Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

Chương 38


trước sau

Chương 38: Nói chút chuyện tình cảm

Bùi Phỉ và Lâm Yến đội tuyết trở về nhà.

Trong bụng đã có đồ ăn, tâm trạng Bùi Phỉ đã tốt hơn nhiều, tốt đến mức đã có tâm trạng quan tâm tới “chuyện tình cảm” của bằng hữu.

38.1

Nghĩ tới mấy món “mầm giá xào giấm”, “canh đậu phụ thái sợi”, “cải kim câu” giữa mấy món mặn như gà lôi nướng, thịt mã não, thịt dê quay, và cả vẻ mặt thoải mái, khóe miệng cong cong của Lâm Yến lúc ăn, Bùi Phỉ híp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn: “An Nhiên, ta có một điều nghi vấn…”

“Thẩm cô nương đã có thể tùy ý đưa rượu và đồ ăn lên, thương gia trục lợi, đáng lẽ ra nên đưa lên những món đắt tiền mới đúng chứ, tại sao lại có không ít món nhẹ thanh đạm?”

“Chay mặn phải đi đôi với nhau, phức tạp và đơn giản bổ trợ cho nhau, trong ăn uống cũng là như vậy. Chủ quán Thẩm Ký đã mở quán rượu, chẳng lẽ lại không rõ đạo lý này?” Nhớ đến điệu cười híp mắt của vị Thẩm cô nương kia lúc nhận tiền, Lâm Yến chậm rãi nói tiếp: “Huống hồ, mặc dù chỉ là món nhẹ nhưng giá cũng là giá món chính.”

Bùi Phỉ phì cười: “Vậy thì cũng là ngươi bằng lòng trả, đâu phải người ta đòi.”

Lâm Yến cũng khẽ nhếch khóe miệng lên.

Bùi Phỉ cũng chẳng phải kiểu người dễ bị lừa gạt như vậy: “Mấy món đó có vẻ rất hợp khẩu vị của ngươi nhỉ…”

Lâm Yến nhướng mày nghiêng đầu nhìn hắn: “… Chẳng phải mấy món gà lôi nướng gì đó cũng rất hợp khẩu vị của ngươi sao?”

Bùi Phỉ cười, vẻ mặt như là “ngươi cứ mạnh miệng đi”, nhưng suy cho cùng chuyện này cũng liên quan tới cô nương người ta nên không tiện hỏi tới cùng, thôi thì bỏ qua cho hắn.

Bùi Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy Lâm Yến và vị Thẩm cô nương này rất xứng đôi, một kẻ thì mồm miệng kín mít, một kẻ lại nhanh mồm nhanh miệng – nếu đều chẳng thích nói chuyện thì chẳng buồn bực chết hay sao, mà nếu đều lanh mồm lẻo mép thì khó tránh khỏi lỡ miệng; về mặt tướng mạo cũng rất xứng đôi, An Nhiên tuấn tú nho nhã, Thẩm cô nương kia cũng xinh đẹp; về học thức thì dù An Nhiên đậu tiến sĩ, tài trí hơn người, nhưng Thẩm cô nương kia cũng không phải kẻ không có tri thức, không phải lần trước còn dẫn Bàng Thống thời Tam Quốc ra mỉa mai người ta sao? Bây giờ còn nhắc tới danh thần trong triều và cả chính trị.

Người hơn nhau do gia thế! Mặc dù Thẩm cô nương xuất thân từ Thẩm Thị ở Lạc Hạ nhưng tiếc là trong nhà sa sút, mà An Nhiên lại là quan lớn trong triều…

Bùi Phỉ lắc đầu, thật đúng là đáng tiếc.

Bùi Phỉ còn chưa biết chuyện Thẩm Thiều Quang là cung nữ mới được thả ra khỏi cung mùa xuân năm nay và mấy chuyện cũ trong nhà nàng lúc trước, nếu không sẽ còn lắc đầu mạnh hơn nữa.

Sao Lâm Yến lại có thể không nghe ra ý tứ của Bùi Phỉ, ngước mặt lên định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, tính tình hắn vốn là như thế, nhưng dù sao thì cũng vẫn còn biết đúng mực, sẽ không đến nỗi quá đáng.

Quán rượu đưa thức ăn lên hợp khẩu vị của mình, Lâm Yến không cảm thấy có vấn đề gì, hắn từng tới mấy lần, Thẩm cô nương nhớ rõ khẩu vị của hắn mà thôi… Nhưng mà lanh lợi tháo vát như vậy, chẳng trách nàng lại có thể phất lên nhanh chóng ở chốn phố phường này, thật đúng là hệt như cỏ dại ngày xuân – cũng thật chẳng phụ cái tên “A Tề” của mình.

A Tề – không biết tên chính thức là gì. Trên tờ công nghiệm chỉ có dòng họ, quê quán, tuổi tác, đặc thù nhận diện, năm nào tháng nào đó vì cha là Thẩm Khiêm mang tội mà bị đày vào Dịch Đình, năm nào tháng nào đó xuất cung với thân phận dân thường, trên công nghiệm của nữ tử theo lệ thường không có

tên đầy đủ.

Lâm Yến đột nhiên ngẩng đầu, híp mắt nhìn dãy tường trắng phau phau, mình đang nghĩ ngợi lung tung cái gì thế này? Đúng là say thật rồi.

Thẩm Thiều Quang không biết bản thân mình đã gây ra đủ loại suy nghĩ cho hai người Lâm, Bùi, nàng vẫn đang nghiên cứu món ăn mới.

Mùa đông khắc nghiệt hiếm rau xanh, ngày nào cũng chỉ có cải thảo, cải củ, đậu phụ, mầm giá, chẳng còn gì khác nữa, may mà thịt lợn, thịt gà, thịt dê, cá các loại đều có đủ, lại thêm mấy món dưa muối, thịt khô, cho nên cũng tạm chắp vá làm ra được mấy món. Mấy hôm vừa rồi tuyết lớn, cá hoàn toàn bị mất nguồn cung, thế là lập tức trở nên thiếu hụt, nào là đầu cá hấp, cá viên, cá chua ngọt, cá viên ngói, cá kho, tất cả đều không có…

Trời lạnh thế này, mặc dù tuyết đã tan hết nhưng muốn bắt được cá cũng không dễ dàng gì, Thẩm Thiều Quang quyết định tạm thời bỏ các món ăn từ cá ra khỏi thực đơn, thêm vài món khác, tiện thể căn cứ vào mức độ tiêu thụ trong quán, bỏ cũ thay mới một số món.

Đây là chuyện cần phải cân nhắc kĩ lưỡng, đôi lúc còn phải hỏi Vu Tam một chút, thậm chí là trưng cầu ý kiến của hai kẻ tham ăn A Viên và A Xương.

A Viên và A Xương thích nhất là trong quán thêm món mới, bởi vì điều này có nghĩa là… được ăn thử.

Nhìn dáng vẻ mừng rỡ của hai người bọn họ, Thẩm Thiều Quang nghĩ bụng, bình thường mình không cho bọn họ ăn no sao? Hay là hai người này yêu đồ ăn một cách sâu sắc? Thẩm Thiều Quang thà tin là vì lý do thứ hai.

Canh đậu phụ thái sợi mới đưa lên cho Lâm thiếu doãn là món mới gần đây. Sợi đậu phụ được nấu với canh gà, để tăng thêm vị thơm ngon thì lúc nấu cho thêm tôm, tôm đặt trong một túi vải trắng, lúc nhấc nồi xuống thì bỏ đi không dùng tới, chỉ lấy nước canh trong suốt, múc ra tô rồi cho thêm một ít sợi thịt khô và dưa chuột muối để thêm chút màu sắc.

Không có chân giò hun khói cũng không có tôm nõn bóc vỏ, cách làm cũng không phải là cách làm món Hoài Dương, tạm coi như một món “chắp vá” xuyên không vậy, nhưng mà mùi vị cũng khá được, ngay cả người miệng lưỡi kén chọn như vị Lâm thiếu doãn kia cũng ăn không ít.

Cải trắng, đậu phụ muốn làm cho ngon thì thật sự rất tốn công, đây lại là thời đại thiếu cái này thiếu cái nọ, Thẩm Thiều Quang vẫn thích mấy món thịt hơn.

Ví dụ – các loại thịt như thịt chiên giòn, thịt hầm giấm, thịt trái vải, thịt xông khói, các loại gà như gà trong hũ, gà rán, gà hun khói, gà luộc cắt miếng. Chỉ cần nắm giữ bí quyết là có thể tùy ý phát huy, chẳng cần lo mùi vị bị hỏng.