Editor: Thienyetkomanhme
8 giờ hơn.
Triệu Hữu Vi lại lần nữa chạy đến trong tiệm, ngồi xổm ở cửa phòng bếp thao thao bất tuyệt khen: "Cô...... cô chủ làm bánh hoa đào thủy tinh quả thực hoàn mỹ, bà tôi nhân được đặc biệt vui vẻ, nói trước nay không ăn qua điểm tâm ngon mà xinh đẹp như vậy...... Còn có đám bằng hữu của tôi, ngay từ đầu còn nói cái gì mà một cái điểm tâm có thể ăn ngon đến mức nào, chờ nếm qua về sau, một đám đều khen không dứt, còn hỏi tôi là mua từ đâu. Hừ! Vì cái thái độ ban đầu củng bọn họ, tôi mới không nói cho bọn họ...... Chủ tiệm, cô thật sự không suy xét thu đồ đệ sao? Tôi thật sự......"
Nguyễn Miên Man thấy không ai phản ứng hắn, hắn một người cũng có thể nói không ngừng, dẫn tới Quả Quýt Nhỏ đều tò mò ngồi xổm bên cạnh ngửa đầu nhìn hắn, mở miệng nói: "Anh lại đây có việc gì sao?"
"Có!" Triệu Hữu Vi thấy cô rốt cuộc phản ứng lại với mình, nháy mắt từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
Bên cạnh mèo con bị hắn làm hoảng sợ, một móng vuốt chụp ở trên hắn chân.
Triệu Hữu Vi không để ý nó, hướng về phía trong phòng bếp nói: "Tôi muốn ăn hương xuân chiên trứng cùng canh cá chép đậu hủ, lại thêm một phần cơm chiên tóp mỡ."
Hắn nhìn thấy giữ trưa hương xuân chiên trứng không giới hạn số lượng, cho rằng buổi tối cũng vậy, liền không tranh thủ thời gian mua, chờ cùng bằng hữu tụ tập xong chuẩn bị ăn cơm, bỗng nhiên phát hiện trong tiệm chẳng những hương xuân chiên trứng đã bán hết rồi, hắn còn bỏ lỡ món mới canh cá chép đậu hủ.
Suy nghĩ một chút, hắn dứt khoát chính mình lái xe đến tiệm.
Nguyễn Miên Man nói: "Canh cá chép đậu hủ đã không còn, hương xuân chiên trứng cùng cơm chiên tóp mỡ thì có thể."
Hương xuân còn có một chút, xào một phần cho hắn thì không thành vấn đề, nhưng canh cá chép đậu hủ phí thời gian, hơn nữa cũng không có cá.
Triệu Hữu Vi có điểm thất vọng, bất quá ai bảo chính hắn không nắm chắc cơ hội, hiện tại có thể ăn hương xuân chiên trứng cũng không tồi.
"Được, cảm ơn cô chủ!" Triệu Hữu Vi nói lời cảm ơn, bỗng nhiên nhìn đến cái thùng trong góc phòng bếp.
Ốc đồng!
Nghĩ đến lần trước ăn ốc đồng xào cay, Triệu Hữu Vi nhịn không được liếm môi: "Cô chủ, có thể bán cho tôi một ít ốc đồng xào cay không?"
"Ngại quá, không rảnh làm." Vừa lúc đơn tiếp theo đặt cơm chiên tóp mỡ, Nguyễn Miên Man thuận tiện làm cùng phần cơm hắn đặt, một bên cự tuyệt nói.
Triệu Hữu Vi cũng biết cô rất bận, chính là nhớ tới dư vị lần trước ăn ốc đồng xào cay, hiện tại tim gan cồn cào muốn ăn.
"Tôi có thể chờ." Nói xong, sợ cô vẫn là không muốn, Triệu Hữu Vi cúi đầu nhìn về phía mèo con bên chân bổ sung, "Vừa rồi mèo nhà cô đánh tôi coi như bồi thường, làm cho tôi một chút được không?"
Còn không biết chính mình bị cáo trạng, mèo con ngồi xổm tại chỗ ngửi mùi thơm liếm móng vuốt, quay đầu nhìn Nguyễn Miên Man, buông móng vuốt hướng cô kêu một tiếng.
"Thật sự, vừa rồi tôi cũng chưa làm gì nó, đột nhiên nó duỗi móng vuốt đập chân tôi." Triệu Hữu Vi thấy cô quay đầu nhìn qua, giơ tay bảo đảm chính mình không phải vì mỹ thực mà ăn vạ mèo nhà cô.
"Quả Quýt Nhỏ."
Nguyễn Miên Man không vui hô mèo nhà mình, đối hắn nói: "Chờ tôi bận xong làm cho anh."
"Cảm ơn chủ tiệm, cô đúng là tiểu thiên sứ!"
Được như ý nguyện sau, Triệu Hữu Vi cuối cùng từ cửa phòng bếp đi ra, ngồi ở trong cửa tiệm.Mèo con cũng không biết có phải hay không cảm giác được hắn cáo trạng mình, đi theo hắn ở phía dưới cái bàn, quỳ rạp trên mặt đất dùng móng vuốt mài vào giày hắn.
Triệu Hữu Vi tâm tình tốt, không những không tức giận, ngược lại nhìn động tác của nó cảm thấy có ý tứ.
"Quả Quýt Nhỏ, không thể cào giày khách." Vẫn là Chu Linh bưng cơm chiên ra co hắn, nhìn thấy liền vội nói.
"Không có việc gì không có việc gì, chính là một đôi giày thôi, nó thích thì cho nó cào." Triệu Hữu Vi không thèm để ý mà xua xua tay.
"Quả Quýt Nhỏ." Trong phòng bếp, Nguyễn Miên Man nghe được đối thoại của bọn họ hô một tiếng.
Nghe được giọng nói của cô, mèo con đang ghé vào dưới bàn, lăn long lóc một tiếng từ trên mặt đất bò dậy, nhảy lên trở lại cái ổ trong góc tường của chính mình.
Chu Linh nhìn nó trở lại tỏng ổ, lộ ra vài phần ủ rũ, đi phòng bếp cùng Nguyễn Miên Man nói một tiếng, từ trong ngăn tủ lấy ra một con cá.
Mèo con ngửi được mùi cá, nháy mắt ngẩng lên đầu, tròn xoe đôi mắt mèo tràn đầy chờ mong.Chu Linh thấy nó lấy lại tinh thần, cười đem cá khô đưa cho nó.
Trước bàn, đang ăn cơm chiên tóp mỡ, Triệu Hữu Vi dư quang nhìn đến mèo con ôm cá khô ăn đến ngon lành, có điểm tò mò hương vị cá khô kia.
"Nó ăn cá khô là mua từ đâu thế?" Hắn hỏi Chu Linh đang đứng gần đó.
Chu Linh quay đầu theo hắn tầm mắt nhìn về phía mèo con đang gặm cá khô nói: "Là cô chủ chính mình làm."
"Chủ tiệm cũng thật lợi hại, thế nhưng còn biết làm cá khô."
Triệu Hữu Vi khen xong, hạ thấp giọng nói: "Có thể cho tôi một con cá khô nhỏ nếm thử sao?"
Chu Linh hoài nghi chính mình nghe lầm hoặc là hắn nói sai, trầm mặc một giây mới nói: "Cá khô là cô chủ làm cho mèo ăn."
"Mèo có thể ăn, người khẳng định cũng có thể ăn." Triệu Hữu Vi nói.
Lời nói cũng không sai, nhưng Chu Linh vẫn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Thấy cô không nói lời nào, Triệu Hữu Vi cho rằng cô không tự quyết định được, vì thế bưng lên đĩa cơm chiên của mình một bên ăn một bên hướng trong phòng bếp đi.
"Chủ tiệm, có thể cho tôi con cá khô nếm thử không?"
Nguyễn Miên Man quay đầu liếc hắn một cái, hoài nghi hắn chính là một con mèo, bằng không như thế nào sẽ nhớ thương đồ ăn vặt của Quả Quýt Nhỏ.
"Không sai, tôi chính là mèo, cho tôi con cá khô nếm thử đi." Có lẽ là cảm xúc ở đáy mắt quá rõ ràng, Triệu Hữu Vi trực tiếp gật đầu nói.
Vì miếng ăn, hắn đã nói tới mức này, Nguyễn Miên Man còn có thể nói cái gì, nhắc nhở hắn cá khô không cho gia vị chưa chắc hắn ăn đã thấy ngon, để Chu Linh lấy một con cho hắn.
Được như ý nguyện Triệu Hữu Vi một lần nữa trở lại chỗ ngồi, cầm con cá khô nhỏ nhẹ ngửi, há mồm cắn xuống.
Cá khô mang theo một hương vị nguyên bản, nhưng có lẽ là làm cho mèo ăn, cẩn thận ngửi còn có thể nghe thấy nhàn nhạt mùi tanh, bất quá còn ở trong phạm vi tiếp thu của con người.
Một ngụm cắn xuống, hơi chút có chút tanh, nhưng nhai kỹ lại có thể cảm nhận hương thơm, ngay cả nội tạng bên trong đều có thể trực tiếp nuốt xuống, hơn nữa càng nhấm nuốt càng thơm.
Chẳng sợ vị quá nhạt, nhạt đến mức chỉ có nhấm nuốt xong mới có thể nếm ra, hơn nữa cẩn thận ngửi còn thấy hơi tanh, nhưng Triệu Hữu Vi cảm thấy, cá khô này như cũ có thể tính là ăn ngon.Mới vậy đã ăn ngon, nếu là chủ tiệm khử tanh, lại thêm chút gia vị, kia chẳng phải là muốn ngon tới trời luôn!
Hắn cắn cá khô đắm chìm tại tưởng tượng của chính mình, vốn dĩ đang chuyên tâm gặm cá khô, bỗng nhiên mèo con khẽ nhúc nhích chóp mũi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngay sau đó liền nhìn đến hình ảnh làm nó hoài nghi cuộc đời.
Triệu Hữu Vi như có cảm giác ngẩng đầu, liền nhìn