Editor: Thienyetkomanhme
"Anh nói cũng đúng, tôi nhớ có lần, được họ hàng mời đi ăn ở khách sạn ăn 5 sao, có món cơm chiên trứng hoàng kim, cảm giác còn kém cơm chiên trứng tiệm này.
Thẳng tới khi nhân viên giao cơm nhận đơn lần lượt rời đi, trong tiệm chỉ còn một người gia cơm đang đợi, trong phòng mới dần dần an tĩnh lại, mà lúc này, Nguyễn Miên Man đã nghe đầy một tai mấy loại người họ gặp khi đi giao hàng.
Ví như khu chung cư nào khách hàng có tố chất, cửa hàng nào chuẩn bị cơm đặc biệt chậm, office building nào nhiều người đẹp...
Đem đơn cuối cùng giao cho shipper, Nguyễn Miên Man đứng ở cửa hít một hơi, chưa tới 1 phút lại nghe được giọng nói nhắc nhở có đơn đặt hàng mới.
Buôn bán không tốt thì lo lắng, buôn bán tốt, cũng là một loại gánh nặng ngọt ngào, ngọt ngào chính là tiền lời, gánh nặng chính là bận rộn.
Cô lại không biết, sở dĩ bận như vậy, trừ bỏ vì "lỗi app" được sửa lại, còn một phần vì cô tặng thêm bánh.
Rất nhiều khách hàng bị kích thích ra tâm hồn thiếu nữ, lúc đang rối rắm có nên ăn điểm tâm hay không, linh cơ chợt lóe, nghĩ đơn tới không ăn là được, vì thế một bên đặt thêm một đơn hàng, một bên ngoan tâm mà cắn xuống bánh hoa đào thủy tinh, liền bị miếng bánh ngọt ngào, trơn mềm chinh phục.
Đặc biệt khi ăn xong lại "Nhả khí như lan" nhóm khách nữ thật yêu chết đi được, bánh hoa đào ăn ngon lại dễ ngửi.
Nguyễn Miên Man nhận xong đơn chuẩn bị vào bếp, dư quang quét đến góc tường có mèo con đang nằm trên thùng giấy tới thoải mái, dễ chịu, trong lòng bỗng nhiên có chút không cân bằng.Bước chân cô liền chuyển hướng, đi tới trước thùng giấy ngồi xổm xuống, duỗi tay xoa loạn đầu mèo con một hồi, thu tay còn nhéo cái tai mềm mại một cái.
"Miêu ô?"
Bị xoa tỉnh mèo con với một đầu lông rối, biểu tình có chút ngốc, ngay sau đó há mồm ngáp một cái, đôi mắt to càng trở nên long lanh, làm Nguyễn Miên Man bị manh tới sinh ra vài phần cảm giác tội ác.
"Ngoan, không có việc gì, em tiếp tục ngủ đi."
Cô lại lần nữa đem tay đặt trên đầu nó, lúc này đây đổi thành nhẹ nhàng vuốt ve.Mèo con dùng đầu cọ nàng lòng bàn tay cô, dần dần nhắm mắt lại.
Dỗ xong mèo Nguyễn Miên Man khôi phục tinh thần đi phòng bếp rửa tay sạch sẽ, bắt đầu hoàn thành đơn hàng mới.
Bên kia, như lúc trước đã nói trong cửa shipper đã tới địa chỉ cần giao cơm, khu biệt thự Phỉ Thúy Hoa Viên.
Khu biệt thự này rất lớn, dưới tình huống khách hàng không ghi cụ thể địa chỉ, shipper chỉ có thể gọi điện.
"Kẻ có tiền thật biết chơi." Cúp điện thoại xong, anh shipper nói thầm một câu, sau đó dựa theo chỉ dẫn, đem cơm hộp tới khu biệt thự phía tây có một chiếc xe thể thao màu đỏ đậu phía trước.
"Chúc ngài ngon miệng, phiền toái cho một đánh giá 5 sao." Đem cơm hộp giao cho phú nhị đại ngồi tại ghế điều khiển, quét mắt thấy bên cạnh là một người đẹp, shipper trong lòng huýt sao một tiếng.
Phú nhị đại cầm hộp cơm tri kỷ mở túi nilong, nhìn thấy hộp bánh hoa đào xinh đẹp, tự cho là đóa được vì sao cô nhất định phải đặt cơm tiệm này.
Hắn mở nắp hộp ra, một mùi thơm hoa đào nháy mắt tràn đầy xe, mùi thơm thanh ngọt làm hai mắt hắn sáng ngời:" Bánh hoa đào này thật đẹp, Mộng Nguyệt cô thật là thật tinh mắt, thế nhưng tìm được cửa hàng bán bánh hoa đào tốt như vậy."
Tuy rằng rất muốn nếm thử, nhưng hắn cuối cùng vẫn là đem hộp đưa tới trước mặt cô.Ngày thường nhìn tới hộp điểm tâm xinh đẹp như vậy, Hứa Mộng Nguyệt tự nhiên sẽ thích, nhưng nghĩ tới điểm tâm này do ai làm, cô chỉ thấy lòng tràn đầy chán ghét.
Sở dĩ buổi tối này Hứa Mộng Nguyệt phải ngồi trong cái xe này - xe của kẻ theo đuổi cô đã lâu, tất cả là do chủ nhân phần điểm tâm này ban tặng.
Cô không nghĩ tới, đối phương thế nhưng phát hiện cửa hàng bị Hứa Cẩm Sơn giở trò quỷ, thậm chí còn hướng Tư Cảnh Lâm cáo trạng, làm hắn tự mình gọi điện thoại cho ba cô.
Nghĩ tới ba từ trước tới nay đều rất chiều mình, thế nhưng răn dạy cô không được ra ngoài gây chuyện nữa, thiếu chút nữa còn cho cô một bạt tai, cô tức giận tới nỗi cái gì cũng không mang theo bỏ ra khỏi nhà, Hứa Mộng Nguyệt liền hận đến ngứa răng.
"Oa! Cơm chiên này không ngờ lại thơm như vậy, chẳng sợ đựng trong hộp cơm dùng một lần đơn giản, làm người ta nhìn đã muốn ăn. Mộng Nguyệt, cô muốn ăn một chút?" Phú nhị đại rất muốn ăn ngay một miếng, bất quá nghĩ dù sao cũng là cô đặt, mình mới phát iệ được một cửa hàng ngon như vậy, vẫn hỏi cô trước một câu.
Buổi tối không ăn cơm Hứa Mộng Nguyệt ngửi mùi thơm của cơm chiên, không tự giác mà nuốt nước miếng.
Phản ứng lại, cô có chút tức giận, vì thế giân chó đánh mèo với người bên cạnh:"Ăn ăn ăn, anh là heo sao chỉ biết ăn, loại cơm rác rưởi này, ai muốn ăn a!"
Bên trong xe nộng đậm mùi thơm làm nước miếng trong miếng tự động chảy ra, làm cô không thể tiếp tục la hét, trước ngâm miện nuốt một chút, nagy sau đó vươn tay: "Đem điện thoại cho tôi!"
Khi cô nói đồ ăn trước mặt là rác rưởi, ý cười trên mặt phú nhị đại liền nhạt đi: "Cô muốn di động làm cái gì?"
"Cho này này một đánh giá 1 sao!" Đúng vậy, khi chạy ra ngoài gặp phải tên này, Hứa Mộng Nguyệt liền nghĩ ra một biện pháp để hả giận, lúc này mới kêu hắn đặt cơm.
"Vì cái gì phải đánh giá 1 sao?"
"Triệu Hữu Vi đâu ra nói nhảm nhiều thế? Mau đem điện thoại cho tôi, bằng không lần sau đừng nghĩ đi cùng tôi nữa!"
"Vậy cô lần sau ngàn vạn đừng đi cùng tôi, không, đừng lần sau, liền từ bây giờ trở đi đi." Triệu Hữu Vi nói xong, con mắt đều lười nhìn tới cô, rút ra chiếc đũa trong túi, trước ăn một ngụm cơm chiên trứng thịt.
Nhai một miếng liền thấy trứng gà bao lấy cơm chiên vô cùng hoàn mỹ, nhai miếng thứ hai nếm được miếng thịt tươi mới tràn ra cả nước thịt......
Hứa Mộng Nguyệt khó có thể tin mà nhìn người đàn ông trước mặt, hoàn nghi lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề
"Triệu Hữu Vi, anh có phải hay không điên rồi!" Hứa Mộng Nguyệt mắng một câu, thấy hắn chỉ tập trung cơm chiên trước mặt, quả thực sắp bị tức điên, duỗi tay gạt hộp cơm đổ trên mặt đất.Hộp cơm chiên mỹ vị mới ăn được hai miếng, giơ đôi đũa gáp không chờ nổi chuẩn vị ăn miếng thứ ba, bị cô gạt rơi xuống sàn xe, Triệu Hữu Vi trực tiếp đen mặt.
Là một tín đồ ăn uống, mỹ thực khẳng định xếp trước mỹ nhân.
Lúc cô đối với đồ ăn không tôn trọng, cảm tình của Triệu Hữu Vi với cô đã giảm xuống rất nhiều, chờ cô làm đổ mỹ thực mình chưa kịp thưởng thức hết, hắn trực tiếp nổi giận: "Xuống xe."
Đương nhiên, sẽ như thế, một phần nguyên nhân vì hảo cảm của Triệu Hữu Vi đối với cô cũng chưa sâu sắc.
Hứa Mộng Nguyệt nơi nào chịu được thái độ này của hắn, tức giận trừng mắt một cái: "Triệu Hữu Vi anh chờ, về sau đừng nghĩ lại tìm tôi!"
Nói xong, cô trực tiếp mở cửa xe đi ra ngoài, sau đó phịch một tiếng đóng sầm cửa lại.Triệu Hữu Vi "Hừ" một tiếng, không rõ chính mình lúc trước vì cái gì sẽ coi trọng loại người này."Không có phẩm vị!"
Hắn tiếc nuối mà nhìn vào chơm chiên rơi ở sàn xe, giơ chiếc đũa chuẩn bị ăn một hộp khác.Bất quá trước khi ăn, hắn suy nghĩ một chút, vẫn là gọi một cuộc điện thoại cho ba Hứa Mộng Nguyệt, đem việc phát sinh vừa rồi kể một lần.
Nhà hắn so với Hứa gia chỉ có hơn chứ không kém, tự nhiên sẽ không sợ đối phương, bởi vậy không giấu giếm gì, kể hết từ khi hắn mời Hứa Mộng Nguyệt đang giân dỗi ở ven đường lên xe, đến khi Hứa Mộng Nguyệt đòi đặt cơm hộp, rồi bọn họ phát sinh mâu thuẫn... nói rõ với ba Hứa xong liền cúp máy.
Gọi cuộc điện thoại này bất quá bởi vì cô dù sao cũng là từ trên xe mình rời đi, Triệu Hữu Vi không nghĩ gánh trách nhiệm, nói chuyện báo cho ba Hứa xong, hắn liền bưng lên phần cơm chiên còn lại, bắt đầu cẩn thận nhấm nháp.
Một phần này là cơm chiên trứng, tuy rằng so với phần cơm kia thiếu thịt, nhưng hương vị cũng không kém.
Hắn chính ăn đến vẻ mặt thỏa mãn, di động đột nhiên vang lên, trong mắt hiện lên một tia bực mình vì bị quấy rầy, bất quá vẫn duỗi tay bấm nghe.
Điện thoại vừa kết nối, đối diện liền truyền đến một giọng nam có chút cao: "Triệu