Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 15


trước sau

Editor: Thienyetkomanhme

Tư Cảnh Lâm cũng không có thói quen ăn khuya, trả lời ông Ngô xong, vội hoàn thành công việc, liền rời thư phòng đi vào phòng trong nghỉ ngơi.

Nhưng mà......

Tắt đèn nằ trên giường khoảng 10 phút, hắn lại phát hiện mình ngủ không được.

Lại qua vài phút, Tư Cảnh Lâm từ trước tới nay luôn có sức tự chủ cao lại mở mắt ra, xốc chăn lên xuống giường.

Anh không thích trong nhà có người ngoài, người làm trong biệt thự đều ở ở tòa nhà kiểu tây phía sau.

Đêm hôm khuya khoắt, anh cũng không định gọi người tới đây, liền tự mình đi phòng bếp nướng 2 lát bánh mỳ, đun nóng ly sữa bò.

Đèn nhà ăn là màu vàng nhạt ấm áp, bát quá vào nửa đêm, một người ngồi trước bàn ăn thật dài, bánh mỳ cũng sữa bò đơn gian đặt trước mặt, bức họa này lại lộ ra vài phần cô đơn.

Bánh mỳ vừa nướng tỏa ra mùi thơm của lúa mạch, sữa bò ấm nóng, nhưng mà Tư Cảnh Lâm ăn hai miếng liềng không muốn ăn tiếp.

Cuối cùng, anh lấy di động ra, mở ra ảnh chụp ông Ngô gửi qua.

Nhìn ảnh chụp liền ăn xong bữa khuya, hắn vì chính mình thế nhưng lưu lạc tới mức ăn "bánh vẽ" cho đỡ đói mà bật cười một tiếng, ngay sau đó liền lên lầu.

Trong nước.

Nguyễn Miên Man cũng không biết, bởi vì cô, gián tiếp tạo ra một hồi quằn quại đem khuya.

Lúc này cá viên đã làm xong, cô vừa đem thực đơn mở ra, mở bán 20 phần canh cá viên.

Cơ hồ cửa tiệm vừa mở cửa buôn bán lại, canh cá viên vừa mới mở bán lại, chưa tới 3 phút, 20 phần canh cá viên đã bị tranh mua sạch sành sanh.

Cũng bởi vì Nguyễn Miên Man nghĩ canh số lượng không nhiều lắm, liền đặt hạn mức mỗi đơn chỉ có thể đặt một suất, bằng không sợ là hết còn nhanh hơn.

Giờ khắc này, khách hàng của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, cướp được canh thì vui mừng nhảy nhót, không cướp được canh thì hận không thể đánh cái tay không biết cố gắng của mình.

Lúc đơn đặt hàng bay tới như tuyết rơi, Nguyễn Miên Man nấu mấy viên cá đổ vào chậu cơm của Quả Quýt Nhỏ, mèo con nhìn như đang giận dỗi nằm trong ổ mèo không nhúc nhích, trong nháy mắt liền lao ra ăn, cô liền yên tâm mà đi phòng bếp bận rộn.

Quả Quýt Nhỏ vì sao lại giận dỗi?

Bởi vì lúc nó trở về đúng lúc, mùi thơm của bánh cá chiên trong tiệm còn chưa tan hết.

Ngửi được hương vị này, người đều chịu không nổi, càng đừng nói một con mèo nhỏ.

Quả Quýt Nhỏ ngồi xổm trước mặt cô, ngửa đầu dùng một ánh mắt "chị trốn em ăn vụng món ngon" nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, hướng trên mặt đất ngã xuống, cọ ở bên chân cô. Lăn lộn đầy đất đòi thức ăn.

Nguyễn Miên Man nào dám cho nó ăn cái này, đổ ít thức ăn cho mèo vào bát cơm của nó.

Quả Quýt Nhỏ nhìn thấy thức ăn cho mèo, hướng cô kêu một tiếng, liền đem chính mình vùi vào trong ổ không thèm ra.

"Cô chủ, còn canh cá viên không?"

Quả Quýt Nhỏ gặm xong một viên cá, đã có một nhân viên giao cơm đến trong tiệm, vừa thấy cô liền hỏi.

Có lẽ là tiệm cơm chiên Hạnh Phúc có một sức hút đặc biệt, không riêng khách hàng ở khu bình luận thập phần sinh động, thậm chí mấy nhân viên giao cơm hay tới tiệm, cũng sẽ để ý cửa tiệm.

"Xin lỗi, khách hàng đều đã đặt hết rồi."

"Không có việc gì không có việc gì, tôi thuận miệng hỏi một câu thôi." Nhân viên giao cơm nói xong, tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống.

Hắn cầm di động các đơn sẽ giao, dư quang bỗng nhiên chú ý tới con mèo cạnh cửa...... Không, phải nói là cá viên trắng như tuyết trong bát cơm của mèo.

Nhận thấy được ánh mắt của hắn Quả Quýt Nhỏ trong miệng đang cắn nửa viên cá liền ngẩng đầu, ngay sau đó dùng móng vuốt đẩy chậu cơm của mình vào hướng góc tường.

Trước khi nó kéo bát cơm vào góc tường, nhân viên giao cơm đã nhanh tay chụp được bát cơm của nó.

Chụp xong, cũng không biết nghĩ như thế nào, thế nhưng còn gửi đi.

【@ khách hàng [ hình ảnh ] 】

【@ shipper??? 】

【@ shipper anh thật quá đáng! Tôi không cướp được canh cá viên đã thực thương tâm, anh thế nhưng còn gửi ảnh đả kích tôi. 】

【@ khách hàng [ vô tội ] [ vô tội ] ngài đang nói cái gì a? Tôi không phải loại người như vậy, tôi chính là nhìn đến một con mèo đáng yêu, định cùng ngài chia sẻ một chút, rốt cuộc nhìn đến sự vật đáng yêu tâm tình sẽ tốt hơn, tâm tình tốt ăn cũng sẽ ngon miệng hơn. 】

【@ shipper nếu trên hình vẽ chỉ có một cái chân của con mèo, tôi ngu mới tin anh, hiện tại...... A! Anh tốt nhất đừng đến trễ, bằng không tôi cũng có biện pháp làm anh ăn còn ngon miệng hơn. 】

【@ khách hàng biện pháp gì? 】

【@ shipper hừ! Biến bi phẫn thành động lực ăn. 】

"Má!" Nhân viên giao cơm đọc xong phản hồi, chạy nhanh hướng phòng bếp kêu, "Cô chủ, đơn của tôi xong chưa? Khách hàng uy hiếp tôi!"

Nguyễn Miên Man vừa lúc cầm đơn cơm hộp của hắn ra tới, nghe vậy hiếu kỳ nói: "Uy hiếp anh cái gì?"

"Hắn uy hiếp tôi nếu là đến muộn, khiến cho tôi biến bi phẫn thành động lực ăn."

???

Nguyễn Miên Man nhất thời không thể hiểu, bất quá vẫn là chạy nhanh đem cơm hộp giao cho hắn: "Vậy anh mau nhanh đưa đi."

Theo mặt trời xuống núi, kế tiếp, trừ bỏ nhân viên giao cơm hộp, cũng có một ít người sống xung quanh đến trong tiệm tới mua cơm chiên hoặc là canh rau xanh đậu hủ về nhà.

Không phải mấy người già này thay đổi thói quen tiết kiệm, thật sự là lão nhân tiết kiệm nhưng đối với con cháu luôn trở nên hào phóng.

Một phần cơm chiên một phần canh, cũng chỉ mười mấy đồng tiền, chì cần đứa nhỏ trong nhà thích ăn, chút tiền này các bà vẫn nguyện ý bỏ ra.

Mà Nguyễn Miên Man, đối với những cư dân ngõ nhỏ, từ trước đến nay đều là đem phân lượng đồ ăn nhiều thêm chút.

Buổi tối hôm nay, khu bình luận tiệm cơm chiên Hạnh Phúc vẫn như cũ khí thế ngất trời.

Những khách hàng cướp được canh cá viên, từ chỉnh thể sắc hương vị, đến vị cá viên, hương vị canh, lại đến rau xanh...... Quả thực đều phải khen tới hoa muốn nở, không biết còn tưởng rằng khách hàng cửa tiệm này khách hàng đều là chuyên gia ẩm thực.

Mà những khách hàng không đặt cược canh, rõ ràng biết trường hợp trong khu bình luận, lại vẫn không nhịn được mà tiến vào xem, một bên xem một bên chảy nước miếng, sau đó liền thề ngày mai nhất định phải cướp được.

Nhóm khách hàng thèm ăn, bắt đầu nhất trí tìm cách cho chủ tiệm tăng thêm số lượng canh cá viên.

Bọn họ làm nũng, tận tình khuyên bảo, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, lấy tình lấy lý thúc giục bình luận liên tục, buổi tối hôm nay, Nguyễn Miên Man mơ thấy một giấc mơ không tốt lắm, mới tờ mờ sáng cô liền tỉnh lại.

Ôm lấy chăn ngồi dậy, cô đã nhớ không rõ cụ thể mơ thấy cái gì, chỉ đại khái nhớ rõ, trong mộng luôn có người hướng cô đòi canh cá viên, trốn đều trốn không thoát.

"Này thật đúng là......"

Nguyễn Miên Man biểu tình có chút bất đắc dĩ, bất quá nếu đã tỉnh lại, nàng dứt khoát liền trực tiếp dậy.

vì không muốn những khách hàng ăn không được canh cá viên đuổi tới trong mơ, rửa mặt xong ăn qua bữa sáng, cô liền xuất phát đi chợ nông sản, chuản bị mua nhiều cá mọt chút về.

Đương nhiên, cô chỉ có một người, một đôi tay, định mua nhiều cá, làm được cá viên nhiều như thế nào cũng không có thể thỏa mãn nhiều khách hàng như vậy.

Vì để càng nhiều khách hàng có thể ăn, cô dứt khoát đem canh cá viên đổi thành canh cá viên miếng, cũng đem giá cả giảm mấy đồng.

Canh cá viên miếng, tên như ý nghĩa, tự nhiên là đem viên cá cắt miếng nhỏ, như vậy một chén canh chỉ cần cho 2 -3 viên là có vẻ rất nhiều.

Thời điểm giữa trưa, nhóm khách hàng vào tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, nhìn đến canh cá viên có 50 phần, kinh hỉ qua đi, vội vàng đặt đơn.

Thẳng đến lúc đặt đơn thành công, bọn họ mới phát hiện chữ "miếng" kia, cùng với giá cả được hạ thấp hơn.

Sửa lại thành canh cá viên miếng, nhân viên giao cơm kia rốt cuộc có thể uống một chén canh, tư vị đó, ngon đến mức nhân viên giao cơm trung niên, làn da có chút ngăm đen do dãi nắng dầm mưa, đôi mắt có chút nheo lại.

Hắn nhấm nuốt miếng cá viên dẻo dai tươi mới, lại uống một ngụm canh, chỉ cảm thấy mệt nhọc một buổi sáng đều được tiêu trừ.

Uống xong nửa chén canh, động tác hắn dần thả chậm, không phải không uống được nữa, mà là uống nhanh hết như vậy có chút tiếc.

Bận rộn qua lúc cao điểm buổi trưa, Nguyễn Miên Man cầm lấy di động lên xem.

Vốn tưởng rằng, 50 phần canh cá viên miếng có thể phần nào làm khách hàng nhóm vừa lòng, chờ xem xong bình luận sau mới phát hiện, những người tham ăn căn bản không biết viết hai chữ "Thỏa mãn" như thế nào.

Những người tới bây giờ chưa mua được tiếp "La lối khóc lóc lăn lộn" đã đành, người mua được cũng một bên khen mỹ vị, một bên còn kêu, cô không cần đặt hạn mức mua hàng, hoặc là cho phép mua hai phần, tỏ vẻ một phần không đủ ăn.

Càng có người quá đáng hơn, tỏ vẻ cá viên miếng ăn không đã bằng ăn cả viên cá, mãnh liệt kiến nghị cô đổi về như cũ.

Đương nhiên, với loại người này, mọi người đều đồng thời trả lời, nói hắn không cần ích kỷ như vậy, đều được ăn ít nhất 2 lần rồi, tốt xấu để cho người khác cũng được nếm hương vị đi.

Còn có người không biết là bị bệnh ám ảnh cưỡng chế hay là nhàm chán, thế nhưng đêm mấy miếng cá chiên trong bát láy tăm chọc ghép lại, sau đó chụp ảnh đăng lên thông báo cho mọi người, một phần canh cá viên miếng không nhiều không ít có 3 viên cá.

Nhìn đến này bình luận, một đám khách hàng sôi nổi trả lời.

【n**x: Tôi không phục anh có bản lĩnh ghép cá viên thành viên như ban đầu, tôi phục chính là tại mỹ vị trước mặt, anh thế nhưng còn có tâm tình chơi ' trò chơi ghép hình '? Gặp tôi thì đã sớm một ngụm nhét vào trong miệng. 】

【5** còn: Anh thật đúng là rảnh đến......】

【H**q: Cá viên không ngon sao? Canh không thơm sao? Đến thời gian chụp ảnh tôi cũng không có, anh thế nhưng còn mang đồ ăn ra chơi? 】

......

【 cái ** thứ: Nhìn đến cái này, tôi chỉ muốn nói, kỹ thuật dùng dao của chủ tiệm cũng thật tốt quá đi, đối với phân lượng nắm chắc, nếu không cá viên miếng tuyệt đối cắt không thành bộ dạng hoàn chỉnh vô khuyết như vậy. 】

【6** ngày: Lầu trên đặt trọng điểm hơi kỳ lạ, bất quá nói cũng có đạo lý, mỗi viên cá lớn nhỏ đều tương đồng, cắt miếng độ dày cũng hoàn toàn nhất trí, mới có thể đem cá viên miếng ngon thành như vậy, thật là lợi hại! 】

【n**x: Nghe mấy người nói như vậy, đột nhiên có loại cảm giác không hiểu gì. 】

......

Lúc này, nhận rõ khách hàng là một nhóm ham ăn không biết thoản mãn, Nguyễn Miên Man trực tiếp đem số lượng canh cá viên miếng đặt cố định, sáng và chiều mỗi buổi 50 phần.

Số lượng cá viên này, buổi sáng trong 2 giờ cô có thể làm xong, thậm chí còn có thể làm dư cho ông Ngô ăn, cùng với những nhân viên giao cơm và người dân trong hẻm cũng được nếm thử.

Cơm chiên ăn ngon, nhưng trẻ con ăn nhiều sẽ bị nóng trong, người già ít nhiều có điểm băn khoảng, canh cá viên miếng lại không cần phải lo nghĩ, rốt cuộc thịt cá là thứ tốt, có dinh dưỡng.

Kể từ đó, người trong hẻm Hồ Lô, hoặc giữa trưa hoặc buổi tối, đều muốn tới trong tiệm mua một phần canh trở về.

Thậm chí có người lớn trong nhà đem canh này thành phần thưởng, đối phó với mấy đứa trẻ nghe lời, so với cách mách giáo viên còn hiệu quả hơn.

Bất quá phần lớn đã được đặt trên app cơm hộp, trong tiệm còn lại cũng không nhiều, tới sớm có, tới chậm liền nhịn.

Vì thế, ở ngõ nhỏ liền có việc "Trẻ con nhà cách vách bị thèm khóc", ba hắn tức giận, sáng sớm hôm sau liền xách con trai chạy tới tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, tỏ vẻ cho hắn uống đủ.

Nguyễn Miên Man biết được lý do hai cha con này tới, thật sự là dở khóc dở cười, đặc biệt nghe tên nhóc múp míp nói câu không biết tốt xấu "Ba ba thật tốt, con muốn uống ba chén mới đủ!"

"Ba chén

tính là cái gì, có giỏi thì uống 30 chén." Ba nhóc cắn răng nói.

"Chị xinh đẹp, ba em có tiền, chị mau mang cnah cho em đi." Tên nhóc mập này đại khái 4 -5 tuổi, lớn lên đáng yêu miệng lại ngọt, kỳ thật còn chọc người thích.

"Được, em chờ chút."

Thấy đứa nhỏ thực sự rất thèm, vẫn luôn liếm miệng, Nguyễn Miên Man xoay người vào phòng bếp.

Cô đã sớm ninh canh cá, cá viên cũng làm được không ít, hiện chỉ cần đem viên cá cắt ra, thêm rau xanh nấu lên là được.

Canh được bưng ra, đừng nói đứa nhỏ hai mắt sáng bừng, chính là ba hắn có điểm tức giận cũng nhịn không được nuốt nước miếng.

Trên thực tế, ngày hôn qua hắn cũng không ngửi được mùi thơm cách vách, lúc tan làm về, gặp hàng xóm trêu đùa, nói tên nhóc mập nhà hắn bị thèm tới phát khóc, liền cảm thấy xui xẻo, thằng con trai làm hắn mất mặt quá.

"Cảm ơn chị xinh đẹp." Tên nhóc nói xong, gấp không chờ nổi, vội cầm lên cái muỗng phồng má vừa thổi vừa uống.

Chỉ thấy cái muỗng nhỏ như bay lên, động tác liên tục một loáng đã hết hơn nửa chén canh, nhóc con múc cá viên miếng trong chén lên, từng miếng từng miếng nhét đầy miệng, còn cảm thấy như vậy không năng suất, dứt khoát bưng chén lên uống.

"Con... ực, ăn từ từ." Ba nhóc một câu còn chưa nhắc nhở xong, phải nuốt lại nước miếng trước.

Nhìn đến con trai ăn ngon như vậy, ba nhóc đột nhiên có điểm hiểu ra vì sao hắn bị thèm khóc."Chị ơi em còn muốn!"

Nhóc mập thật đúng như lời mình nói uống liền ba chén, nhưng mà nhóc con vẫn nắm chặt cái muỗng muốn uống thêm chén thứ tư.

Tuy rằng chén nhỏ, Nguyễn Miên Man cũng cố ý chỉ múc đầy bảy phần, rốt cuộc là trẻ con cũng không dám cho ăn thêm.

Không đợi cô mở miệng, vốn ba nhóc còn nói "có giỏi thì uống 30 chén" lúc này lập tức nóng nảy: "Muốn cái gì mà muốn, xem bụng cái bụng tròn vo của con đi, muốn uống tới nổ bụng sao."

"Không phải, bụng con vốn tròn như vậy, còn lâu mới nổ, ba ba lừa con, vừa mới nói cho con uống 30 chén, hiện tại lại không cho ăn uống."

Ba nhóc không thèm để ý, trả tiền xong trực tiếp xách hắn ra cửa, một đường chạy chậm đêm nhóc về nhà, sau đó bay nhanh trở lại tiệm.

Nguyễn Miên Man còn đang nghi hoặc như thế nào mới đi mà đã quay lại, liền nghe hắn nói: "Chủ tiệm, mau mau mau, cũng cho tôi một chén canh, chén lớn."

"Chờ một lát."

Nguyễn Miên Man đi vào bên trong, không tới một hồi liền dùng chén sứ lớn mang ra một chén canh.

Thấy hắn giống như không sợ nóng, bưng lên chén liền uống, còn một bên kêu "Thật thơm", Nguyễn Miên Man khẽ lắc đầu sau, ngồi xổm xuống đẩy Quả Quýt Nhỏ, vẫn luôn quanh quẩn bên chân mình, đi ăn thức ăn cho mèo.

"Ngoan, em ăn hết thức ăn, giữa trưa chị cho em ăn cá viên được không?" Cô nhẹ giọng dỗ, nhưng mà mèo nhỏ lại không muốn, dùng đầu nhỏ cọ lòng bàn tay cô làm nùng, còn dùng cả 2 móng vuốt ôm bàn tay cô.

Lúc cô đang dỗ mèo ăn, ba nhóc mập đã uống xong hơn nửa chén canh, tức giận với con trai hoàn toàn biến mất, thậm chí cảm thấy, canh ngon như vậy, con trai hắn là quỷ ham ăn, bị thèm khóc là quá bình thường.

Quá đã!

Uống một chén canh xong, hắn cảm thấy còn chưa uống đủ, vì thế đứng lên đem chén không ở trên bàn đập một cái: "Chủ tiệm——"

Hắn vừa dứt câu, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khí thế cường thịnh.

Khí thế người đàn ông này so với sếp lớn của công ty hắn còn dọa người hơn, đối diện với anh mắt lạnh lùng, hắn bị dọa đến bất động.

Nguyễn Miên Man giương mắt người đàn ông đột nhiên xuất hiện, đem móng vuốt mèo con đặt xuống, đứng dậy đi lên vài bước.

"Có chuyện gì sao?" Thấy cô bé đi tới bên người, Tư Cảnh Lâm nghiêng đầu hỏi.

Nguyễn Miên Man không hiểu gì, bất quá vẫn là theo bản năng lắc đầu.

"Tôi... Tôi chỉ muốn gọi chủ tiệm cho thêm chén canh mà thôi......." Đại ca anh làm gì mà nhìn người ta như vậy?

Nguyễn Miên Man nghe vậy, duỗi tay nói: "Đưa chén để tôi đi múc thêm."

Cách một cái, ba nhóc mập để chén và tiền đặt lên bàn:: "Không cần, tôi hôm nào lại đến uống sau." Xoay người chạy ra ngoài tiệm.

Chờ lúc người chạy xa, Tư Cảnh Lâm mới phát hiện chính mình hình như có chút hiểu lầm.

Hắn vừa rồi ở ngoài cửa, chỉ thấy cô bé ngồi dưới dất nghiêng người, đang xem cô bé làm gì, người đàn ông cáo to đột nhiên đứng lên, lại đập cái chén lên bàn một tiếng rất to, không khỏi làm cho người khác hiểu lầm.

Tư Cảnh Lâm giơ tay chỉnh cổ tay áo nói: "Tôi đến thăm ông nội, trong nhà không người, cô có biết ông đi đâu không?"

Nguyễn Miên Man đang thắc mắc vì sao hắn sẽ xuất hiện ở trong cửa hàng, nghe được là tới tìm ông Ngô, lập tức nói: "Hẳn là đi công viên rèn luyện rồi, nếu không anh ngồi xuống chờ đi, ông Ngô khi trở về thường sẽ tiện đường vào đây ăn bữa sáng."

"Được." Tư Cảnh Lâm rụt rè mà hơi hơi gật đầu, liền ngồi xuống cái bàn dựa vào tường.Hai người tuy chỉ gặp qua một lần, bất quá qua lời ông Ngô, ngẫu nhiên cũng sẽ nghe được chuyện của đối phương, nhìn chung cũng không tính là hoàn toàn xa lạ.

Nguyễn Miên Man đổ ly trà đặt tới trong tầm tay anh, thuận miệng hỏi một câu: "Anh đã dùng qua bữa sáng chưa?"

Dù sao cũng là cháu trai của ông Ngô, nếu là chưa ăn, tất nhiên là muốn chiêu đãi một chút."Tôi còn chưa ăn."

Trên thực tế sáng sớm Tư Cảnh Lâm mới từ nước ngoài trở về, ông nội thỉnh thoảng khoe khoang đồ ngon với ăn, sau khi trở về, khi tài xế hỏi anh là về nhà hay là đi công ty, ma xui quỷ khiến liền báo ra ba chữ "hẻm Hồ Lô".

"Không ngại thì anh dùng một chút ở đây?"

"Vậy phiền cô." Tư Cảnh Lâm khách khí một câu, trực tiếp gọi món "Tôi muốn một phần bánh cá rán cùng một chén canh tam tiên."

Nguyễn Miên Man đầu tiên là có chút kinh ngạc, lát sau nghĩ đến có thể là ông Ngô nói cho anh ta, liền không nói nhiều.

Nhìn thấy biểu tình của cô, Tư Cảnh Lâm nói: "Ông nội trước đó vài ngày vào rạng sáng đã gửi ảnh chụp cho tôi, lúc ấy liền nghĩ muốn nếm thử."

Tuy rằng biểu tình anh ta cũng không có cái gì biến hóa, nhưng Nguyễn Miên Man lại từ trong đáy mắt anh nhìn thấy vài phần bất đắc dĩ, trên mặt không khỏi xuất hiện ý cười nhợt nhạt.

Ông Ngô như thế nào lại học được cách hành hạ đêm khuya......

Trong lòng nghĩ như vậy, Nguyễn Miên Man ngoài miệng lại nói chuyện thay ông: " Ông Ngô có thể là muốn cùng anh chia sẻ đồ ngon."

Anh nghe xong liếc mắt một cái, Nguyễn Miên Man dời tầm mắt đi: "Tôi đi phòng bếp, anh chờ một chút."

Chân trước cô vừa đi, Quả Quýt Nhỏ liền tới tới, ngửa đầu nhìn người đàn ông trước bàn, biểu tình hung dữ, không biết có phải hay không nhớ một ngày kia anh xách cá chiên thơm ngon của nó đi mất.

Tư Cảnh Lâm cũng không có để ý tới mèo con, thẳng đến lúc phát hiện nó chạy đến bên chân, định dùng mặt giày da của mình mài móng vuốt, mới rũ mắt nhìn về phía nó.

Đối diện với ánh mắt an, móng vuốt của con mèo tựm dừng ở giữa không trung, sau đó ngay tại chỗ lăn, bắt đầu liếm móng vuốt, bộ dáng thập phần vô tội.

Thấy nó liếm liếm, sắp cọ đến giày mình, Tư Cảnh Lâm nhấc chân đang muốn dịch qua một bên, đột nhiên thấy con mèo nhỏ màu cam gân cổ kêu lên "Miêu ngao miêu ngao".

Nghe được tiếng kêu thê lương của mèo con,, Nguyễn Miên Man lập tức từ trong phòng bếp chạy ra: "Quả Quýt Nhỏ em làm sao vậy?"

"Nó đột nhiên ngã vào bên chân tôi rồi liền bắt đầu kêu." Tư Cảnh Lâm buông chân nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, Nguyễn Miên Man nhìn về phía mèo con bộ dạng bọ dẫm đuôi, còn nằm trên mặt đất, thấy lông đuôi của nó không bị bệp cũng không bị bẩn, ngữ khí khó có khi hung dữ: "Em còn học cách ăn vạ? Thật là giỏi, giữa trưa không cho em ăn cá viên nữa."

Mèo con không hiểu tiếng người, nhưng nghe được ngữ khí, tiếng kêu dần dần nhỏ xuống dưới, nghiêng đầu nhìn cô.

Đối diện với cặp mắt to tròn linh động, Nguyễn Miên Man trước khi mềm long xoay người về bếp.

Bị giáo huấn mèo con ngoan ngoãn được lúc, khi ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp truyền ra lại hưng phấn trở lại.

Thit cá được dàn mỏng đáy nồi chiên lên, trong nháy mắt mùi thơm tỏa ra, thịt cá cùng dầu chiên đặc biệt có hương khí.

Đừng nói mèo con hưng phấn, chính Tư Cảnh Lâm cũng theo bản năng nhìn về phía phòng bếp, ở trong nháy mắt chỉ có đồ ăn.

Lại qua hơn 10 phút, Nguyễn Miên Man bưng khay ra đặt trước mặt anh.

Trừ bỏ canh cá tam tiên, bánh cá rán còn có một đĩa củ cải xào và hai quả trứng chiên.

"Chiến đũa này là mới, đũa và chén đều đã tráng qua nước sôi." Từ ngày ấy mang cá chiên cho ông Ngô, thỉnh thoảng khi nói chuyện phiếm cũng nhắc tới cháu trai, Nguyễn Miên Man nhớ rõ ông từng nói qua, đối phương từ nhỏ đã thích sạch sẽ, bởi vậy mới nói nhiều thêm một câu.

"Cảm ơn."

Thấy cô còn ít tuổi nhưng lại suy nghĩ cẩn thận thấu đáo, Tư Cảnh Lâm có thể hiểu vì sao ông nội lạ thích cô.

"Không cần khách khí, vậy anh dùng từ từ, không đủ nói với tôi trong phòng bếp vẫn còn." Trong phòng bếp còn có nửa bồn cá nhuyễn chờ làm thành viên, Nguyễn Miên Man nói xong liền tiếp tục bận rộn.

"Miêu ô ~"

Tư Cảnh Lâm mới vừa lấy chiếc đũa kẹp lên một chiếc bánh cá rán, chỉ thấy mèo con đã nhảy lên chiếc ghế cạnh mình, thanh âm mềm mại hướng mình kêu.

"Đi xuống." Mèo con không thể ăn đồ ăn của người, thấy nó nóng lòng muốn thử mà một bộ dạng hận không thể nhảy lên trên bàn, Tư Cảnh Lâm liếc nó một cái.

Sợ nó nhảy lên bàn lúc khách hàng ăn, Nguyễn Miên Man đã sớm dạy nó.

Vốn Quả Quýt Nhỏ không dám đi lên, đối diện an mắt của hắn, hung dữ "Ngao" một tiếng với hắn, dứt khoát nhảy xuống ghế dựa chạy đi.

"Mèo con chạy ra ngoài rồi." Tư Cảnh Lâm dư quang thấy nó trực tiếp chạy ra ngoài cửa lớn, liền hướng trong phòng bếp nói.

"Không sao, nó đối với khu vực xung quanh đây rất quen thuộc."

Nghe vậy, Tư Cảnh Lâm lúc này mới tiếp tục ăn.

Bánh rán ánh vàng rực rỡ ngoài giòn trong mềm, cắn một miếng, thịt cá bên trong có điểm nóng, nhai trong miệng chỉ thấy vị tươi mới có thể cắn ra nước.

Mỹ vị mong chờ đã lâu không làm Tư Cảnh Lâm thất vọng, một miếng bánh rán ăn xong, trong mắt sung sướng cùng hài lòng làm cả người anh đều có vẻ nhu hòa đi rất nhiều.

Tuy rằng rất muốn lập tức ăn thêm một miếng bánh, nhưng tính cách vốn giỏi khắc chế làm anh vẫn là sửa tay mà cầm lấy cái muỗng, bắt đầu ăn canh.Canh ngon không kém bánh rán, cũng là lấy thịt cá làm viên cá, vị lại cùng bánh rán hoàn toàn bất đồng, đầu lưỡi cùng hàm răng có thể cảm nhậnđược sự dẻo dai của cá viên, cắn xuống liền có hương thơm xông thẳng vào yết hầu, thật sự là làm người nghiện.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện