Bạch Nhất Nặc vốn cho rằng công việc kinh doanh sẽ không nóng không lạnh như ngày hôm qua, nhưng kết quả lại khiến người ta bất ngờ, khi đến giờ tan học, số lượng học sinh đến tiệm gần như tăng gấp đôi, trong đó còn có không ít gương mặt quen thuộc hôm qua đã đến.
Trương Khả và Lý Phong Trạch hào hứng bước đến cửa tiệm cùng hai người bạn.
Từ Văn Triết nhìn cái tiệm nhỏ trước mặt, đút tay vào túi quần, mặt lộ vẻ khinh thường, nói: "Đây chính là cái tiệm nhỏ bán cơm chiên ngon mà các cậu nói sao?"Mặc dù Bạch Nhất Nặc đã dọn dẹp mọi ngóc ngách của tiệm cơm nhiều lần, ngày bình thường cũng rất chú trọng trong việc quét dọn để tiệm được sạch sẽ và gọn gàng.
Nhưng chợ đen vốn không phải là khu dành cho tiệm ăn cao cấp, nơi đây có rất nhiều tiệm ăn bán cơm chiên ngoài trời, cả con đường đều mịt mù khói.
Từ Văn Triết là kẻ có bệnh thích sạch sẽ, trong lòng lập tức không có cảm tình mấy.
“Đúng vậy, chính là cái này.
” Trương Khả đáp.
“Tôi không muốn ăn ở loại tiệm ăn như thế này, nhìn không ngon, mà lại rất mất vệ sinh nữa.
” Từ Văn Triết nói: “Hiếm khi mới được ra ngoài với các cậu một chuyến, để tôi đưa các cậu đi ăn tại nhà hàng phương Tây Võng Hồng mới khai trương, tôi mời khách.
"Trương Khả nghe Từ Văn Triết muốn mời khách, thế là nuốt nước miếng một cái, nhưng nghĩ đến món cơm chiên thịt bò có mùi vị tuyệt vời hôm qua, cậu ta vẫn là lắc đầu: "Anh Triết, tin em đi, mặc dù tiệm này bề ngoài xấu xí, nhưng bên trong bán đồ ăn rất ngon.
Hôm qua, ban đầu em và Lý Phong Trạch không coi ra gì, nhưng về sau Lý Phong Trạch xém chút đoạt lấy đĩa cơm của em đấy.
"Lý Phong Trạch gật đầu: "Đúng vậy, em cũng không muốn ăn nhà hàng Tây, hay ăn tiệm này đi anh Triết.
"Trương Khả nói xong, lập tức kéo tay Từ Văn Triết đi vào trong, lớn tiếng nói với Bạch Nhất Nặc: "Chúng em muốn ba phần cơm chiên thịt bò.
"Lý Phong Trạch vui vẻ nói: “Em muốn một phần cơm chiên thịt bò và một phần cơm chiên trứng.
” Hôm nay cuối cùng cũng có thể ăn được thịt bò của tiệm cô!Bị cưỡng ép kéo vào trong tiệm ăn, Từ Văn Triết hất tay Trương Khả ra, định xoay người rời đi, nhưng khi quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy nhan sắc xinh đẹp của Bạch Nhất Nặc, bước chân sắp phóng ra không khỏi dừng một chút.
Đến lúc Từ Văn Triết lấy lại tinh thần thì đã bị Trương Khả kéo đến ghế.
Bạch Nhất Nặc tiến vào phòng bếp, đảo mắt nhìn đám người Từ Văn Triết: "Các cậu sẽ không phải đến ăn vì chủ của tiệm này đấy chứ?"Trương Khả gật đầu: “Đúng thế, đúng thế.
” Chủ ở đây nấu cơm rất ngon.
Từ Văn Triết hừ một tiếng: "Hai người các cậu đúng là thấy sắc quên