Phu thê Lâm thị tới Vị Thủy ở đã là mùa hè năm sau, bụng Thẩm Thiều Quang đã hơi nhô lên, trong đó là một đứa bé chừng năm tháng.
Hiện giờ thì rốt cuộc nàng cũng đã có chút nét của mỹ nhân đời Đường, mặc dù mới mang thai năm tháng nhưng đã mập hơn hẳn.
Thẩm Thiều Quang nhéo phần thịt bên hông, nhếch miệng lên có vẻ không vui lắm.
Lâm Yến an ủi nàng: “Như thế này cũng rất tốt.” Để tăng thêm tính tin cậy còn bồi thêm một câu: “Mập một chút mới hợp. Trước kia quá gầy, khiến người ta thấy đau lòng.”
Thẩm Thiều Quang cười lườm hắn một cái, bây giờ Lâm lang quân của chúng ta gần như chỉ cần mở miệng ra là lời ngon tiếng ngọt tuôn trào, hoàn toàn không giống như trước kia, muốn nói cũng phải có tình có cảnh.
Thẩm Thiều
Nàng lại cực kỳ thèm ăn, nhớ nhất là mấy thứ của kiếp trước, càng không ăn được thì lại càng thèm.
Ví dụ như là ớt.
Cá nấu ớt, cá nấu canh chua, cá hầm ớt; gà nấu ớt, móng gà ngâm ớt, gà xào ớt; thịt xào ớt, tôm xào ớt, ruột già xào ớt… Cho dù chỉ là một bát miến chua cay thôi cũng được.