc ăn đậu phộng nấu nước muối, bỗng nhiên có chút chua xót.

Từ khi hắn còn nhỏ cha mẹ đã ly hôn, hắn đi theo mẹ, cách mười ngày nửa tháng mới có tới nhà ba ở một ngày.Trên cơ bản chỉ cần ngoài chợ còn bán đậu phộng, hắn đều có ăn được đậu phộng nấu nước muối ở nhà ba, cũng là bởi vì như thế, hắn mới như thế khắc sâu nhớ rõ ba cùng hắn giống nhau, thích ăn đậu phộng nấu nước muối.

"Mênh Mông ăn rồi, ba tự mình ăn đi." Mặc dù ba đã không nhận ra mình, vẫn nhớ rõ món mình thích ăn, nhân viên giao cơm có chút xúc động.

Hắn nói xong, vội bốc mấy viên đậu phộng lên, lột vỏ đưa đến bên miệng lão nhân.

Lão nhân ngửi được mùi hương đậu phộng, đầu lệch về một bên: "Tôi không thích ăn đậu phộng."

"Sao lại vậy, ba không phải......"

Nhân viên giao cơm cầm đậu phộng trên tay theo bản năng phản bác, nhưng mà nhìn đến trên mặt ba không giống làm bộ, bỗng nhiên có chút dao động.

Hắn đột nhiên nhớ tới, khi đó trong nhà có đậu phộng nấu nước muối, đều là một mình hắn ăn.Khi còn nhỏ, hắn nghĩ ba cũng ăn, sau khi lớn lên, hắn cho rằng ba muốn đem thứ tốt để lại cho mình ăn.

Nhưng tới tận bây giờ, hắn mới phát hiện, khả năng ba hắn căn bản không thích ăn đậu phộng nấu nước muối, hoàn toàn là bởi vì hắn thích mới chuẩn bị.

"Ba không thích ăn sao không nói?" Nghĩ đến về sau có công việc, mình mỗi lần đi thăm ba, đều sẽ cố ý mua một ít đậu phộng nấu nước muối đem qua, thanh âm của nhân viên giao cơm có chút khàn khàn.

Lần nọ tụ tập cùng bạn bè, không biết như thế nào lại nói tới chuyện ba mẹ, mọi người phát hiện, cha mẹ trên cơ bản đều biết khẩu vị cùng món yêu thích của bọn họ, mà bọn họ lại rất khó nói ra cha mẹ thích ăn cái gì.

Lúc ấy, hắn còn tỏ vẻ đắc chí, nói mình cùng bọn họ không giống nhau, hắn biết mẹ thích ăn quả vải, ba thích ăn đậu phộng nấu nước muối.Kết quả......

Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ là chưa tới lúc thương tâm thôi.Nhân viên giao cơm từ đậu phộng nấu nước muối nghĩ đến mình còn chưa kịp hiếu kính ba, ba cũng đã bệnh thành như vậy, nước mắt trong bất tri bất giác chảy đầy mặt.

Lúc hắn không tiếng động khóc thút thít, lão nhân bên cạnh biểu tình có chút ngây ngốc nghe từ trong lòng ngực phát ra mùi hương, bỗng nhiên cúi đầu.

Đậu phộng nâu thẫm trong lòng, dùng mùi hương dụ hoặc người ta duỗi tay cầm nó lên.Bàn tay khô gầy của lão nhân bỗng nhiên với vào hộp, cầm lấy một viên đậu phộng.Đầu tiên ông đưa đến cái mũi ngửi ngửi, rồi đưa vào trong miệng, thong thả mà cắn mở cái vỏ, dùng tay vứt vỏ đi, nhấm nuốt viên đậu phộng giòn nộn trong miệng, càng nhai càng thấy thơm.

"Ăn ngon."

Nghe được ba đột nhiên mở miệng, nhân viên giao cơm ngẩng đầu, thấy ba thế nhưng ăn đậu phộng nấu nước muối, giơ tay lau nước mắt, lại có chút không xác định ba đến tột cùng có thích ăn đậu phộng nấu nước muối hay không.

Bất quá, nghĩ đến bà chủ làm đậu phộng nước muối, hương vị so với mấy cái hắn đã từng ăn qua đều ngon hơn, hắn không rối rắm nữa.

"Con lột cho." Thấy ba dùng cả tay lẫn miệng, ăn đến gian nan, nhân viên giao cơm bắt đầu giúp lột vỏ đậu phộng.Lúc này, lão nhân không cự tuyệt, hắn lột xong đem đậu phộng đưa tới trên tay ba, ba hắn nhận lấy đưa vào trong miệng, trong mắt thậm chí dần dần có chút thần thái.

Thấy ba ăn đến vui vẻ, trong lòng hắn cuối cùng cũng bớt khó chịu, kiên nhẫn lột cho ba ăn, tựa như khi còn nhỏ ba cũng đã từng làm như vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện