Trịnh Khả hài lòng nhìn bàn ăn đã được càn quét sạch sẽ.
Bà vui vẻ gọi người giúp việc lên dọn dẹp, còn bản thân thì quay sang chăm sóc ba đứa nhỏ với ông chồng của mình.
Ngôi biệt thự của Trịnh gia rộng hơn một ngàn mét vuông, chưa bao gồm cả diện tích sân vườn trong đó.
Nơi đây có tới sáu phòng ngủ, năm phòng cho gia chủ và một phòng cho khách ở.
Vợ chồng Trịnh Nguyên Khanh dự tính sẽ biến chỗ này thành một vườn trẻ náo nhiệt, nên mới xây nhiều phòng ngủ như vậy.
Tiếc là giấc mộng đó vẫn còn dang dở mãi...!
Đám người Vệ Minh chưa buồn ngủ, nên kéo nhau ra ngoài nhà mát trong vườn nhậu tiếp.
Trịnh Xuân Vinh cùng Vệ Lô Địch khiêng cái lò nướng BBQ để kế bên bộ bàn ghế bằng sắt.
An Kỳ và Vệ Minh, người thì khiêng két bia, kẻ thì lấy nguyên liệu nấu nướng ra chế biến.
Sau đó mọi người lần lượt kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu bàn bạc công chuyện với nhau.
Vệ Lô Địch khui lon bia, uống cạn một hơi, rồi cười cười hỏi:
- Cú Vọ chỉ tịch thu vũ khí, còn quần áo và đồ dùng cá nhân thì trả lại cho em à?
- Phải.
Em đánh hơi thấy mùi bất thường trong chuyện này, song không biết nên giải quyết thế nào cho hợp lý.
- Vệ Minh phết dầu olive lên miếng cá.
Vừa làm vừa trầm ngâm đáp.
- Làm gì có chuyện như thế nhỉ? Cảnh sát chứ có phải phụ huynh đâu, mà chỉ tịch thu tang vật và phạt tiền rồi thôi.
Tôi không phải là người có ác ý với cậu chủ và anh Kỳ, song thực tâm vẫn thấy mức án xử phạt này quá nhẹ đến khả nghi.
An Kỳ khoát khoát tay, đáp:
- Chúng tôi biết mà, cậu đừng lo.
Tội danh tàng trữ vũ khí trái phép, gây rối trật tự công cộng và tuyên truyền thông tin sai sự thật, gây hoang mang dư luận là đủ để khép vào tội khủng bố rồi.
Vệ Lô Địch im lặng một lát.
Rồi bất chợt quay sang hỏi Trịnh Xuân Vinh:
- Hôm qua cậu dùng thuốc kích dục với Viên Thùy phải không?
Trịnh Xuân Vinh cười cười, không đáp.
Nhưng cũng đủ để cho Vệ Lô Địch hiểu.
Anh giơ tay vỗ vỗ đầu hắn mấy cái, rồi nói:
- Lần sau là sẽ bị Viên Thùy xé xác ra đấy.
Bớt nghịch ngu giùm tôi đi ông tướng.
- Loại thuốc đó có giống loại Liễu Tinh dính không? - Vệ Minh trở cá, tiếp tục phết dầu olive lên nó.
Trịnh Xuân Vinh vừa nướng bánh phồng tôm, vừa nói:
- Loại của tôi nhẹ hơn.
Bắn tinh ra là xong.
Còn của Liễu Tinh là phải quan hệ trực tiếp.
Không biết tên nào liều mạng vậy.
Dám đùa giỡn với y như thế.
Vệ Lô Địch nghe xong, anh cười khùng khục, rồi trở lại chủ đề cũ:
- Ngày mai chúng ta sẽ ghé các địa điểm mà em và An Kỳ từng đi qua, để tìm hiểu xem bọn Cú Vọ có tới đó không.
Sau đó chúng ta mới tính tiếp được.
- Thôi, lo nhậu đi.
Mười giờ rồi.
Ăn nhanh còn đi ngủ sớm nữa.
- Trịnh Xuân Vinh huých vai Vệ Lô Địch nhắc nhở.
Cả bọn ngồi nhậu đến hơn một giờ đêm, mới miễn cưỡng lò dò đi ngủ.
Trịnh Xuân Vinh và Vệ Lô Địch cùng ngủ chung một phòng.
Còn lại An Kỳ và Vệ Minh, cả hai khập khiễng nhắm bừa một phòng vào ngủ.
Vệ Minh ngồi trên đùi An Kỳ, cậu bất ngờ cúi xuống, ngậm lấy môi anh.
Hôn một cách nồng nhiệt nhất có thể.
Mở đầu cho một đoạn tình đầy mờ mịt sau này...!
- Say rồi à? Thảo nào loạn tính thế...!- An Kỳ dùng ngón trỏ vén vài lọn tóc mai xoăn xoăn qua một bên.
Anh cợt nhả bảo.
"Chát."
Cú bạt tai trời giáng của Vệ Minh khiến An Kỳ choáng váng, anh ngẩn người nhìn cậu, miệng cứ lắp bắp mãi mà không thể nói thành lời.
Đây là lần đầu tiên có một người dám tát thẳng tay vào mặt anh...!
- Hi hi hi...!- Cơ thể Vệ Minh gần như ngả hẳn vào nửa thân trên của An Kỳ.
Va chạm phải cánh tay phải đang bị bó bột, lại một lần nữa, khiến anh lãnh đủ.
Cậu cười rũ rượi, cười đến nước mắt, nước mũi chảy ra cùng một lượt.
Đủ để anh hiểu được rằng, cậu đang khóc.
- Chúng ta...!có thể trao đổi với nhau một chút về đời sống hôn nhân trước đây được không?
- Được thôi! - Vệ Minh tựa đầu vào vai An Kỳ, cậu dụi dụi mắt và hỏi.
- Nụ hôn khi nãy, anh có cảm thấy ghê tởm không? Trả lời thật lòng cho tôi nghen.
An Kỳ vỗ vỗ lưng Vệ Minh, anh ngọt ngào nói:
- Không hề.
- Vậy mà có...!
Bàn tay An Kỳ nhẹ nhàng chặn miệng Vệ Minh.
Anh mở đầu câu chuyện đời tư của mình:
- Tôi cưới vợ năm hai mươi tám tuổi.
Hai năm sau mới có con.
Đứa đầu là Dĩ Mai.
Đứa kế là Dĩ Thâm.
Tụi nó cách nhau một tuổi.
- Sao gấp vậy? - Vệ Minh tò mò hỏi.
- Cổ mới sinh mà, sức khỏe còn yếu, lại phải mang thai thêm một đứa nữa.
- Bị vỡ kế hoạch.
Tôi cũng không thể ngờ.
Chỉ sau mười tháng, cổ tiếp tục mang thai Dĩ Thâm.
Kết quả sinh non, khoảng hơn bảy tháng là nó ra đời.
Này!
Vệ Minh đang thiu thiu ngủ, bất chợt bị An Kỳ nắm tóc kéo dậy.
Cậu lầm bầm vài tiếng, rồi nửa tỉnh nửa mê nói:
- Tôi kết hôn với cô gái ấy vào năm hai mươi tuổi.
Đó là một cuộc hôn nhân kinh tế, bởi sự sắp đặt giữa hai gia tộc.
Tôi và cổ âm thầm bàn bạc, sẽ sinh một đứa con rồi mau chóng ra tòa ly dị.
Vệ Khương chào đời là nhờ công nghệ thụ tinh nhân tạo đấy.
Cổ cũng không chịu sinh thường, mà đòi sinh mổ.
Để...!để dành cho...!người mà cổ thương.
Câu nói cuối cùng ấy, Vệ Minh ấp úng mãi mới thốt ra được.
Song cũng là một câu nói sứt sẹo, không đầu không đuôi.
An Kỳ phì cười, mở miệng trêu:
- Vậy là cậu "Cúc hoa toàn vẹn" à?
- Hì, quỷ...!- Vệ Minh ngượng ngùng, giơ tay véo đùi An Kỳ một cái thật sâu.
- Ngủ đi.
Mai còn phải tìm trường cho mấy đứa nhỏ nữa.
Tụi nó ở nhà chơi lâu quá rồi.
Vệ Minh giật mình nhớ ra, Vệ Khương đã nghỉ học hơn nửa tháng nay rồi.
- Ừm, đi ngủ, đi ngủ.
Chúng ta còn phải lo cho mấy đứa nhỏ nữa.
Không nên ôm khư khư quá khứ mãi được.
An Kỳ nhìn Vệ Minh từ tốn nằm xuống cạnh mình.
Một hồi lâu sau, đợi cho Vệ Minh đã say ngủ, tay trái anh cầm lấy bàn tay trái của cậu, áp lên gò má đo đỏ do cái tát lúc nãy.
- Ngủ ngon nha Minh.
...!
"Anh hỏi em yêu anh đến nhường nào.
Em yêu anh nhiều nhiều vô cùng..."
Băng Duyên vừa hát vừa dọn cơm mời chồng cùng Đường Thiên Lạc ra ăn.
Hôm nay chị nấu cơm trễ hơn mọi khi, vì phải tiếp đón cảnh sát, nên bây giờ khuya khoắt vầy mới có thể dùng bữa được.
- Lại đây ăn đi, Thiên Lạc.
Xem xem có vừa miệng không?
Canh khoai mỡ tôm khô, cá kho "hủn hỉn" và sườn khìa.
Tuy hình thức hơi xấu một tẹo, nhưng chất lượng thì miễn chê.
Đường Thiên Lạc hít hà mùi thức ăn thơm ngào ngạt, cậu bưng chén cơm lên, ăn lấy ăn để một cách ngon lành.
- Băng Tùy chết rồi...!- Băng Duyên bình thản nói.
Chị kéo ghế ngồi xuống, sau đó rót nước trà vào ly uống.
- Anh ấy mới chết cách đây khoảng một tiếng đồng hồ.
Còn chưa kịp ăn bữa cơm cuối nữa...!
Đường Thiên Lạc gắp một miếng sườn vào chén, anh nhẹ nhàng hỏi:
- Chị định đi đâu?
- Đi theo ảnh.
- Băng Duyên không nhanh không chậm đáp.
- Còn cậu? Không trở về với người ấy à?
- Em vẫn không biết nữa...!- Đường Thiên Lạc cười khổ, nói.
oOo
Đám người Vệ Minh quyết định sẽ đến khu chợ mà hôm trước mà cậu cùng với An Kỳ đã ghé thăm.
Cũng là để dò la tin tức luôn.
Mới tới đầu chợ mà tiếng kèn trống đám ma đã vang lên inh ỏi.
Hai người đã ngờ ngợ có điều gì bất thường ngay từ đầu.
Giống như là có ai đó thúc giục họ đến đây vậy.
An Kỳ và Vệ Minh hẹn Trịnh Xuân Vinh cùng với Vệ Lô Địch sẽ gặp lại nhau tại đây, vào lúc 11:00 giờ trưa.
Còn hai người sẽ ghé tiệm thuốc của Băng Tùy xem thử.
- Xin lỗi, anh là...!
Người đàn ông tứ tuần kia mặt mũi vô cùng bình thường.
Duy chỉ có cái mũi lân là làm cho người khác phải ấn tượng sâu sắc.
Bởi nó rất giống với diện mạo của Băng Tùy.
Anh ta mặc quân y, chân đi giày "bốt", đang hớt ha hớt hải trong việc tiếp đãi khách khứa đến viếng tang cha mình.
Có vẻ như là anh ta về nhà rất vội, nên trang phục lấm bẩn mà không kịp thay.
Băng Dương biết là người quen của cha mình, nên vội vàng mời hai người vào nhà.
Song họ từ chối ở lại, mỗi người chỉ lần lượt tới thắp nhang và gửi tiền phúng điếu rồi xin phép rời đi.
- Băng Duyên đâu không thấy nhỉ? - Vệ Minh khó hiểu hỏi An Kỳ.
- Chắc là ở nhà dưới rồi.
- An Kỳ đáp bừa.
Chứ không lẽ là bỏ đi à. - Anh phỏng đoán.
Cả hai định đi ra ngoài xe trước.
Nhưng bất thình lình, trời đổ mưa to, nên bọn họ đành tấp vào quán cà