Cả bọn lục tục kéo nhau ra sau hè ngồi ăn cơm.
Ăn xong còn phải về nhà tìm Đường Trí Nghĩa nữa.
Sau hè nhà chú có một cái bộ ngựa được đóng bằng cây trò chỉ khá chắc chắn, đặt ở ngoài mé hiên, vừa đủ chỗ cho đám người Vệ Minh ngồi.
Ngoài ra xung quanh đây, còn trồng trọt khá nhiều loại nông sản thân thuộc với gian bếp, như ớt hiểm, sả cây, hành lá, chanh hạnh,...!Cha mẹ chú thuở sinh thời, thường hay ra khu vườn này thu hoạch nông sản, đem ra chợ bán kiếm thêm chút đỉnh tiêu xài.
Mạc Ngân Giang bưng nồi cơm ra trước.
Rồi lục tục dọn các món khác lên bộ ngựa.
Mâm cơm đám giỗ phong phú và ngon miệng vô cùng.
Canh sườn nấu măng, đậu cô ve xào lòng gà, thịt kho tàu và mì xào hải sản.
Việc nấu nướng do một tay nàng đảm trách, cùng với sự giúp đỡ của bà con lối xóm trong làng, nên phần nào cũng đỡ vất vả.
Chú vốn dĩ là cháu đích tôn trong nhà, nên việc lo tang sự cho Mz.
M phải tự thân quán xuyến từ A tới Z.
Mặc dù tang lễ của Mạc Ngân Thần đã được tổ chức hết sức long trọng trong đơn vị rồi...!
- Hai người sao không ngồi xuống ăn cơm? - Vệ Lô Địch vừa nói, vừa dùng muỗng xắn cái hột vịt kho tàu ra làm đôi.
Một nửa cho anh, một nửa cho Vệ Minh.
An Kỳ liếc mắt thấy, anh thoáng có chút không vui, nhưng ngay lập tức liền xua tan cảm giác kỳ lạ ấy qua một bên.
Anh với tay lấy đũa kẹp một ít đậu cô ve và mề gà xào vào trong chén ăn.
Mạc Ưu Đàm và Mạc Ngân Giang đồng loạt lắc đầu từ chối.
Tâm trí họ giờ đây chìm trong một nỗi đau thương vô bờ bến.
Nên là nuốt không có vô.
Nàng đem dưa hấu ra bổ làm tám miếng nhỏ, rồi xếp chúng vào một chiếc đĩa tròn bằng sứ trắng.
Sau đó đem mời ông chú ăn.
- Ăn đi.
Nhịn ăn không tốt cho sức khỏe của anh đâu...!
- Cảm ơn cô.
- Mạc Ưu Đàm miễn cưỡng lấy một miếng ăn vị bụng.
- Không ăn để ốm nhìn cái mỏ càng lúc càng nhọn...!
Đúng là đồ con mớm đáng ghét.
Mới có thiện cảm với nó một chút mà đã quay qua cạnh khóe mình. - Chú cầm miếng dưa hấu ngốn lấy ngốn để cho hả cơn giận của mình.
"Khụ...!Khụ..."
- Cái miệng có chút xíu mà ngốn chi cho nhiều vậy? Sặc rồi thấy không? - Trịnh Xuân Vinh đứng dậy, tiến tới chỗ của Mạc Ưu Đàm, xoa xoa ngực chú.
- Nước nè, uống đi Mỏ Nhọn.
- Mạc Ngân Giang vội vàng rót một ly nước trắng đưa cho chú.
- Hứ!
Bầu không khí ảm đạm của buổi tang ma đã phần nào được xua tan đi.
Bữa cơm kéo dài gần một tiếng đồng hồ mới xong.
Mỗi người phụ nhau một tay đem dọn chén đĩa dơ xuống sàn nước.
Chỉ riêng có một mình An Kỳ là không phụ, anh được mọi người giao cho nhiệm vụ lau chùi bộ ngựa, và quét dọn thức ăn thừa vương vãi dưới đất.
Mạc Ưu Đàm lên nhà trên trước, chú bật hết toàn bộ đèn đóm trong nhà lên, cho không khí đỡ ngột ngạt và nặng nề.
Xong đâu đó, chú liền lại lấy nhang lên thắp cúng tổ tiên.
Trịnh Xuân Vinh làm xong công việc được giao, hắn liền chuyển sang giúp Mạc Ngân Giang rửa chén và một mớ nồi, niêu, xoong, chảo.
Hai anh em họ Vệ thì bị bắt ở lại phụ rửa ly, tách, đũa, muỗng.
An Kỳ xong việc, bèn đứng dậy đi giải.
Nhà vệ sinh nông thôn thường được xây theo kiểu tách rời khỏi căn nhà, vì đa số chúng không có máy hút mùi hay lỗ thông gió, nên nếu xây dính liền sẽ khiến gia chủ chịu không thấu cái mùi xú uế ấy.
Cũng may là nhà vệ sinh này có xây trần, chứ nếu không chắc Mạc Ngân Giang ngại chết mất thôi.
An Kỳ đi giải xong, liền kéo khóa quần, lấy ca múc nước từ trong thùng ra, và dội vài gáo cho sạch sẽ.
- Ơ! Anh Địch.
Anh cũng muốn đi tiểu à?
Vệ Lô Địch bất thình lình áp sát vào người An Kỳ, rồi điềm nhiên dí súng vào bụng dưới của anh.
- Tao có một số câu hỏi cần mày giải đáp.
Cho nên, bây giờ tao muốn mày ra ngoài xe với tao.
An Kỳ ngơ ngác trong giây lát, rồi chợt hiểu ra, anh cười gằng, nói:
- Cứ tự nhiên.
Hai người đi ra ngoài xe.
Bãi đậu xe nằm trong ruộng dưa hấu của nhà họ Mạc.
Nên bọn họ phải đi một quãng rất xa mới tới được đó.
Với cái chân đang bị thương của mình, An Kỳ đành ngậm đắng nuốt cay vác xác bước theo Vệ Lô Địch.
- Đến đây được rồi.
- Vệ Lô Địch bất ngờ đẩy An Kỳ vào một gốc cây đa ven đường.
Đoạn, anh chống tay lên thân cây, tạo thành tư thế kìm kẹp An Kỳ.
An Kỳ thấp hơn Vệ Lô Địch nửa cái đầu, nên cảm giác có hơi chút...!là lạ.
- Ha! Câu hỏi đầu tiên! - Vệ Lô Địch hắng giọng, hô to.
- Tại sao ở đó có hai lối thoát hiểm, mà mày lại chỉ sử dụng cái của bé Minh?
- Tình hình lúc ấy còn kịp nhìn xem có mấy cái nữa à? - An Kỳ chợt vỡ lẽ ra, anh tức tối mở miệng hỏi ngược lại Vệ Lô Địch.
- Thế lúc mày đi vào nhận phòng ấy, hai con mắt chỉ để trưng thôi hả?
- Mày không tin tao thì thôi! ĐM! Bất cứ chuyện gì cũng muốn đổ trút hết lên đầu tao...!
Vệ Lô Địch khẽ khựng người lại, anh đặt khẩu súng về vị trí cũ, rồi lấy thuốc lá ra, châm một điếu hút.
- Câu hỏi thứ hai.
Mày cảm thấy bé Minh là người như thế nào?
- Không thương mà cũng không ghét.
Chỉ vậy thôi.
- An Kỳ hơi chột dạ, đáp.
- Nếu sau này mà mày dám lường gạt tình cảm bé Minh, thì...!
- "Bé Minh", "bé Minh".
Sáng "bé Minh, tối cũng "bé Minh".
Mày là chồng của cậu ta hả? - An Kỳ nổi quạu, hỏi.
Vệ Lô Địch không nói tiếng nào, vứt điếu thuốc xuống, rồi lẳng lặng xông vào đánh An Kỳ một trận ra trò.
Anh cũng không vừa, liền vùng lên chống trả quyết liệt.
- Anh ba, An Kỳ! Hai người đang làm gì vậy? - Vệ Minh khoanh tay hỏi.
Hai người mãi lo đánh nhau nên không biết cậu đến đây từ khi nào hết.
- Chỉ là "giao lưu" võ nghệ với nhau chút thôi mà bé Minh.
- Vệ Lô Địch lại lôi hộp thuốc lá ra, châm điếu khác, hút tiếp.
Vệ Minh liếc mắt nhìn người này, rồi lại liếc mắt nhìn người kia.
Người nào cậu cũng muốn "xử đẹp" hết!
- Chưa chết là được rồi.
Mau theo tôi đi về.
- Vệ Minh mở miệng nói lẫy.
An Kỳ đợi họ đi cách mình một đỗi, anh mới lầm lũi bước theo sau.
Vốn dĩ từ bé đến lớn, chẳng có ai nguyện ý đối xử thật lòng với anh cả.
Bọn họ chỉ luôn chăm chăm đợi anh yếu thế, liền nhân cơ hội để bắt nạt anh một cách thậm tệ.
May mà giờ đây bên cạnh An Kỳ, còn có hai hậu duệ mang dòng máu của mình...!
- Sao đi chậm vậy? Đau ở đâu à? - Vệ Minh thắc mắc hỏi.
An Kỳ giận dỗi lắc đầu nguầy nguậy.
Vệ Lô Địch thấy vậy, anh khẽ huýt sáo, vẻ mặt tràn ngập vẻ khinh miệt An Kỳ.
Vệ Minh nhún vai, cậu đi về phía An Kỳ, kiểm tra khắp người anh một lượt.
Không có chỗ nào nghiêm trọng cả, chỉ trừ cánh tay phải hơi bị sưng một chút, do miệng vết thương bị động trúng ấy mà.
- Một lát ghé bệnh viện kiểm tra cho chắc ăn.
- Không cần thiết đâu...!
- Sao không cần thiết chứ? Anh mà có bề gì thì lấy ai trả tiền cho tôi đây hả? Hai mươi vạn chứ ít ỏi gì...!
Hừ! Suốt ngày chỉ biết có tiền.
- Nếu muốn xóa nợ thì hãy đến nhà tôi ở.
Tiền mà anh thiếu tôi sẽ được khấu trừ