Dalziel ngồi khỏa thân ăn kem que trong căn phòng ngủ của gã.
Căn phòng được thiết kế theo phong cách Tối giản của xứ Phù Tang, nên đồ đạc tuy nhìn rất đơn giản nhưng không kém phần sang trọng và tinh tế.
Sàn nhà trải thảm nhung êm ái.
Tường phòng sơn trắng.
Và trần nhà viền gỗ quanh bốn góc phòng.
- Anh chuyển đi đâu vậy? - Vệ Thanh lưỡng lự giữa việc chọn món cua sốt bơ tỏi hay hàu đút lò cho bữa trưa.
Sức ăn của hắn dạo này kém quá, chẳng thể xơi hết nhiều món trong một bữa ăn như xưa, ắt hẳn khí hậu là một trong những nguyên nhân dẫn đến chứng biếng ăn.
- Một vùng nông thôn tươi đẹp của Anh Quốc...!- Dalziel nhỏm dậy, vén tấm rèm hai lớp sang một bên, đưa điện thoại hướng về khung cảnh tươi đẹp bên ngoài cửa sổ.
Anh Quốc về thu nhuộm trong một sắc lá vàng bàng bạc, đồng cỏ úa tàn, đôi cánh chim trời chao nghiêng trong cơn gió lạnh.
Vệ Thanh nghe rõ mồn một tiếng mút kem nơi đầu lưỡi mềm ngọt của Dalziel.
Cho đến tận bây giờ, hắn cũng không biết phải mô tả về gã trai này như thế nào.
Tình cờ gặp nhau trong một tình huống không mấy "sạch sẽ" và "đàng hoàng", gã BJ cho hắn, rồi...!tự dưng một con người đa nghi như hắn, lại bỏ qua chuyện điều tra về việc tại sao gã trai bao kia lại có được số điện thoại của mình.
Hệt như bị trúng ngải vậy.
- Anh có muốn theo tôi về nước chơi một chuyến không? - Vệ Thanh cất giọng bông ̣đùa.
Việc Vệ Minh trở thành "anh hùng" đã khiến cho cha hắn nổi cơn tam bành, nhưng giống như sóng thần bất thình lình đổ vào bờ cát, ngoài mặt Vệ Úy chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu với ai cả.
Ở đầu dây bên kia, Dalziel đang mút ngón tay.
- Có người gửi cho em gái tôi ca khúc "Love stoned/ I think she knows"* do Justin Timberlake trình diễn.
Anh nghĩ tôi nên đem thằng khốn đó ra băm chả hay nướng mọi?
Dalziel nhoẻn miệng cười.
Rồi gửi cho Vệ Thanh ca khúc "Medley: Let me talk to you/ My love"* do bộ ba Justin Timberlake, Timbaland và T.I thể hiện.
- Anh muốn nhắn đến tôi là lời Một hay lời Hai? - Vệ Thanh lạnh giọng hỏi gằn.
- Là lời của Justin Timberlake, không phải là đoạn rap của T.I.
- Dalziel khoác chăn lên người.
Đôi mắt xám khói trông gợi tình khôn tả.
- Tôi không phải đàn bà...!
- Mà là "cô gái" của tôi.
- Dalziel ngọt ngào xen vào.
- Bớt giỡn mặt với tôi đi...!Nhược bằng không...!
- Cưng muốn làm gì tôi cũng được.
- Tôi là S, còn anh là M nhé?
- Thành giao.
- Ai dạy anh câu này? Thường thì người ngoại quốc chỉ nói theo kiểu "Word by Word" như "Chấp nhận",...!- Rồi như hiểu ra chuyện gì, Vệ Thanh chợt không nói nữa.
Hắn nhấp một chút rượu vang đỏ, rồi ngồi suy tư một đỗi.
Dalziel vẫn giữ máy, nhưng không hề hỏi hắn tại sao lại trở nên im lặng.
Dalziel liếm môi, rồi chỉnh camera quay trực diện khuôn mặt mình.
Mái tóc nhung đen xốp mềm như bông.
Một nếp nhăn nhạt nằm vắt ngang qua vầng trán cao rộng.
Rồi camera chầm chậm lia xuống vùng phụ cận, tấm chăn cũng dần dà rút đi, da thịt và phần hạ bộ của gã trai cứ thế phơi bày trước mặt Vệ Thanh.
- Hôm nay tôi không phải khách hàng của anh.
Nên đừng tốn công kích dục tôi.
- Vệ Thanh tắt máy, rồi giở thực đơn ra chọn món, hòng xua đi những ý nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Nhưng nụ cười đẹp mê hồn của gã trai bao ấy vẫn quanh quẩn trước mắt hắn.
Ở đằng kia, Vệ Hồng Sương đang đứng tán gẫu cùng một nữ doanh nhân bản địa, bà ấy ngỏ lời mời cô tham dự buổi trình diễn thời trang Thu-Đông do công ty bà tổ chức vào đầu tuần tới.
Cô chẳng hề hay biết anh trai mình đang đấu tranh tâm lý dữ dội với bản thân.
"If I never see your face again, I dont mind!"* Bản nhạc ấy lại vang lên trong đầu Vệ Thanh một lần nữa.
oOo
Đặng Xương Tuyết mở điện thoại của em gái ra kiểm tra tin nhắn.
Nhạc chuông mà nó cài sau khi thực hiện ca đại phẫu là nhạc phẩm "Nếu một mai em sẽ qua đời" do cô Ngọc Lan trình bày, vì đã biết mạng sống của mình có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Sau cái chết đột ngột của Đặng Phương Đan, các bác sĩ thực hiện ca mổ hay tin đều cho rằng đấy là điềm báo tới từ giác quan thứ Sáu của người sắp đi vào cõi vĩnh hằng, vì tất cả đều khẳng định là chưa từng nói hay gợi đến chuyện này với em ấy.
Đặng Xương Tuyết sẽ nhận được khoản tiền nhuận bút hậu hĩ nhờ bài phỏng vấn các anh hùng phá bom tuần rồi.
Anh thích viết ký sự nhất vì sự thật không bị tác động bởi ngoại vật nhiều như những thể loại khác, cũng bởi thói quen không ca ngợi hay nịnh bợ ai mà bên phía Cánh Tả đã chọn anh làm người đi phỏng vấn bọn họ.
Anh chẳng theo đảng nào sất, Cộng hòa và Dân chủ anh đều không ưa hết, đối với anh Tổ quốc là trên hết và Nhân dân là tất cả.
Quán cà-phê Cây Bàng nằm trên một cái ngã ba thanh tĩnh, đoạn đường này có địa hình con dốc thoai thoải, quán lại vừa vặn nằm ở khúc giao nhau giữa ba ngã đường nên không khi nào bớt ồn ào.
Nhưng cũng nhờ thế mà việc buôn bán của quán luôn trong trạng thái đắt khách, vì ở đây khách có thể vừa thưởng thức món mình đã chọn, vừa đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh phố phường rộn rịp; với những người đang tìm kiếm ý tưởng cho Content của mình thì đây là một địa điểm vô cùng lý tưởng và hợp túi tiền, chưa kể đến là Wifi hoàn toàn miễn phí và ông chủ rất thân thiện, họ muốn ngồi tới khuya cũng được, miễn rằng nhớ trả tiền cho món đã gọi.
Vệ Minh đã tới đây từ sớm, hiện đương ngồi ăn kem nhãn một mình.
Sở thích của cậu trai quả cảm ấy thật lạ, ấy là nhận định đầu tiên của Đặng Xương Tuyết với cậu, mà mãi về sau cậu mới biết thông qua người bạn thân Dương Lãng.
Đặng Xương Tuyết lại quầy thu ngân gọi một ly đá me, rồi mới bước đến nơi mà Vệ Minh đang ngồi, sau đó cất giọng hòa nhã giới thiệu về mình.
Hai người tán chuyện với nhau chừng đâu nửa tiếng, Dương Lãng và mấy gã trai trong Lực lượng Đặc biệt mới tới nơi.
Hôm nay mấy gã trai ấy mặc thường phục, nom cũng bảnh tỏn lắm.
Màn chào hỏi được lược qua để tiết kiệm thời gian, ai chưa gọi đồ uống thì đặt món, làm xong bước ấy cả bọn bèn vào đề luôn.
Người mở đầu là Dương Lãng.
Dương Lãng nhấp một ngụm cà-phê trứng béo ngậy, đoạn chậm rãi giải thích:
- Tên khủng bố đã sơn sợi dây xanh dương đậm thành sợi dây màu đen để người gỡ bom khó nhận diện.
Móng tay của tôi vô tình cạo rớt một mảng sơn đen nên mới phát hiện ra điều này.
Nhờ thế mà nhiệm vụ kết thúc tốt đẹp.
- Đúng là hay không bằng hên! - Thi Dao vỗ tay tán thưởng.
Đặng Xương Tuyết cắm cúi ghi lại chi tiết ấy vào quyển sổ tay.
- Không phải một tên mà là một bầy...!- Gã to con vừa ăn xôi vừa nói.
Gã họ Đinh, tên Quyền, người ở đất Gia Long.
Không biết có phải bà chủ hàng xôi đã xem tin tức trên đài hay không, mà ngay khi gã vừa há miệng ra, bà liền lập tức đánh tiếng mối mai con gái mình với gã, thậm chí không thèm hỏi gã đã có vợ hay chưa nữa.
Cái mác "người nổi tiếng" kinh khủng thật!
- Bầy này cũng là chủ mưu của vụ đánh bom bất thành năm vừa rồi phải không? - Đặng Xương Tuyết ướm hỏi.
Cả bọn có người lắc đầu, có người ngồi làm thinh.
Bởi lẽ thông tin đã bị bên phía Điều tra và An ninh ém nhẹm sạch sẽ, nên họ không thể khẳng định được chắc chắn bất cứ chuyện gì trong sự vụ này.
Đặng Xương Tuyết nhắc đến tình tiết có tàn thuốc lá rơi trên sàn nhà, anh hơi tò mò rằng người nào đã hút thuốc trong một môi trường kém an toàn như vậy, không phải là quá ỷ y sao?
Người giải đáp cho anh là người tình trăm năm Dương Lãng, hắn từ tốn kể rằng, việc họ để Vệ Minh hút thuốc cũng là có chủ đích, nhằm để kiểm tra xem chuông báo cháy có hoạt động không, và tất nhiên là không, không còi hụ cũng chẳng phun nước dập lửa nốt.
Thi Dao nghe thế, đôi lông mày lưỡi kiếm cau lại.
- Tôi chỉ nghe loáng thoáng rằng, có hai người...!À mà khoan đã, lúc nhận được tin báo, tôi đã tưởng rằng cả rạp chiếu phim đều gặp nguy hiểm, nhưng nào ngờ khi tới nơi, thì hay tin chỉ có vỏn vẹn hai nạn nhân, tôi...!tôi không biết tại sao cảnh sát lại phong tỏa hiện trường kịp lúc, mà lại không bỏ chút thời gian xông vào tìm kiếm và ứng cứu đôi tình nhân ấy.
Hay đây chỉ là một màn giương Đông kích Tây dở tệ, nhằm để che đậy bí mật động Trời nào đó? Cả cậu trai này nữa...!
- Tôi? - Vệ Minh trỏ tay vào bản thân mình.
- Tôi không hiểu...!
- Tôi biết chú không tin, nhưng tôi không thể nào giải thích ở một nơi công cộng...!
Thi Dao nhìn Vệ Minh, đoạn rũ mắt xuống và nhấp một ngụm Latte Matcha.
Không phải là chú nảy sinh lòng ghen ghét vì cậu trai ấy tài giỏi hơn mình, mà là vì, chú chỉ e sợ mình sẽ tiếp tay cho hung thủ.
"Roạt."
- Xin lỗi, tôi sực nhớ ra mình có công chuyện cần phải giải quyết gấp.
- Thi Dao gượng cười thông báo.
Rồi cầm ly đồ uống bước vội ra ngoài bãi đậu xe.
Để lại đám người ngơ ngác dõi mắt nhìn theo từng bước chân của chú.
Đặng Xương Tuyết khéo léo tạm dừng cuộc phỏng vấn.
Anh thay đổi bầu không khí bức bối bằng những câu hỏi ngoài lề gần gũi và thân mật, tỷ như khi nghỉ phép bọn họ thích đi đâu chơi, bé Khương học hành thế nào, cuối năm nay có ai sắp cưới vợ không,...!Nhờ thế mà đám người bên phía Vệ Minh dần dần cởi bỏ khúc mắc, ngồi lại chuyện trò với nhau như những người bạn thân trong buổi họp lớp.
Xuyên suốt buổi chuyện trò ấy, một người hoạt bát và năng nổ như Dương Lãng lại ít nói hơn thường ngày, thực sự đã đem tới nghi ngờ cho không chỉ Vệ Minh, mà còn cả người thương của hắn nữa...!
"Rầm."
Dương Lãng đóng mạnh cửa xe hơi, rồi nhân lúc khởi động xe, liền bật radio lên nghe nhạc.
Hắn biết rằng An Kỳ vừa đổi nhạc chuông, nên chọn nhạc phẩm "Bài không tên số Bảy", người hát là bác Tuấn Ngọc.
- A Lãng này...!- Vệ Minh đang cài dây an toàn, bỗng ngẩng lên bảo.
- Sao thế?
- Tôi muốn nghe giọng của ca sĩ Anh Khoa hơn...!
- Ồ, được thôi.
Nhưng mà cậu không thích ca sĩ Tuấn Ngọc hả?
Vệ Minh khẽ khàng lắc đầu, đoạn đặt câu hỏi với Dương Lãng:
- Anh không nhận thấy điểm khác biệt giữa Tuấn Ngọc, Anh Khoa và Ngọc Lan sao? Nghe kỹ nhé?
Dương Lãng nghe lần lượt ba bản, mỗi bản hai lần, song vẫn không hiểu cái chi sất.
Hắn đành cười trừ chịu thua.
- Trong bản của Anh Khoa, bác ấy hát rằng:
"Sẽ nâng niu đời nhau ư?
Đớn đau anh
Sẽ cho nhau đời nhau ư?
Xót xa em..."
Hai bản của bác Tuấn Ngọc và cô Ngọc Lan không có chữ "Ư", chữ đắt giá nhất trong câu vì thể hiện được sự đắng chát và mỉa mai của bác Vũ Thành An khi nhắc tới người yêu cũ.
Nói cho rõ ràng hơn thì hai câu này vốn thuộc dạng câu hỏi, không phải câu thông thường, nên nếu mất chữ "Ư" thì câu này sẽ trở nên kém hay và không rõ dụng ý của tác giả.
Chính vì thế mà bản của bác Anh Khoa hay hơn hẳn.
Nhiều người cứ tưởng bỏ đi vài chữ lúc hát vẫn không sao, nhưng thực chất đã làm vơi đi cái hồn mà người nhạc sĩ đã âm thầm gửi gắm đến với công chúng.
Cũng hệt như một số "ca lẻ" thời nay vậy, hát thì dở như hạch nhưng vẫn cố nhấn nhá, gằn giọng để thể hiện mình có khả năng hát tới nốt Si, nốt Sol nào đó, còn chơi thêm việc chỉnh sửa lại lời hát của các nhạc sĩ thời trước để hát cho đỡ mệt vì chất giọng quá tệ, không thể nào luyến láy nổi thanh sắc trong câu.
- Cậu tinh tế thật! - Dương Lãng tròn mắt thán phục.
Một chuyên gia về vật liệu nổ luôn để ý đến tiểu tiết như hắn cũng không phát hiện ra được điểm này.
- Tôi thích bác Anh Khoa ở điểm đó, luôn tôn trọng nguyên tác và trình diễn hết mình.
Tiếc rằng thời thế, thế thời đã đẩy bác ấy vào con đường "chìm nghỉm".
- Vậy...!có bài nào của ca sĩ Anh Khoa mà cậu không thích không?
- Bác ấy không phải thánh thần nên cũng có nhiều bài hát rất tệ, tệ ở đây là bởi nhạc phẩm và giọng hát của bác ấy mỗi người một nơi, không tương thích với nhau.
Cụ tỷ như "Hoa biển", "Diễm xưa",...!"Hoa biển" thì chỉ có mỗi bác Nhật Trường mới thể hiện được cái chất lãng mạn của người lính thủy; còn "Diễm xưa" thì dành riêng cho cô Khánh Ly, cô Ngọc Lan dù có chất giọng rất đẹp cũng không thể hiện được cái hồn đặc trưng và âm hưởng nhạc thiền Trịnh Công Sơn trong bài hát này.
Vệ Minh ngừng lại làm một ngụm nước khoáng, rồi đưa mắt nhìn quán cà-phê Cây Bàng lần cuối.
Chiếc xe Bentley của Dương Lãng chầm chậm lăn bánh.
Hy vọng hôm nay trời không đổ mưa bất chợt.
Nhạc phẩm cũng như cuộc đời mỗi con người vậy.
Có người hợp với nghiệp viết lách, có kẻ giỏi gõ đầu trẻ, có tay thích làm thợ nhổ răng, cũng có người khoái đứng lắc chảo, vân vân và mây mây.
Nên ngoại trừ nghề làm đ*, kinh doanh Chất cấm-Nội tạng, buôn lậu, buôn người và trộm cướp, việc đánh giá người ta qua nghề nghiệp mà luận Khôn-Ngu là một chuyện hoàn toàn sai lầm.
Ai cũng có điểm trội và điểm lặn, không ai ngu đều và cũng không ai giỏi đều.
Đi được một lát thì Bương Lãng bỗng giới thiệu cho Vệ Minh một điểm bán bánh mì rất ngon, chỉ bán mỗi vắt này thôi, đi trễ hơn là nhịn ăn, nên muốn cậu cùng hắn tới đó mua một ổ.
Vệ Minh nghe thế, liền gật đầu đồng ý, nếu ăn cảm thấy ngon thì sau này sẽ dẫn cả nhà ghé ăn sáng.
Ngồi đợi khách mua bánh mì đã ngớt hơn phân nửa, Dương Lãng mới đủng đỉnh bước xuống xe đứng xếp hàng.
Bánh mì xíu mại ở đây chạy theo thời thế nên bỏ thêm trứng muối hòng câu khách.
Riết rồi cái món chi cũng trứng muối với trân châu, làm mất đi cái vị ngon mộc mạc trong một số món ăn truyền thống, với trân châu thì điển hình có bánh lọt nước cốt dừa, chè chuối, sâm bổ lượng,...!
- Dạ bác lấy cho con xíu mại bò loại thường nghen, con không thích ăn trứng muối.
- Dương Lãng cười tươi nhắc bác gái bán bánh mì.
- Ừ, cô nghe rồi.
Còn ổ kia thì thêm trứng gà non phải không con?
- Dạ.
Ngồi ở trong xe, Vệ Minh phát lại bản nhạc "Bài không tên số Bảy" tới lần thứ ba thì tắt radio.
Đoạn lẩm bẩm hai câu cuối trong nhạc phẩm ấy.
"Ai người quen tôi đấy?
Bao giờ đời sẽ vơi?"
Say trong men rượu, men tình và làn khói thuốc lá cay nồng, nên các nhạc phẩm của nhạc sĩ Vũ Thành An nghe sơ qua cứ ngỡ câu trước, câu sau không khớp sau, nhưng tới chừng ngẫm kỹ mới thấy câu sau bổ khuyết cho câu trước.
Và nhờ thế mà tâm tư chát đắng của bác ấy đã dàn trải khắp bản nhạc một cách đầy nhẹ nhàng và triết lý.
"Cạch."
- Ha! Xong.
Cậu ăn mau cho giòn.
- Dương Lãng đưa ổ bánh mì thập cẩm cho Vệ Minh.
- Chở tôi ra cù lao Dừa đi.
- Xa đấy! Những hai mươi cây số.
- Tôi chịu nổi mà.
- Vệ Minh phì cười.
Đôi tay lần mở giấy gói bánh mì.
Trên mu bàn tay vẫn còn in hằn dấu cắm ống dẫn.
Dương Lãng ghé qua hàng nước giải khát mua cho Vệ Minh một bịch nước tăng lực Monster vị chocolate sữa, còn phần hắn là một bịch Mountain Dew vị mâm xôi.
Cái thú uống nước ngọt trong bịch nylon bỏ đá lạnh đã biến mất tự bao giờ, mà nay bỗng dưng quay lại với giới trẻ thành thị.
- Uống lấy sức đi cậu Minh.
- Dương Lãng nói đoạn, cúi xuống hút một nước ngọt mát lạnh.
Rồi hăm hở xé gói giấy bánh mì, cầm ổ bánh mì thơm nức mũi lên ăn ngấu nghiến.
- Ừ, cảm ơn anh.
- Vệ Minh mỉm miệng cười.
Cù lao Dừa* được bao bọc bởi bộ tứ "Mắm, bần, đước, vẹt".
Nhìn từ xa rặt một sắc xanh rì khoáng đạt.
Hương đất hồn quê quấn quýt bàn chân khách phương xa.
Mấy mái nhà gianh lợp bằng lá dừa và ván dừa, khói bếp nhẹ nhàng bay lên không trung.
Mấy chòi canh đàn vịt chạy đồng nằm liêu xiêu trong cơn gió nóng bức.
Vệ Minh ngửi thấy mùi kho quẹt, chỉ còn thiếu dĩa rau lang luộc và nồi cơm cháy để nguội là đúng bài.
- Có ai ở nhà không?
- Không!
Dương Lãng phá lên cười.
Ông thần nào mà giỡn nhây dữ vậy chèn?
- Thầy ơi, con Minh đây.
- "Con" hay "Thằng"?
- Trả lời đủ ba câu hỏi là ổng cho vô.
Ổng bị lậm tích Lưu Bị đến cầu Gia Cát Khổng Minh trong lều cỏ...!Ê! Trong nhà có...!
Nhưng không còn kịp nữa, Dương Lãng đã leo rào vô rồi!
"Quạc...!Quạc...!Quạc..."
Dương Lãng bị bầy ngỗng dí từ sân trước đến mé mương.
Đến khi hắn quýnh quá phóng qua bờ bên kia, bầy ngỗng mới tạm thời tha cho một con đường sống.
- Thưa thầy.
- Vệ Minh cúi đầu và khoanh tay thưa với cụ ông thất thập cổ lai hy.
Ông cụ hất mặt một cái, đoạn đẩy cửa rào ra, "lùa" cậu vào nhà.
Khoảnh sân trước có hàng tre xanh mát, cao ngút tầm mắt, tỏa bóng râm xuống mặt sân nắng cháy.
Không gian ngai ngái mùi phân bò và rơm phơi mấy bận.
- Vào nhà đi.
Kêu thằng chân dài tới nách kia vô luôn.
Nhà tao mà làm như sân điền kinh, muốn phóng, muốn leo tùy ý.
Dương Lãng được Nguyễn Vĩnh Thu dắt vào trong nhà, bầy ngỗng lẽo đẽo theo sau lưng hắn.
- Rượu Tây à? - Nguyễn Vĩnh Thu thích ý hỏi.
Rồi lần lượt cầm từng chai rượu lên săm soi nhãn mác.
Vệ Minh gật đầu cười.
Hồi bé nơi này là chốn bình yên của cậu và anh Ba.
Đi tát mương, câu cá đồng, bắt ốc mò cua, thả diều trên cánh đồng lúa sau mùa gặt, chơi tạt lon, rồi dựng nhà chòi,...!Ôi thôi đủ trò cả! Lớn rồi những cái thú vui ấy đã bị cuộc sống xô bồ nhấn chìm đi, thay vào đó là cái đầu nặng trĩu những lo toan, mong mỏi không thực.
- Cậu tên gì?
- Dạ, Dương Lãng.
- "Vầng dương chói sáng"?
- Không phải, là "Sóng biển mênh mông".
- Dương Lãng đính chính.
- Chữ Lãng có nhiều nét, nhiều nghĩa...!Đưa bàn tay ra đây.
Sau một đỗi trầm ngâm nghiên cứu, Nguyễn Vĩnh Thu chợt vỗ trán và cười to đầy sảng khoái:
- Tiền vận của cậu vận vào vế "Sóng biển mênh mông", còn hậu vận thì do vế "Vầng dương chói sáng" làm chủ.
Hậu vận tốt lắm, cố gắng đừng sinh kiêu để giữ lấy cái hậu về sau.
Dương Lãng đực mặt nghe ông cụ cổ quái phân tích về tiền vận của mình, quả không sai một chữ, không thêm bớt một từ.
- Tôi là Thuật Tướng sư, nhìn tướng mà thuật lại cuộc đời và tiền kiếp của một con người.
- Nguyễn đắc y vuốt chòm râu bạc phơ.
- Xin lỗi nhưng tôi không thể xem cho cậu được, cậu Minh...!Sở dĩ con người không thể đoán trước được tương lai hay tiền kiếp như các bậc A La Hán, là để ngừa việc trả đũa lẫn nhau do nghiệp oán tiền kiếp gây ra, cũng như là bao che và nâng đỡ cho kẻ mình thích.
- Thưa thầy, con tới đây không phải là muốn xem quẻ, mà là để hỏi về cậu Út.
- Không biết thì tốt hơn.
- Nguyễn Vĩnh Thu bước xuống gian bếp đơn sơ, đặng nhấc nồi kho quẹt xuống bếp.
Rồi bước tới nhóm lá dừa vào trong bếp lò bằng đất nung, để nấu nước sôi hãm trà.
- Bé Khương đột nhiên khỏi bệnh trong quãng thời gian con ra nước ngoài cùng chồng.
Con cảm thấy có một chút huyền cơ ẩn sâu trong chuyện này.
- Vệ Minh sờ cái bình giữ nhiệt làm bằng trái dừa rất lạ mắt, bụng nghĩ nên mua một cái về cho sắp nhỏ xem.
- Nhưng Boo mỡ khỏi bệnh thì cậu vui hay mừng?
- Mừng chứ ạ.
Con đã dự liệu đến phương án xấu nhất là đưa Boo mỡ ra nước ngoài chữa bệnh.
- Thế́ thì đừng có thắc mắc.
Ơn trên đã cho một cơ hội làm lại cuộc đời thì biết vậy đi, cớ sao phải vặn vẹo, hỏi tới hỏi lui.
Con người nơi trần thế này thật kỳ khôi! Bệnh cũng hỏi, khỏe mạnh cũng hỏi.
Khổ cũng kêu Trời, mà vui cũng kêu Trời...!
Ông thầy làm một tăng như đại liên nã đạn, khiến Vệ Minh và Dương Lãng tối tăm mặt mũi.
- Thôi xuống bếp làm tôm kho Tàu cho tui ăn đi.
Tui đói bụng rồi.
Dương Lãng ra sau hè ngồi ăn thốt nốt trong lúc đợi Vệ Minh đi kho niêu tôm.
Trái cây miệt vườn coi vậy không bổ bề dọc cũng bổ bề ngang.
Nếu biết điểm bán để mua tại gốc thì còn gì bằng, giá cả vừa ưng cái bụng mà trái cây cũng bảo đảm hơn ở chợ đến 80%.
- Tỷ phú thế giới có tiền chứ chưa chắc gì ăn được trái điều chín thơm tự nhiên trên cành.
- Nguyễn Vĩnh Thu tự hào khoe.
Sau vườn nhà ông trồng nhiều nhất cây này, không chỉ vì hương vị rất ngon, mà còn bởi hiệu ứng bóng râm nó tạo ra nữa.
- Tháng Tư đi, tôi gửi cho mỗi người một cái cần xé tha hồ mà ăn.
Vệ Minh chợt nhớ đến năm vừa rồi, không biết anh Ba gạ được chủ đầu mối vựa bắp nào mà đem tặng cậu cả cái cần xé.
Ăn đâu có hết, nên phải đem chia cho những người làm công trong nhà mỗi người một mớ đem về chế biến đủ món.
Bây giờ lại tới điều...!
Nguyễn Vĩnh Thu ngồi bổ thốt nốt và buồng dừa nước, hết hai thứ quả ấy lại đi đốn và bẻ lá chuối, rồi xách xô thóc đi rải cho đàn "hùng binh" của ông ăn.
Trong nhà của ông chỉ nuôi mỗi ngỗng, mỗi bận ngỗng cái đẻ trứng, ông giữ lại nuôi chứ không nỡ ăn hay đem bán.
Thỉnh thoảng có vài người "kế hoạch hóa" hộ ông vài con, ông biết nhưng cũng không trách hay đi thưa kiện chi cả, dù sao xem như cứu đói một mạng người thôi.
oOo
Vệ Minh đợi cho mùi sơn mới đã vơi bớt, mới cho sắp nhỏ vào phòng.
Suốt mười một ngày qua đám trẻ luôn trong tâm trạng vô cùng háo hức và hồi hộp.
Căn phòng chơi mô phỏng lại bối cảnh rừng mưa nhiệt đới.
Bốn bức tường được một họa sĩ có tiếng trong nước thủ bút, anh ta vẽ lên đấy những chú khỉ xinh xắn, hai con hươu cao cổ độc đáo, đàn bướm sặc sỡ đập cánh bay trên những khóm lan hoang dã lộng lẫy, và cơ số chi tiết và con vật khác.
Loại sơn mà anh ta dùng là sơn màu hương chocolate, nên căn phòng luôn thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào.
Nhà thiết kế nội thất đã gợi ý Vệ Minh nên mua thảm cỏ nhân tạo, túp lều của thổ dân da đỏ và vài cái cây giả để tăng thêm phần sinh động.
- Mấy đứa có đói thì lấy xôi chiên và đùi gà rô-ti ra ăn.
Nhớ rửa tay thật sạch sẽ trước và sau khi ăn đấy.
- Vệ Minh cất giọng dặn dò.
Vì sợ các con không chịu ăn rau, cậu đã làm món bông cải và bí ngô tẩm bột cho sắp nhỏ dễ ăn.
- Dạ!!! - Ba đứa trẻ dạ ran.
Rồi chạy rần rần khắp căn phòng chơi đẹp như trong mơ.
An Dĩ Thâm chưa gì hết đã leo lên bức tường núi giả, dáng điệu nghiêm túc của nó khiến Vệ Minh phải bật cười thành tiếng, bởi vẻ mặt của nó quá ư là giống An Kỳ.
Vệ Úy sẽ sang Singapore dự sinh nhật của Lưu Dĩnh Phương vào ngày mốt, năm nay bà tròn năm mươi lăm tuổi, còn ông thì đã gần sáu mươi, mấy mươi năm sống chung trong nỗi nghi ngờ của vợ mình, ắt hẳn ông cũng đã thấm mệt.
Còn người kia thì sao? Mấy mươi năm giữ lấy một bóng hình trong vô vọng, biết bao nhiêu nước mắt đã rơi trong màn đêm vắng lặng, chỉ để xoa dịu một tình yêu hão huyền.
Tâm tình của người kia chẳng khác chi ca khúc "Suteki da ne" do ca sĩ người Nhật Rikki trình bày.
"Điều đó chẳng phải đẹp lắm sao?
Cái viễn cảnh mà em tay trong tay với anh ấy
Em muốn đến quê hương của anh, thành phố mà anh đang sinh sống, ngôi nhà mà anh đang cư ngụ, và trở về trong vòng tay ấm áp của anh
Mãi mãi không chia lìa..."
Đối với sự ghen tuông của mẹ mình, cả bốn đứa con của bà ấy tuy không biểu hiện trên mặt song trong lòng ai nấy đều cảm thấy muộn phiền.
Họ những muốn hàn gắn cho đấng sinh thành, nhưng không thể.
Đôi lúc họ trộm nghĩ rằng, nếu để cho người đàn ông họ Thẩm ấy ở bên cạnh cha mình thì bây giờ hai người thế nào nhỉ? Liệu có tốt đẹp hơn khi cha ở với mẹ không? Mà nếu như mẹ không đủ tin tưởng vào tình yêu của cha, thì tại sao lại ép buộc bản thân vào cái vòng Kim Cô này, chẳng lẽ là vì bị hào quang danh lợi rù quến sao? Có những đáp án mà người trong cuộc vĩnh viễn không muốn tiết lộ cho bất kỳ ai biết, kể cả máu mủ của mình.
Vệ Minh vì sức khỏe không bảo đảm và đang trong diện tình nghi của giới cảnh sát nên bị buộc ở lại Đại Việt.
Mà cũng bởi vì Vệ Khương sắp thi nên hai cha con dù không vướng vào hai lý do trên, cũng phải ở lại đây tới khi qua hết tháng Mười Hai.
Quán ăn mà Vệ Minh ghé vào dùng cơm trưa nằm trên con đường Lương Thế Vinh.
Sau buổi thuyết trình về tính hiệu quả của dự án khu nghỉ dưỡng ven biển miền Tây, đầu óc của cậu mệt mỏi khôn cùng.
Ấy vậy mà gương mặt của cha cậu luôn điềm tĩnh và thư thái, dường như ông đã quen với những cuộc đấu trí, đấu dũng như thế này.
Trong quán đương đông khách, Vệ Minh ngồi ở ghế chờ ngoài tiền sảnh một đỗi mới có bàn.
Đây là nơi mà cậu đã mua cháo cho Tô Gia Hân sau khi cô sinh hạ Vệ Khương được một ngày.
Nhưng rốt cuộc hộp cháo ấy đã bị ném vào sọt rác, bởi Tô Dương Nhẫn không cho phép cô nếm bất cứ cái gì do nhà họ Vệ mua hay nấu, hành động đó chẳng khác nào là đang khiêu khích Vệ Úy một cách công khai.
Nhưng cũng may là Vệ Úy nể tình cô vừa mới sanh cho ông một đứa cháu, nên mâu thuẫn giữa hai nhà mới tạm thời lắng xuống.
Tới tận bây giờ cả hai cũng chẳng hiểu nổi liệu ông ta có từng rót chút tình thương cho máu mủ của mình hay không.
Có lẽ, một ngày nào đó trong tương lai gần, hai người sẽ nhận được câu trả lời thích đáng từ ông ta.
Vệ Minh nhác thấy cụ ông cụt một bên chân không mang theo tiền nên tự giác đi ra, liền bước đến chỗ của cụ, rồi khẩn khoản mời cụ ngồi lại dùng cơm với mình.
- Không sợ già này gạt tiền cơm sao? - Tăng Viên Bách cười khổ hỏi.
Ở đảo phần lớn là tự cung tự cấp.
Đem tiền lên đó không biết làm cái chi mô, lâu thật lâu có việc vào đất liền mới dùng tiền đi "phà".
Riết rồi đám con cháu của ông quên mất khái niệm xài tiền, cũng như phi hành gia trở về Trái Đất quên mất việc phải để đồ đạc trên bàn hay tủ kệ vậy.
Vệ Minh không đáp, chỉ khẽ lắc đầu cười trừ.
Một bữa cơm thôi mà, sao phải so đo thiệt hơn với người sắp gần đất xa Trời vậy chứ?
- Dạ, cụ muốn dùng món chi? - Vệ Minh vừa hỏi, vừa giở thực đơn ra chọn món.
- Cơm sườn Tứ Xuyên và một ly trà chanh...!Thôi khỏi nước nôi đi! - Tăng Viên Bách sực nhớ ra bản thân đang ăn chùa, nên ngượng ngùng gạt bỏ phần thức uống.
- Cụ thích uống trà chanh ạ? Thế thì cụ cứ mua một ly đi, sườn Tứ Xuyên vốn nổi tiếng cay xé lưỡi, không có đồ uống làm dịu cổ họng thì khó chịu lắm.
- Nói đoạn Vệ Minh quay sang bảo nhân viên ghi lại.
Rồi đặt cho mình một phần cơm chiên trứng và phá lấu lòng bò, đồ uống là nước dừa Xiêm thanh mát.
- ...!Cảm ơn cậu.
Cậu tốt bụng quá! - Tính hỏi xin tính danh để tiện bề liên lạc sau này, nhưng sợ cậu thanh niên nghĩ mình kiếm chuyện bám đuôi lợi dụng, nên Tăng Viên Bách đành tiếc nuối tặc lưỡi bỏ qua.
Tăng Viên Bách ghé lại quán xưa không thấy người bạn học cũ, mà chỉ gặp các nhân viên trong quán có thái độ không thân thiện lắm, chắc là do ông gọi món rồi hủy đơn vì quên mang tiền.
Nhưng cũng nhờ quên mang tiền mà ông được làm quen với một cậu thanh niên rất dễ thương và tốt bụng, có điều cử chỉ hơi "thùy mị" và nữ tính một chút.
Chắc có lẽ khi bộ quân phục không còn trên người Tăng Viên Bách, lớp trẻ không tài nào nhận ra ông là đề đốc Hải quân Đại Việt, bởi cách ăn mặc của ông trông chẳng khác chi những cụ ông bình thường trên khắp dải đất hình chữ S này.
Song nhờ thế, ông mới biết ai xun xoe xu nịnh, ai đối xử với ông bằng cả tấm chân tình, giống như cậu thanh niên ban nãy vậy.
Hy vọng trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông có thể gặp lại cậu ta để trả nghĩa.
Mấy đứa trẻ bây giờ chỉ có một số rất ít mới thực sự quan tâm đến chính trị nước nhà, số còn lại...!thôi bỏ đi! Hễ nhắc tới là đôi bên lại mâu thuẫn ý thức hệ.
Bởi gánh nặng cơm áo gạo tiền đã đủ khiến cho lớp thanh niên đầu tắt mặt tối, về nhà chỉ muốn xem ba cái chương trình giải trí để "xả stress", hoặc đi ăn, đi chơi đâu đó với chúng bạn.
Ngoài ra cái tâm lý an phận thủ thường cũng là một nguyên nhân khiến hai chữ "Chính trị" trở nên đáng sợ và cần phải thận trọng khi đi nói với người khác.
Nhưng cũng nhờ thế mà Hác Đăng Khánh mới còn tại vị đến giờ...!
Ông thầy dạy Sử năm lớp Tám