Vệ Minh bực bội quay vào trong bàn bạc tiếp với Kim Mẫn Quỳnh.
Mặc dù trong lòng không yên tâm nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ, để tránh người khác sinh nghi, rồi hỏi tới thì phiền toái lắm.
Kim Mẫn Quỳnh có khách.
Hắn cười xòa, cáo lỗi với Vệ Minh, rồi lỉnh ra ngoài bán thịt.
Còn lại một mình Vệ Minh, cậu nhàm chán mở điện thoại xem tin nhắn của Mạc Ưu Đàm tối qua gửi đến.
Mẹ kiếp thật! Tin nhắn này là tin nhắn giả mạo.
Mạc Ưu Đàm có một tật xấu.
Cuối tin nhắn thường viết một câu cực kỳ dài, phẩy phết liên tục.
Nhưng kỳ khôi ở chỗ, cuối câu lại không bao giờ có dấu chấm.
Hiếm hoi lắm, chú mới chịu chèn thêm cái Icon mặt quạu làm dấu chấm tạm thời mà thôi; để người nhận phân biệt được đâu là đoạn hai của mẩu tin nhắn.
Còn đằng này thì...!
Tin nhắn này được chia thành năm câu.
Mỗi câu không quá mười hai từ, chưa bao gồm dấu câu trong đó.
Lối viết này, rất giống một người đang làm nhân viên trong tiệm trà sữa MoMo...!
Không thể như vậy được.
Là một người trong giới lưỡng đạo, cậu biết chắc chắn không ai mù quáng đến mức tin tưởng giao thiết bị điện tử của mình cho người khác hết; để tránh việc bị cài phần mềm theo dõi.
Mạc Ưu Đàm vốn dĩ là người hay lo xa và hơi nhạy cảm, nên lúc nào viết hay nói cái gì đều phải thật dông dài, vì sợ người khác không hiểu rõ hay nắm được suy nghĩ mà bản thân mình muốn truyền tải.
Chính vì vậy, cậu thật không thể nào hiểu nổi tại sao chú ấy lại tin tưởng người này đến vậy chứ? Chẳng lẽ hai người họ lại đi thông đồng với nhau à?
- Anh kia! Kiếm ai hả? Sao cứ đứng ngó vào quầy của tôi mãi thế? - Kim Mẫn Quỳnh có tật giật mình, nên vừa nói vừa huơ huơ con dao bầu lên đe dọa.
An Kỳ nhã nhặn đáp:
- Tôi đợi bạn của mình.
Mong anh thông cảm cho.
Ba má Kim Mẫn Quỳnh đặt tên cho con trai hoàn toàn trái ngược với trí tuệ của hắn, đầu óc sao mà ngu muội quá chừng, nghe ai nói ngọt một câu liền bùi tai, đến nỗi thiếu điều muốn nhào ra tiếp đãi như thượng khách.
Cho nên việc hắn rút khỏi Thiên Hải môn, là một tin cực kỳ đáng mừng cho anh em ở đấy.
Bọn họ sợ sẽ có ngày bị cú vọ "hỏi thăm" cả lũ thì khốn.
Vợ của Kim Mẫn Quỳnh sống bằng nghề hàng thịt, mặt mũi cũng ưa nhìn lắm, nhưng ngặt nỗi vì cái nghề nên chả ai dám lấy.
Ngoại trừ, hắn.
Nên Mễ Mễ cưng chồng vô cùng, lúc nào cũng sẵn sàng nhảy ra xử mấy tên dám đến lừa gạt hắn.
Ngay cả Vệ Minh còn phải khiếp vía vì con chằn tinh không nanh này mà.
Bây giờ chị đang ở nhà mẹ trông nom đứa con mới sinh có vài tháng, không thể ra quầy phụ bán cùng chồng được.
Vì vậy mà cậu cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm khôn xiết.
Thà là ngồi nghe chú già lải nhải, còn hơn là giáp mặt con mụ này nha.
Cũng có vài người không ưa Mễ Mễ, thường hay chọc ngoáy chị là con bán thịt ít học.
Chị nghe xong, cười gằn và đáp:
- Tao bán thịt chứ không có bán nước.
Nên cóc có cái gì phải hổ thẹn hết.
Rồi thờ ơ bỏ vào trong cửa hàng, nhưng hai hàng nước mắt nóng rẫy đã chảy xuống từ khi nào mà bản thân chị không hề hay biết.
Chị cũng có ước mơ chứ, song hoàn cảnh gia đình đã cản bước lại rồi, nên đành hẹn lại kiếp sau thôi...!
...!
Vệ Minh nghe thấy tiếng An Kỳ, cậu liền bước ra ngoài ngó thử.
- Anh đi đâu vậy hả?
An Kỳ dí dí túi nilon vào mũi Vệ Minh, anh giở giọng trêu chọc:
- Đoán xem, là cái gì nào?
- ...!Kẹo kéo?
- Giỏi.
- An Kỳ xoa xoa đầu Vệ Minh, sau đó dúi túi kẹo vào tay cậu.
- Hồi nãy tôi thấy xe bán kẹo kéo chạy ngang qua, nên mãi lo đuổi theo mà quên thông báo cho cậu biết.
Xin lỗi nghen.
- Bao nhiêu cây?
- Hai mươi.
Vệ Minh lấy ra một thanh kẹo kéo, cho vào miệng, nhai rau ráu, nghe ê cả răng.
Kim Mẫn Quỳnh chợt vẫy tay ngoắc ngoắc Vệ Minh lại, hắn vừa nói vừa lấm lét quan sát An Kỳ:
- Xong rồi.
Cậu ra sau nhà nhận "nguyên liệu" đi...!Còn tên kia, cho theo không?
- Chiến hữu của tôi.
Không sao cả đâu.
- Vệ Minh đưa tay quẹt miệng.
Đôi môi cậu ưng ửng hồng tựa như vừa mới thoa son vậy.
An Kỳ để mặc Vệ Minh lôi đi xềnh xệch, anh buồn ngủ quá trời quá đất, do trong thuốc có chứa thành phần gây buồn ngủ, khiến giờ này anh chỉ muốn nằm xuống ngủ khò thôi.
- Bốn khẩu súng lục, tám băng đạn, sáu quả lựu đạn khói, hai đoản đao, một ít thuốc gây mê và hai ký phi tiêu...!Hai ký phi tiêu? ĐM đứa nào bán cái này thế hả? - Vệ Minh đọc đến đoạn đó, cậu nổi sùng lên, song vẫn cố gắng kiềm chế cơn tức giận đến cùng.
Chứ nếu la lên là thể nào cả đám cũng bị "hốt" về đồn.
- Vật giá leo thang.
Tình hình kinh tế khó khăn.
Nguyên liệu khan hiếm.
Dự báo mười năm tới các mỏ tài nguyên khoáng sản ở nước ta sắp cạn...!
- Tao muốn giá của năm nay.
Không phải là giá của mười năm tới.
- Vệ Minh nắm cổ áo Từ Xán, nghiến răng nghiến lợi nói.
- ĐM mày có biết việc tái chế sắt vụn là cực khổ thế nào không hả? Bọn tao phải thu mua, phân loại, xử lý, tái chế,...!Sau đó đem đi gia công vào ban đêm ở chỗ người quen.
Thức đêm thức hôm khổ nhọc mới có được loại "hàng" tốt đến nhường này.
Vậy mà mày lại nỡ lòng nào kỳ kèo một hai đồng bạc lẻ với tao chứ? - Từ Xán sụt sùi kể lể.
Hắn chỉ thiếu nước quỳ xuống kéo vạt áo lên chấm nước mắt nữa là y hệt mấy tên thái giám trong phim kêu oan với "pi sà".
- Nó tốt nghiệp ngành Kinh tế và Luật đấy.
Cãi không lại nó đâu.
Mau giao tiền liền đi Báo Hoa Mai, cho yên cái đầu.
- Kim Mẫn Quỳnh ngoáy ngoáy lỗ tai, nói.
Vệ Minh lực bất tòng tâm, đành chấp nhận mức giá Từ Xán đưa ra.
Cậu vừa hoáy ghi chi phiếu, vừa nguyền rủa An Kỳ lẫn Từ Xán một vạn lần.
Tất cả là do tên mặt sẹo xui xẻo này gieo rắc tai ương cho cậu mà!!!
Từ Xán hạnh phúc kiểm tra tờ chi phiếu, sau đó đem túi đựng tiền "hoa hồng" giao cho Kim Mẫn Quỳnh.
Rồi nhảy chân sáo leo lên xe đạp điện chạy về nhà với chồng.
An Kỳ giả điên lờ đi khuôn mặt bí xị như khỉ ăn ớt của Vệ Minh.
Xem ra mới chỉ tới chưa đầy hai ngày, mà cậu đã mất gần hai mươi vạn rồi...!
Về nhà chắc anh sẽ bị đè ra "mần thịt" thôi.
Con quỷ kiết xu này, dễ gì cho không biếu không ai cái gì chứ nhỉ?
Nhưng mà, ngoại trừ cục mỡ Vệ Khương ra...!
- Tôi đói.
Ghé quán bún riêu ăn đi.
- Vệ Minh bất ngờ đề nghị.
- Ừm.
Quán bún riêu nằm cách chợ khoảng một trăm năm mươi mét, về hướng Tây - Tây Bắc.
Quán không đông khách mấy, nhưng vì hai chữ "Free Restroom" nên Vệ Minh mới muốn vào.
Sẵn tiện xin sạc điện thoại luôn.
Tất nhiên là cũng phải trả thêm phụ phí cho chủ quán rồi.
An Kỳ nhìn Vệ Minh ăn đến tô thứ ba mới ngưng, tự dưng bao tử của anh "dậy sóng" dễ sợ.
Ăn vậy mà vẫn gầy còm sao?
- Tạm no.
Bắt taxi về nhà thôi.
- Vệ Minh đứng dậy đi vào