Thằng Tù được đem về quê nuôi từ khi hãy còn đỏ hỏn.
Tên gọi của nó là do nhà ngoại đặt.
Cái tên này đơn điệu và xúi quẩy vô cùng.
Bạn bè trong lớp ai cũng chế giễu nó khi nghe nó đánh vần tên mình.
Mỗi ngày nó tự thân cắp cặp đến trường, tan học thì phải theo ông cậu ra đồng tập mần ruộng.
Cơm ngày ba bữa không đủ no, vật dụng cá nhân không đủ dùng; nên thằng Tù tuy còn rất bé, nhưng đã nảy sinh tâm lý ác cảm với đám trẻ con trong xóm.
oOo
Thằng Tù ôm cái bụng đói meo, ngồi ngây ngốc nhìn nhà họ Mạc đang tổ chức đám giỗ.
Mùi hương thức ăn thơm lừng như móng vuốt cào xé vào bao tử rỗng không của nó.
Có một con chuột béo múp, miệng nhỏ xíu nhọn nhọn như cái đinh ghim, hai bờ má thì đỏ hây hây tựa quả mận chín trên cành, thoạt nhìn rất đáng yêu và ngộ nghĩnh.
Con chuột lăn lăn ra, trên tay cầm theo một đĩa thịt kho trứng ngậy mỡ, đặt nó xuống sàn nhà lát gạch men mát rượi.
Lại lăn lăn vô, rồi lăn lăn ra.
Hết thảy năm lần như vậy mới chịu ngừng.
Trên sàn nhà lúc bấy giờ bày đầy đồ ăn hấp dẫn.
Nào thịt kho trứng, thịt bò xào bông cải, canh măng sườn non, tôm tẩm cốm xanh và một tô cơm trắng đầy ụ.
Con chuột chợt leo xuống bậc tam cấp, đi đến bên ụ rơm mà thằng Tù đang ngồi tránh nắng, rồi chìa cái tay tròn lẳng ra, nắm lấy cái tay khẳng khiu như que củi cời bếp ấy, sau đó ngọng nghịu nói:
- Đi vô nhà ăn cơm với tui nè bạn.
Thằng Tù trừng mắt nhìn chuột mập, lắc lắc đầu từ chối.
Chuột mập mếu miệng, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm thằng Tù.
Thằng Tù bực bội, nó toan bỏ đi, thì chợt nghe bên tai văng vẳng tiếng khóc thút thít.
- ...!Ăn miễn phí hay gạt tôi để lấy tiền?
...!Hức...!Miễn...!miễn...!Hức...!
Thằng Tù định giơ bàn tay cáu bẩn lên chậm nước mắt cho chuột mập, nhưng nghĩ tới những lần trước đây bị bọn trẻ hàng xóm đổ vạ nên đành thôi.
Chuột mập đẩy tô cơm về phía thằng Tù, rồi chìa ra cái muỗng nhựa hình chuột Mickey xinh xắn cho nó múc.
Mỗi đứa cầm một cái muỗng thi nhau càn quét tô cơm to đùng.
Chuột mập ăn rất chậm, vì khuôn miệng bị dị tật nên mỗi lần nhai nuốt đều hết sức khó khăn, cứ rề rề cả buổi mà chưa ăn xong được nửa muỗng.
- Ăn...!ăn từ từ thôi...!Chừa tui miếng hột vịt...!- Chuột mập thảng thốt kêu lên khi thấy thằng Tù đang chuẩn bị múc miếng trứng kho tàu bỏ vào miệng.
Thằng Tù dằm nát miếng trứng, rồi đút cho con chuột háu ăn.
Đôi mắt hạnh đào ấy thật sáng, thật trong, nom như một miệng giếng phẳng lặng mà thằng Tù hay uống ở đầu làng.
- Tui...!tui tên Mạc Ưu Đàm...!Ực...!Còn...!còn cậu? - Chuột mập hân hoan nói ra cái tên cúng cơm của mình.
- Tù.
- Tù!? Nó có nghĩa gì không vậy?
- Không.
Đách có nghĩa gì hết.
- Sao bạn chửi thề thế? Ba má tui nói con nít không được phép chửi thề! - Mạc Ưu Đàm phồng miệng nhắc nhở.
Có ai đã từng nói với nó là không được phép chửi thề không? Không ai cả...!Không một ai từng dạy hay bảo ban nó cả...!
- Đàm mập! Con đang ở ngoài đó với ai vậy? - Mạc Ngân Thần nghe tiếng nói léo nhéo ở ngoài hàng hiên, bà liền vội cất tiếng hỏi.
Là thằng con lai...
Mạc Ngân Thần nhanh tay níu áo thằng Tù, rồi nói:
- Bà không có bắt con trả tiền đâu...!Để bà xuống bếp bới thêm cơm cho con ăn...!
Mạc Ưu Đàm nắm tay thằng Tù dẫn xuống bếp.
Bàn tay múp míp vừa mềm, vừa ấm chạm vào lòng tay đang toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi của thằng Tù.
- Cô Thần xinh đẹp ui! Cho con uống nước ngọt đi...!
Mạc Ngân Thần đang bới cơm, nghe thằng cháu đích tôn nịnh bợ thì phì cười, hai gò má cao cao khẽ ửng hồng.
- Này, cơm của con...!- Mạc Ngân Thần đưa tô cơm cho thằng Tù, rồi quay sang vỗ mông Mạc Ưu Đàm.
- Lần này bà du di cho Đàm mập uống, lần sau đừng có hòng nghen.
Làng quê nghèo nàn, TV thời đó vốn dĩ là một thứ vô cùng xa xỉ, tủ lạnh gia đình lại càng hiếm hoi hơn.
Vậy mà gian bếp nhà họ Mạc hầu như không hề thiếu bất cứ món trang thiết bị điện tử nào cả.
Đã thế lại còn là loại có mẫu mã mới nhất trên thị trường nữa chứ!
Thằng Tù tò mò chạm ngón trỏ vào cái tủ mà đám trẻ con trong xóm gọi là tủ thần kỳ.
Mạc Ngân Thần nhấc bổng thằng Tù lên, đặt nó qua một bên, rồi mới mở tủ lạnh.
Hơi lạnh phả vào khiến cho da mặt nó có cảm giác tê rần là lạ.
Đấy là lần đầu tiên thằng Tù uống Coca Cola.
Thức uống này vừa ngon, vừa giải khát rất đã.
Mỗi lần được bà ngoại "ban phát" một bát chè sương sáo ngoài chợ, nó lại có cảm tưởng như mình vừa ăn được một món ẩm thực nơi cung đình.
Vậy mà cái này còn tuyệt hơn gấp bội.
Chuột mập cắm ống hút, từ tốn hút từng ngụm, từng ngụm một.
Mạc Ngân Thần xoa xoa hai gò má phúng phính của nó, đôi mắt bà khẽ hấp háy cười...!
Thằng Tù ôm bụng no căng về nhà.
Hôm nay nó có bạn mới, lớn hơn nó khoảng bốn tuổi, tên gọi Mạc Ưu Đàm.
Bạn của nó có mùi thuốc sắc rất nồng.
Hệt như là bị nhúng vào một thùng thuốc vậy.
Mặc dù thế, bạn mới của nó vẫn rất dễ thương.
oOo
Xương hàm của Mạc Ưu Đàm bị biến dạng bẩm sinh, nên phải trải qua rất nhiều ca phẫu thuật lớn, nhỏ để chỉnh hình.
Lần thứ nhất là vào năm một tuổi, lần thứ hai là vào năm ba tuổi, lần thứ ba là vào năm sáu tuổi.
Bác sĩ đã bắt nẹp vít cố định khung hàm cho nó, và dặn rằng phải thăm khám định kỳ để tránh xảy ra biến chứng đáng tiếc.
Năm nay chuột mập tròn đúng mười tuổi, phải lên thủ đô để tháo nẹp vít và thực hiện niềng răng cố định dài hơi, nên sắc mặt của ông bà Mạc vô cùng xấu.
Mỗi bận phẫu thuật về là Mạc Ưu Đàm lại sụt ký không phanh, do không thể nhai nuốt bất kỳ loại thực phẩm rắn nào, chỉ có thể húp cháo loãng và uống sữa lỏng để hạn chế cảm giác đau đớn.
Nếu thành công, đây sẽ là lần phẫu thuật chỉnh hàm cuối cùng trong đời nó.
Nếu thất bại, e rằng di chứng để lại sẽ là một khung hàm quanh năm ê buốt và lệch lạc.
Trước lúc khởi hành, ông bà Mạc cúng tổ tiên một mâm cỗ vô cùng thịnh soạn, cầu nguyện rằng mong hương hồn nhà họ Mạc phù hộ độ trì cho đứa cháu độc đinh của cậu Bảy.
Chuột mập đi, thằng Tù lại lâm vào cảnh đói khổ.
Nó hàng ngày ra ụ rơm gần nhà ngồi ngóng con chuột hôi mùi thuốc sắc.
Tờ lịch treo trên tường càng ngày càng mỏng dần, mỏng dần.
Song vẫn không thấy bóng dáng gia đình họ Mạc đâu...!
Giáp Tết, chợ quê huyên náo, ồn ào và nhìn có vẻ sung sức hơn ngày thường rất nhiều.
Thằng Tù đang ngồi ngắm ông bán tò he nặn những con tượng sặc sỡ, thì chợt cảm thấy trên môi có vị ngòn ngọt.
- Thuốc Sắc?
Mạc Ưu Đàm cơ hồ chỉ còn da bọc xương.
Khuôn mặt vừa nhọn, vừa dài.
Cặp mắt thâm quầng như cương thi.
Da dẻ thì xanh xao đến đáng sợ.
Giống hệt như người mới vừa từ cõi Minh Phù trở về vậy.
- Ngon không? - Mạc Ưu Đàm nhe răng cười.
Trên hàm răng của nó là một bộ dụng cụ niềng răng xấu xí, trông cứ như hàng rào kẽm gai mà thằng Tù thường thấy trong làng.
Y học hiện nay chỉ mất một lần phẫu thuật xương hàm cho bệnh nhân có vấn đề về khớp cắn, trừ trường hợp cực kỳ nghiêm trọng thì mới cần đến hai lần hoặc hơn.
Nhưng y học những năm 1991 thì không được như vậy! Do cơ sở vật chất chưa đủ tân tiến, nên loại hình phẫu thuật này thường phải tốn không dưới hai lần mới thành công, lại đính kèm theo không ít rủi ro.
Chính vì thế mà Mạc Ưu Đàm đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn trong quá trình phẫu thuật, là bị mất máu quá nhiều.
Người hiến máu cho nó là Hà Nhất Hương, bạn đồng nghiệp với Mạc Ngân Thần.
Ông đã được bà liên lạc trước khi ca phẫu thuật này tiến hành, nên tình hình mới không bị chuyển biến đến mức độ quá xấu.
- Kẹo này là kẹo gì? - Thằng Tù vừa hỏi, vừa nhai ngồm ngoàm.
- Kẹo bông gòn.
- Mạc Ưu Đàm ngồi bệt xuống đất, cặp mắt hạnh đào lim dim như muốn ngủ.
- Thuốc Sắc không sao chứ? - Thằng Tù bẻ một nhúm kẹo bông gòn đút cho Mạc Ưu Đàm.
Mạc Ưu Đàm lắc đầu từ chối, rồi mếu máo kể lể hết mọi sự tình cho thằng Tù nghe.
Can Mễ Mễ đang đi kiếm