An Kỳ dẫn An Dĩ Mai và An Dĩ Thâm vào quán trà sữa Mo Mo để xin việc.
Trận chiến lần trước đã đẩy cha con anh vào bước đường cùng.
Tài sản tan nát, bạn bè thân tín kẻ thì bị thương, người lại chịu cảnh tù tội.
Vợ An Kỳ cùng thằng khốn nạn phản phúc ấy còn cấu kết với nhau định tống anh vào tù.
Còn An Dĩ Mai và An Dĩ Thâm thì suýt chút nữa bị giết.
Khó khăn lắm, cha con An Kỳ mới trốn thoát được tới đây.
Một lũ chó má.
7:00 giờ tối.
Quán trà sữa đã đóng cửa.
Nhân viên trong quán đang bận tay dọn dẹp nên không ai để ý cánh cửa sắt bị đẩy ra cả.
- Rất xin lỗi quý khách.
Quán của chúng tôi đã tới giờ đóng cửa rồi ạ.
- Trịnh Xuân Vinh nhanh chân chạy tới chặn trước mặt An Kỳ.
Trong tay hắn là một cái khăn lau bàn, cài sẵn ba cây kim châm nhọn hoắt.
An Kỳ lúng túng nói:
- Tôi...!tôi tới đây xin việc.
Quán vẫn còn tuyển thêm nhân viên chứ?
- Tất nhiên rồi.
- Mạc Ưu Đàm lạnh giọng trả lời.
- Đi theo tôi.
Chỗ ngồi mà Mạc Ưu Đàm chọn, nằm ở gần quầy thu ngân.
An Kỳ tùy tiện ngồi xuống, anh cẩn thận quan sát nơi này.
Mặt bằng không lớn lắm, nhân viên thì lại nhiều.
Không biết chủ quán làm cách nào để duy trì được cửa hàng thế nhỉ?
Mạ̣c Ưu Đàm ngồi đối diện với An Kỳ, chú mau chóng bắt tay vào buổi phỏng vấn:
- Tên gì?
- An Kỳ.
- Tuổi tác?
- Gần bốn mươi.
- Tình trạng hôn nhân?
- Đã ly hôn.
- Vậy quan hệ giữa anh và hai đứa bé này như thế nào?
- Chúng đều là con ruột của tôi.
Mỗi đứa cách nhau một tuổi.
Đứa lớn tên An Dĩ Mai.
Còn đứa nhỏ tên An Dĩ Thâm.
- An Kỳ kéo hai nhóc đứng trước mặt mình.
Sau đó giới thiệu từng bé.
- Mục đích đến quán làm việc?
- Đơn giản là để trang trải chi phí sinh hoạt của ba cha con tôi thôi.
Không có mục đích bí mật gì hết.
- Cảm ơn anh vì đã hợp tác với cảnh sát.
Mạc Ưu Đàm hài lòng quay lưng đi lên lầu, gọi Vệ Minh xuống xem mặt.
- Này, nói vậy.
Anh không phải chủ quán à? - An Kỳ giật mình hỏi.
Mẹ nó.
Cái tên mỏ nhọn đó hỏi gì sao mình cũng khai hết ráo vậy.
Mạc Ưu Đàm nhướng mày cao lên một khúc:
- Đương nhiên là không phải rồi.
ĐM.
Thế mày hỏi tao cái gì mà lắm thế hả?
Liễu Nhược Thần đang gọt trái cây, để làm sinh tố cho hai bé con, y đột nhiên phóng lưỡi dao lên bức tường đối diện, rồi quay sang nói với An Kỳ:
- Chú Đàm là người phỏng vấn thay cho cậu chủ, nên mới hỏi nhiều như vậy.
Mong anh thông cảm giùm.
Giọng điệu vừa đấm vừa xoa của Liễu Nhược Thần khiến cho không khí càng trở nên căng thẳng hơn.
Trịnh Xuân Vinh không biết tự lúc nào đã kéo hai nhóc vào một cái bàn nhỏ đối diện cửa sổ, tránh xa chiến trường.
Hắn tiện thể bê luôn hai ly sinh tố vừa mới làm xong của Liễu Nhược Thần đi.
- Anh tới xin việc à? - Vệ Minh ẵm Vệ Khương vừa đi xuống cầu thang vừa cất tiếng hỏi.
- Phải.
- An Kỳ cười nhạt đáp.
- Mặt mũi không tệ lắm.
- Vệ Minh liếc mắt nhìn lướt qua.
- Đáng tiếc là vết sẹo trên mặt to tướng quá, làm mất mỹ quan đô thị...!
Mạc Ưu Đàm bất ngờ đẩy An Kỳ ngồi lại ghế.
Chú hắng giọng bảo:
- Trả lời cẩn thận đấy.
Tính mạng của con anh đang nằm trong tay chúng tôi...!
Mạc Ưu Đàm bỏ lửng câu nói, chú tiến tới bế Vệ Khương giùm Vệ Minh, rồi ẵm cục mỡ lại chỗ hai anh em họ An chơi.
- Kh...!kho...!không...!
Ký ức bị bạn cùng lớp bắt nạt đã khắc sâu vào tâm trí Vệ Khương, khiến bé không dám giao tiếp với bạn nhỏ nào cả.
- Con chịu ngồi với tụi nó, baba sẽ cho con ăn kem.
- Vệ Minh vừa ngồi xuống ghế vừa mở miệng dụ dỗ Vệ Khương.
Cục mỡ đang vùi đầu vào lồng ngực của Mạc Ưu Đàm, nghe đến đó, liền nuốt nước miếng ừng ực.
Kể từ ngày bác sĩ thông báo Boo bị mỡ máu cao, phải hạn chế chất béo và đường bột, thì số lần ăn đồ ngọt bị giảm thiểu đi rất nhiều.
Mỗi tháng chỉ được ăn kem bốn lần thôi, nên Vệ Khương thèm lắm lắm luôn.
- Cứ để nó đấu tranh tư tưởng một chút đi.
Sau này mới tự có chính kiến trong cuộc sống được.
- Mạc Ưu Đàm nghiêm giọng nói tiếp.
- Chiều chuộng quá hóa hư.
Vệ Khương biết rằng không thỏa hiệp được với baba và chú của mình.
Vả lại Boo cũng không muốn bị hụt ăn, nên đành khó nhọc đồng ý:
- K...!ke...!kem...!C...!Ch...!
Vệ Minh ngắt ngang lời Vệ Khương, cậu quay đầu ra lệnh cho Liễu Nhược Thần làm kem cho bé.
Sau đó Vệ Minh quay lại, tiếp tục cuộc phỏng vấn An Kỳ:
- Quán của tôi, đi vào thì dễ nhưng rời khỏi rất khó.
Anh chịu được không? Anh Kỳ?
An Kỳ nén giận, anh ngoắc An Dĩ Mai lại, rồi lấy từ trong balo của nhóc ra một tép hồ sơ xin việc.
- Tôi có thể xin vào làm thử chứ? Nếu không được cậu có thể đuổi việc mà.
Vệ Minh bất ngờ chồm người lên, giơ tay vuốt ve vết sẹo trên mặt An Kỳ, rồi nhoẻn miệng cười.
Cậu nói:
- Xấu thế này, phải trừ lương thôi.
.
Đọc ????hêⅿ ????hiều ????ru????ệ???? ở ~ ????rùⅿ????ru????ệ ????.V???? ~
Chiếc áo sơ mi rộng cổ, để lộ hình xăm báo hoa mai nằm ở bên phải, trải dài từ ngực xuống bụng dưới.
Hóa ra cũng chẳng phải dân tốt lành gì cả.
An Kỳ nhìn thấy, anh nhếch miệng hỏi:
- Bao nhiêu?
- Tùy vào cách phục vụ giỏi hay tệ nữa...!- Vệ Minh kề miệng nói nhỏ vào tai An Kỳ.
An Kỳ bực mình không đáp, anh nghe thấy người dân địa phương bảo chủ quán là một cậu thanh niên hiền lành, nên mới lết xác tới đây xin việc.
Chứ không thể ngờ r̀ằng đây là con yêu nghiệt khó chiều.
- Chú Đàm, giúp tôi giải quyết hồ sơ này.
Xem như là tôi cứu tụi nó vậy.
Chứ mặt mũi vầy, khó có ai thu nhận lắm.
- Cậu chủ...!- Mạc Ưu Đàm định lên tiếng ngăn cản, nhưng Liễu Nhược Thần đã nhanh miệng lấp đi lời của chú.
- Làm theo đi, chú Đàm.
Cậu chủ không có ngu đâu.
Vệ Minh xem lướt qua hồ sơ, cậu nhìn ở mục Nguyện vọng có ghi dòng chữ, xin phép được nghỉ sớm lúc ba giờ chiều để đón con.
Vệ Minh chống cằm, cười khẩy.
Hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Chú Đàm sẽ đón tụi nó giùm.
Anh đừng lo.
- Con cậu bao nhiêu tuổi?
- Sáu tuổi rồi, nhưng vẫn còn học mẫu giáo.
Do bệnh tình của Boo ấy mà.
- Vệ Minh lướt nhìn cục mỡ đang ngồi thu mình ăn kem thành một cục, cậu chợt nhớ ra vụ cháy trường năm vừa rồi...!
Kết cục thật đẹp.
- Yêu cầu của tôi không cao lắm đâu.
Đội nón lưỡi trai che mặt và đặc biệt là phải kín miệng.
Hiểu chưa?
Vệ Minh nói xong, liền búng tay một cái,Triệu Kiếm Phong lập tức xuất hiện.
Gã trầm giọng bảo:
- Chuyện gì thế cậu chủ?
- Bảo anh em trong bang chăm sóc An Kỳ chu đáo.
Có vẻ đây là đồng hương của chúng ta rồi...!
Thiên Ma Môn ra giá vài trăm ngàn mỹ kim cho một cái đầu của An Kỳ.
Quá cao so với địa vị của hắn. - Cậu buồn cười tính toán trong đầu.
Tôn Bách Nhật đem lên ba phần thức ăn làm quà cho cha con An Kỳ.
Ánh mắt hắn mang theo vài phần thương hại không rõ nguyên nhân.
Khiến cho anh cau mày khó hiểu.
Bên này tình hình cũng không mấy khả quan.
Vệ Khương bưng ly kem che mặt, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn trộm hai anh em họ An.
Hai nhóc