Toby hý hoáy phác thảo bản đồ khu vực tứ giác của vùng dân tộc thiểu số Cloy Ur.
Ông cẩn thận đánh dấu "X" vào những nơi nghi có khoáng sản, và dấu tích vào ô ruộng bậc thang.
Các điểm ghi chú khác như nơi thường có bẫy rập của thợ săn, địa phương người dân thường hay tập kết rác và giặt giũ cũng được đánh dấu một cách thật rõ ràng.
Kristian nhịp nhịp ngón trỏ lên mặt bàn bằng gỗ sồi nhẵn bóng, ông chống cằm chờ Roberto nói tiếp.
- Phân bắc gớm ghiếc với ai không biết.
Nhưng giá thành của nó thuộc hàng rất đắt và cực kỳ quý hiếm.
Hiện nay đa số mọi người sử dụng hầm phân tự hoại để giảm bớt mùi xú uế và giúp hạn chế ô nhiễm môi trường, nên chỉ còn một số hộ thuộc dạng khó khăn ở vùng sâu, vùng xa mới trữ lại rồi đem bán.
Vào thời chiến loại phân này còn được dùng để chế tạo chất nổ, hiệu quả sát thương vô cùng cao và khá an toàn.
- Anh...!đừng bảo những người hút hầm cầu sẽ trữ lại rồi đem bán nha? - Luke khẽ nuốt nuốt nước miếng.
- Đó không thuộc phạm trù nghề nghiệp của tôi thì làm sao mà tôi biết được...!- Roberto định bụng tra thông tin trên Google để tìm hiểu, nhưng vì để bảo đảm chất lượng bữa trưa nên đành dẹp qua một bên.
- Nhưng cũng dám lắm đấy.
- Chúng ta không phải bọ hung nên đừng bận tâm đến chuyện phân, phiếc này nữa!
- Đã rõ, thưa đại tướng!
Kristian cất giọng hỏi thông tin của vụ đại án bảy năm trước.
Hết thảy thành viên trong phiên họp này đều lần lượt cung cấp thông tin có giá trị cho ông hay, ngay cả Chu Sỹ Tín cũng góp được một mẩu chuyện nhỏ có tính chất quan trọng đối với việc điều tra của tổ trọng án.
- Con trai của tên tử tù ấy không hề tham gia vào chuyện này...!- Sebastian đột nhiên bổ sung một tin tức bên lề.
-...!Con trai đầu là bác sĩ Ngoại khoa ưu tú, còn cậu kế là một doanh nhân bất động sản rất thành đạt.
Từ sau cái chết của cha, hai người đã chia hết số tài sản cho đám thuộc hạ của Hải Đường, cũng tức là Đường Hác Hải, rồi giải tán băng đảng.
- Vậy thì chắc có người mượn danh đóng kịch rồi.
- Luke gãi gãi cái cằm lún phún mấy sợi râu bạc.
- Liên lạc với Phạm Đình Vân và Bạch Lãng ngay lập tức.
Hai người này...!- Kristian cau mày nhìn Roberto, rồi mệt mỏi dời mắt sang phía Sebastian.
-...!Trông cậy vào cậu.
Cuộc họp kéo dài đến hơn mười một giờ trưa thì kết thúc.
Các sĩ quan cấp thấp lần đầu được diện kiến tổng tham mưu và đại tướng nên tâm trạng chung đều vô cùng xúc động, xen lẫn sự vui mừng khó giấu.
Bọn họ không chỉ bắt tay, mà còn kéo đến tặng hoa cho toàn bộ sáu vị tướng lãnh cấp cao trong quân đội và cả Richard để tránh mất tình hòa khí.
Sebastian đã lâu không được ai tặng hoa, ông hạnh phúc ôm bó hoa diên vỹ rực rỡ sắc tím, rồi quay sang nhìn Roberto, toan khoe quà như ngày xưa vẫn thường làm.
Song đã bị ánh mắt sắc lạnh ấy cảnh cáo...!
Sebastian và Roberto là đôi bạn thanh mai trúc mã.
Vì một màn tỏ tình của Sebastian, mà khiến cho tình bạn của hai người mãi mãi rạn nứt...!
Roberto Lữ là tổng tham mưu quân đội, thời trẻ đã từng lập không ít chiến công hiển hách, nay tuy đã qua thời nhưng vẫn còn được mọi người kính nể và quý mến.
Sebastian từ một tay pháp y nhỏ nhoi ở miền quê nghèo chuyên sống bằng nghề khai thác khoáng sản, nhờ tài năng của mình mà trở thành thượng úy Hải quân Thành Mỹ Thiên Á.
Hai người tẻ sang hai nhánh khác nhau.
Nơi cầu vai, trên ngực áo gắn đầy quân hàm và huy hiệu; hết thảy minh chứng cho một đời vẻ vang của họ.
Sebastian đến một mình, khi rời khi cũng chỉ có một mình.
Trên khuôn mặt phong sương ấy khẽ thoáng qua một điệu cười giễu, hộp quà mà Sebastian mang theo sắp sửa bị "phi" vào thùng rác.
Kristian và Richard không ra về cùng một lượt với bọn họ, mà ở lại khảo sát trường quân đội Quốc Vinh, dưới sự dẫn dắt của hiệu trưởng Chu Sỹ Tín.
Ký túc xá khá sạch sẽ, nhưng giường tầng hơi xục xịch một chút, rất nguy hiểm cho học viên.
Richard lắc đầu ghi lại điểm này vào sổ.
Cơ sở hạ tầng trong trường còn khá tốt, phòng tập bắn và khu thao trường được trang bị đầy đủ tiện nghi.
Kristian gật gù khen ngợi Chu Sỹ Tín, rồi quay sang nhắc nhở Richard nhớ ghi vào.
Nhà ăn tập thể...!nói sao nhỉ? Richard nhìn mức độ vệ sinh của nó mà ruột gan cồn cào liên tục.
Vốn dĩ xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, lại thuộc dạng con ông cháu cha, nên Richard chưa hề chịu cực khổ một ngày nào.
Bây giờ chứng kiến tận mắt một màn sơ chế nguyên liệu theo kiểu hòa mình vào thiên nhiên, ong bướm, ruồi nhặng thi nhau kéo đến vui vầy, hỏi sao y chịu nổi chứ?
Chu Sỹ Tín toát mồ hôi hột nhìn Kristian, ông có cảm tưởng mình sắp sửa nghe viên đại tướng này nói: "Người đâu! Đem cẩu đầu đao ra đây."
- Con cháu thứ mấy của hiệu trưởng vậy? - Kristian nhìn người phụ nữ trung niên mặc đồng phục căn tin trường mà hỏi.
Chu Sỹ Tín vừa lau mồ hôi, vừa đáp:
- Vâng, vâng...!Bên...!Bên ngoại.
- Tôi sẽ tới thanh tra một lần nữa...!Một cách ngẫu nhiên và không hề báo trước...!Nếu tình trạng này còn tiếp diễn, thì cho dù mối quan hệ của ông có rộng rãi như thế nào đi chăng nữa, cũng không cứu vãn nổi chuyện này đâu.
Kristian chán chường nhìn tình trạng "Nhất quan hệ, nhì tiền tệ, thứ ba là hậu dụê" diễn ra khắp mọi miền đất nước.
Chỉ khổ cho đám học viên phải chịu cảnh luyện bao tử hàng ngày thôi.
- Sebastian...!Tại sao anh vẫn còn chưa về nữa?
Sebastian đang đứng tựa người vào chiếc Hummer đen bóng, trên tay ông ta kẹp một điếu thuốc loại bình dân còn đương phảng phất khói.
- Đại tướng, mong ngài và thanh tra Trương dành ít thời gian quý báu để nói chuyện với tôi một chút.
Richard và Kristian vừa mới yên ổn chỗ ngồi ở băng sau được vài giây, thì Sebastian đã vội lên tiếng:
- Phạm Đình Vân, ông ta hiện là thiếu tướng Lục quân phải không? Cụ thể là tại Chu Diêu Kim Tuế.
Hơi nhiều chuyện một chút, nhưng hình như ông ấy có con riêng, song đã bị tha về nhà ngoại nuôi từ bé, sống chết thế nào chẳng ai biết...!
- ...!Ý của cậu là muốn tôi lợi dụng người này để tạo sức ép với Phạm Đình Vân?
- Phải.
- Sebastian dập tắt mẩu thuốc lá bằng chiếc gạt tàn được lắp sẵn trên xe.
- Có thể nào nói rõ hơn không? - Kristian bật máy ghi âm, rồi ngồi đợi Sebastian nói tiếp.
- Phạm Đình Vân là Bi, không phải Gay, nên mỗi lần đi nằm vùng là lại có thêm con bồ.
Sau mới bị Bạch Lãng "xích lại".
Lúc đầu gia đình Phạm Đình Vân nghe phong thanh anh ta có con, nên mới chấp nhận Bạch Lãng.
Ai ngờ đâu, cô gái kia trở quẻ, ôm tiền bỏ trốn mất dạng.
Còn đứa con thì ném cho một gia đình cùng họ với Phạm Đình Vân nuôi.
- Sebastian không buồn bận tâm đến chiếc máy ghi âm, ông chậm rãi cất giọng giải thích cho Kristian nghe.
- Bạch Lãng không giận sao? - Richard buột miệng hỏi.
- Yêu, đơn thuần là yêu.
- Trong đôi mắt Sebastian tràn ngập sự ghen tị.
- Họ đã bất chấp miệng tiếng người đời được, thì chút chuyện vặt vãnh này sao không thể bỏ qua cho nhau chứ?
...!
Băng Dương đang ngồi uống cà phê trong một quán cóc đối diện trường quân đội Quốc Vinh.
Anh ngồi đây cho vui thôi, chứ không phải là để chờ Kristian và Richard ra rồi chở về.
Chức vụ của anh không đáng để ai bận tâm đâu.
Vốn dĩ là thế.
Luôn luôn là thế mà.
Trong mỗi cuốn tiểu thuyết luôn có dàn nhân vật chính ngập tràn hào quang chói mắt, những nhân vật phụ chỉ biết ngậm ngùi le lói vài dòng, rồi cũng mau chóng bị độc giả quên lãng.
Băng Dương thiết nghĩ mình cũng giống vậy, họ cần anh thì í a í ới gọi tên, xong việc thì quên phứt đi, như thể anh chẳng đáng giá một xu.
- Bác ơi, cho cháu thêm một ly cà phê nữa.
- Băng Dương dụi dụi đôi mắt hoe đỏ, rồi che miệng ngáp dài.
Cơn buồn ngủ bỗng chốc từ đâu kéo đến, nó nhẹ nhàng đóng sụp hai mí mắt Băng Dương, dẫn dắt anh chìm sâu vào cơn mộng mị buổi ban trưa.
Cũng dẫn dắt anh tiến vào bước ngoặt của cuộc đời mình.
oOo
Vệ Minh tản bộ trong hoa viên tòa dinh thự Vệ gia.
Đâu đâu cũng có người canh chừng, nên tâm trạng Vệ Minh không mấy tốt.
Bên dưới gốc mai tứ quý già cỗi là một miếu nhỏ thờ Thổ thần, đều đặn mỗi ngày lại thay nước, dâng hoa, bày mâm bánh trái và đốt nhang cúng kiếng.
Thuở bé Vệ Minh hay ra đây chôm mấy gói bánh trứng Đài Loan ăn vụng cùng với Vệ Lô Địch.
Cổ quản gia lần nào bắt quả tang cũng than trời, than đất, rồi xách đầu Vệ Minh tới chỗ Vệ Úy đặng tùy ông xử lý.
Còn Vệ Lô Địch được tha bổng, do Vệ Úy không muốn xảy ra xung đột với Vệ Hòa chỉ vì mấy cái chuyện cỏn con này.
Góc nhà kho bị hỏa hoạn thiêu rụi đã được sửa sang thành một sân quần vợt sang trọng.
Mục đích của nó không chỉ là để phi tang chứng cứ, mà còn là để xua đuổi âm khí từ tàn tích của vụ cháy năm nào.
Dinh thự được trang hoàng lộng lẫy đón Tết, nhưng Vệ Minh không hề cảm nhận được một chút gì gọi là không khí gia đình cả.
Hết thảy cảnh quan nơi đây hệt như trên trang bìa tạp chí kiến trúc số đặt biệt mừng xuân vậy, chỉ có cái vỏ ngoài hào nhoáng, bóng bẩy, còn bên trong lại rỗng không, lạnh lẽo.
Tính ra Vệ Minh ở Hoa Kỳ chỉ nhỉnh hơn bốn tháng.
Đi từ hồi tháng chín, về vào lúc gần cuối tháng một.
Bây giờ mới chớm sang tháng hai.
Nhớ lần đó An Kỳ vừa mới phẫu thuật xong có khoảng ba ngày, là Vệ Minh và anh đã tức tốc sang Hoa Kỳ lánh nạn.
Mặc dù đã được vợ chồng Vân Lãng ưu ái sắp xếp hai người ở khoang hạng nhất, kèm theo một tay bác sĩ nội khoa nổi tiếng và một gã điều dưỡng viên ưu tú chăm sóc sức khỏe, song vẫn không khiến hai người cảm thấy thoải mái và dễ chịu.
Cái cảm giác bị người khác canh chừng 24/24 ấy thực sự rất dễ biến một người có thần kinh bình thường trở nên điên loạn.
Tỷ như lúc này đây...!
Uông Trác đem tô trái cây sữa đến chỗ Vệ Minh đang ngồi mời cậu dùng.
Vẻ ngoài của Uông Trác khá bảnh bao, cặp mắt và nụ cười nhìn rất hiền, ngay cả giọng nói cũng thoảng nét giáo viên, tức là vừa mềm mỏng, vừa ân cần.
- Cái gã bị tôi bổ đầu hụt ra sao rồi? - Vệ Minh dầm trái cây với hỗn