Vân Tử Y ngẩng đầu nói: “Con không có ý gì cả! Có điều, trong viện này không có ai khác lui tới, mà chỉ có một mình biểu muội từng xuất hiện ở đây. Là ai làm, có lẽ đã rất rõ ràng rồi! Hơn nữa, vì sao sớm không cháy, muộn không cháy, mà đúng lúc biểu muội quay về linh đường thì viện của mẫu thân lại cháy?!”
Tô Cẩm Bình chợt cười lạnh: “Như vậy vừa rồi trừ ta ra, không có ai từng rời khỏi linh đường sao?” Nàng dám chắc nếu chuyện này là do Vân Tử Y bày ra đểhãm hại mình, thì nhất định lúc đó nàng ta cũng rời khỏi linh đường.
Ánh mắt nghi ngờ của mọi người đều đặt lên người Vân Tử Y. Lúc ấy Vân Tử Y cũng ra ngoài! Thấy mọi người đều nhìn mình, Vân Tử Y giận dữ nói: “Các người nhìn ta làm gì? Đúng là ta có ra ngoài, nhưng hạ nhân trong phủ đều nhìn thấy ta đi về phía viện của mình, căn bản chưa từng bước chân sang viện của mẫu thân!”
Nàng ta nói vậy, không ít hạ nhân đều gật đầu nói đúng, khi đó bọn họ đều nhìn thấy Vân Tử Y quay về viện của mình, không bao lâu lại quay lại linh đường!
“Đại biểu tỷ không đi tới viện của cữu mẫu, cũng không có nghĩa là không thể làm!” Ánh mắt Tô Cẩm Bình lạnh đi, nàng vốn nghi ngờ nàng ta bảy tám phần, giờ đã hoàn toàn xác định rõ ràng, nhưng nàng không hiểu, dù Vân Tử Y có hận mình đến thế nào đi chăng nữa, thì Trần thị cũng là mẹ ruột của nàng ta, sao nàng ta có thể làm chuyện này được? Ban đầu nàng còn cho rằng dù có phóng hỏa thì chẳng qua cũng chỉ là làm cho có vẻ một chút thôi, không ngờ nàng ta lại khiến ngọn lửa này bốc to như vậy, hành động này của nàng ta căn bản không hề nghĩ đến chuyện giữ lại mạng của Trần thị.
Tô Cẩm Bình vừa nói vậy, sắc mặt Vân Tử Y lạnh đi, sắc mặt của mọi người trong Vân gia cũng rất khó coi, không chờ Vân Tử Y lên tiếng, Trần thị đã nghiêm giọng nói: “Cẩm nhi, không cần biết chuyện này có phải do cháu làm hay không, nhưng cháu cũng không nên hất sang người đại biểu tỷ của cháu như vậy. Dù tính cách đại biểu tỷ cháu không được tốt lắm, thì cũng không phải kẻ đại gian đại ác!”
Vậy sao? Tô Cẩm Bình nghe thế chỉ tự cười lạnh, còn trong mắt Vân Tử Y thoáng hiện lên vẻ áy náy!
“Cẩm nhi chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của mình mà thôi. Ngọn lửa này không nhất thiết phải từ trong viện của cữu mẫu mới bùng lên được. Theo Cẩm nhi được biết, có một loại đèn được gọi là đèn Khổng Minh, không biết đại biểu tỷ có biết tác dụng của nó không?” Tô Cẩm Bình cười lạnh nhìn Vân Tử Y.
Vân Tử Y chợt giật mình, lùi về phía sau vài bước, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt.
Dáng vẻ này của Vân Tử Y cũng khiến mọi người nhìn nàng ta đầy nghi hoặc. Đèn Khổng Minh không phải để thả bay lên trời sao? Còn có tác dụng gì nữa? Chẳng lẽ…
Tô Cẩm Bình chợt bước lên vài bước về phía Vân Tử Y, càng gần nàng ta, trên mặt nàng lại lộ nụ cười như ma quỷ: “Nếu đại biểu tỷ không biết đèn Khổng Minh có tác dụng gì, thì để biểu muội nói cho tỷ biết! Châm đèn Khổng Minh có thể khiến nó bay lên không trung, nhưng nếu chỉnh một chút, cũng có thể khiến nó dừng lại chính xác ở vị trí mình muốn rồi rơi xuống đúng vị trí đã định, sau đó gây nên một trận hỏa hoạn lớn. Đại biểu tỷ, tỷ thấy có đúng không?”
Nếu không phải đêm qua nhìn thấy đốm lửa trên trời, thì chưa biết chừng hôm nay nàng sẽ thực sự trúng đòn! Có lẽ Vân Tử Y cũng chưa từng dùng cách này bao giờ nên đêm qua mới cố tình thử nghiệm một chút!
“Ta không biết ngươi đang nói gì!” Vân Tử Y cố gắng bình tĩnh.
Tô Cẩm Bình lại đột ngột lấy một vòng sắt nhỏ màu đen ra, đặt trước mặt Vân Tử Y: “Biểu tỷ không biết ta đang nói gì, vậy biểu tỷ có biết cái này là gì không?”
Vật kia nhìn như bị lửa thiêu cháy đen, người ngoài có thể không biết, nhưng Vân Tử Y nghiên cứu đèn Khổng Minh suốt đêm thì sao có thể không biết được! Đó là đế đánh lửa bên trong đèn Khổng Minh. Trong lòng nàng ta hơi chột dạ, cắn răng cãi: “Ta không biết!”
“Không biết à? Thứ này ta vô tình nhặt được trên mặt đất khi mọi người tới dập lửa vừa rồi. Nếu đại biểu tỷ không biết, thì để biểu muội nói cho ngươi biết. Thứ này đặt bên trong đèn Khổng Minh, xem ra, cả cái đèn đều bị cháy sạch rồi chỉ còn lại vòng sắt này thôi. Vì thế, lửa trong viện của cữu mẫu bốc lên như thế nào, mọi người cũng đều hiểu rõ rồi chứ?” Dứt lời, Tô Cẩm Bình cười nhìn mọi người Vân gia.
Vân Tử Y cười lạnh: “Nếu biểu muội đã biết rõ ràng như vậy rồi, còn dám nói là không phải mình làm sao?”
Khôn quá hóa dại! Tô Cẩm Bình cũng cười lại, nói tiếp: “Đêm qua Cẩm nhi lo nghĩ chuyện của nhị biểu tỷ, không ngủ được nên ra ngoài dạo một chút. Cũng thật không khéo, lại nhìn thấy đốm lửa lóe lên ở bên viện của đại biểu tỷ. Không biết đêm qua đại biểu tỷ làm gì? Đại biểu tỷ cũng không cần phải vội vàng, biểu muội chưa nói gì cả, rốt cuộc chuyện này do ai làm, chúng ta có tranh cãi nữa cũng vô dụng. Chi bằng nhờ cữu cữu sai người đi đến các cửa hàng bán đèn Khổng Minh trong kinh thành hỏi một vài cau, xem hôm qua có ai đi mua đèn Khổng Minh chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
Nàng vừa dứt lời, Vân Tử Y liền lùi lại từng bước, biết mình hoàn toàn thất thế, rồi lại như nổi điên lên lao về phía Tô Cẩm Bình, hai tay bóp lấy cổ Tô Cẩm Bình: “Ta muốn giết ngươi, ta giết ngươi! Là ngươi, là ngươi hủy hoại ta! Tiện nhân! Tiện nhân!”
Vân Dật vội chạy tới kéo nàng ta ra: “Muội nổi điên cái gì thế?”
Vân Tử Y như bị kích thích, ôm đầu mình ngồi xổm xuống, nước mắt giàn giụa nhưng không nói gì nữa. Tô Cẩm Bình chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta. Không cần biết vì chuyện gì mà nàng ta như vậy, nhưng Vân Tử Y cũng không đáng để nàng thông cảm nữa. Hai kiếp của nàng đều không được hưởng tình yêu của mẹ, mà Vân Tử Y có người mẹ tốt như Trần thị lại không biết quý trọng, vì hại người cũng sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống của người mẹ luôn yêu thương mình. Người như vậy, không còn xứng đáng được nàng thương hại nữa!
Đúng lúc này, hạ nhân đột nhiên bẩm báo: “Đại nhân, người của phủ Mộ Dung cầu kiến!”
Mọi người đều hiểu lúc này người của phủ Mộ Dung đến để làm gì! Không phải là do biết Vân gia có người chết lại xảy ra hỏa hoạn nên cố tình tới xem kịch sao?! Càng như vậy, thì càng không thể yếu thế trước mặt mấy người Mộ Dung gia: “Mời!” Tề quốc công cắn răng nói rồi liếc nhìn Vân Tử Y một cái: “Tạm thời đưa đại tiểu thư về cho ta, lát nữa lão phu sẽ tự tay đánh chết đứa con gái bất hiếu này!”
“Vân huynh làm gì mà giận dữ thế!” Giọng nói của Mộ Dung Việt truyền tới, giọng điệu đầy vẻ cười cợt. Sau lưng lão là Mộ Dung Hoa, Mộ Dung Hạo và Mộ Dung Song, sắc mặt tươi cười. Thật ra nhà họ cũng có chuyện, sáng sớm hôm qua, một cánh tay bị ném