Tuy rằng Lâm Sơ ít khi giao du với người khác, nhưng cũng không phải hoàn toàn không giao du với ai.
Huống chi Việt Nhược Hạc và Việt Nhược Vân cãi nhau cả ngày ở trung đình, hắn cho dù không tham dự, nhưng cũng phải nghe hàng trăm hàng ngàn câu nói, sớm đã nhớ như in giọng nói, ngữ điệu của bọn họ, thậm chí còn có thể tưởng tượng được cả biểu cảm lúc hai người họ cãi nhau.
Mà hiện tại, giọng nói của hắc y nhân ăn mặc giống Vu sư này, nghiễm nhiên chính là —— Việt Nhược Hạc!
Nhưng mà, tại sao Việt Nhược Hạc lại xuất hiện ở vương đô Bắc Hạ?
Chợt nghe Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Lúc chúng ta rời khỏi Học Cung, hắn đang ở đâu?”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, đáp: “Việt lão đường chủ sắp vũ hóa, bọn họ về nhà tham dự lễ mừng.”
—— lúc trước nhờ nghe được Việt Nhược Hạc bàn bạc với Việt Nhược Vân về thăm nhà, hắn mới nhớ ra mình phải viết thư hỏi thăm một nhà Lý Áp Mao, rồi Lý Áp Mao xảy ra chuyện, hắn trở về Mân Châu, lại lần nữa trở lại Học Cung, mà lúc đó hai huynh muội Việt gia cũng đã về nhà tham dự lễ mừng vũ hóa của Việt lão đường chủ.
Nhưng hắc y nhân này, thật sự rất giống Việt Nhược Hạc, cực kỳ giống.
Tạm thời có ba khả năng xảy ra.
Khả năng thứ nhất, trên đời này có rất nhiều người, khó tránh khỏi có hai người tương tự nhau, mà giọng nói, ngữ điệu của hắc y nhân Bắc Hạ này ngẫu nhiên rất giống Việt Nhược Hạc, đồng thời cũng rất thích tranh biện.
Khả năng thứ hai, Việt Nhược Hạc cũng giống bọn hắn, có nhiệm vụ buộc phải hoàn thành, phải cải trang giả dạng, lẻn vào Bắc Hạ.
Khả năng thứ ba không ai muốn xảy ra cả, đó chính là Việt Nhược Hạc thật ra là người Bắc Hạ, cũng hay qua lại với Bắc Hạ.
Mà nếu đúng là gã với Bắc Hạ có liên hệ, thì toàn bộ Như Mộng Đường cũng không thoát khỏi can hệ.
Lâm Sơ tin tưởng cách làm người của Việt Nhược Hạc, bởi vậy nghiêng về khả năng thứ hai hơn, tuy nhiên, bọn hắn cũng phải chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, hắn nhìn thử Lăng Phượng Tiêu, biết Đại tiểu thư cũng nghĩ giống hắn.
Chỉ là, cho dù thân ở vương đô địch quốc, cũng không buông bỏ được tranh biện, này thật sự cũng quá chuyên tâm rồi, xem ra giang khí đã ăn sâu vào xương tủy gã.
Bọn họ bình tĩnh xem biến.
Chỉ nghe nam nhân kia nghẹn một cái, một lát sau lại hung tợn quát: “Lão tử này khác, không phải cái từ lão tử kia!” (lão tử = bố mày)
“Như nhau thôi,” hắc y nhân nói, “Từ này có rất nhiều nghĩa, cũng có thể sử dụng trong nhiều ngữ cảnh khác nhau.
Nếu theo lời ngài nói, vậy ta cũng có thể tự xưng là cha ngài, Triệu Tỳ Bà cô nương cũng có thể tự xưng là cha ngài, thậm chí tất cả khách nhân ở đây, lẫn trăm ngàn người đi ngoài đường, đều có thể là cha ngài.”
Phải biết rằng trên đời này có hàng ngàn câu chửi rủa, nhưng tàn nhẫn nhất thì chỉ có hai loại, chửi má nó, hoặc tự xưng là cha.
Nam nhân kia vốn dĩ không thanh tỉnh lắm, lúc này bị nhục nhã như vậy, tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, gân xanh trên cổ hằn hết lên, hung hăng đập mạnh xuống bàn: “Chó điên sủa bậy!”
Hắc y nhân đáp: “Lời này của ngài, ta cực kỳ không hiểu.
Ta đi đứng bằng hai chân, phàm là người có mắt, đều biết ta không phải là chó, nếu không phải là chó, vậy cũng không thể sủa bậy được.”
Đầu tiên là không thể hiểu nổi trở thành con trai của toàn bộ người đi đường, hiện giờ lại biến thành người không có mắt, nam nhân kia thẹn quá hoá giận, cãi ngang như cua: “Ngươi nghe hiểu được tiếng người sao!”
“Tiếng người, tại hạ đương nhiên nghe hiểu được, chỉ là lời ngài nói, ta lại có điểm không hiểu.”
Người trong đại đường lại lần nữa cười phá lên.
Đồng bạn cùng ngồi ăn cơm với nam nhân kia thấy tình hình không ổn, e sợ gã đắc tội Vu sư, liên tục khuyên can gã: “Thôi thôi.”
Sau đó lại quay sang bồi tội với hắc y nhân: “Ma vu đại nhân, huynh đệ ta uống say rồi, không hiểu chuyện, đại nhân không so đo với tiểu nhân, ngài cũng đừng so đo với hắn.”
Nhưng hắc y nhân vẫn muốn so đo với gã: “Nếu theo lời ngài nói, Tỳ Bà cô nương đã bảo nàng không biết đàn 《 Hoa Gian Túy 》, ngài lại cứ ép nàng đàn, đây còn không phải là không hiểu tiếng người sao?”
Nam nhân kia cuối cùng cũng bắt được cơ hội đánh bại kẻ thù, lập tức ưỡn ngực, hừ cười một tiếng: “Ta đang nghĩ xem ngươi định làm gì! Hóa ra cũng là vừa ý tiểu nương chứ gì!”
Đồng bạn kia bị gã dọa cho hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, khom người xin lỗi hắc y nhân: “Đại nhân xin hãy thứ lỗi, ta lập tức lôi hắn đi ngay.”
Nam nhân kia bị đồng bạn kéo ra ngoài, vẫn cứ ngoan cố mà càn quấy: “Che che giấu giấu, còn không phải là muốn cướp tiểu nương của lão tử hả!”
Hắc y nhân hình như nháy mắt ra hiệu với Triệu Tỳ Bà, cô nương này cũng thông minh, hành lễ với gã, nắm tay ông nội mình, nhân lúc hỗn loạn lẫn vào đám đông.
Lâm Sơ lẳng lặng ngồi trên lầu xem một màn này.
Đại tiểu thư cất tiếng: “Nếu hắn thật sự là Việt Nhược Hạc, giúp cô nương giải vây, cũng coi như là làm một chuyện tốt.
Chỉ là nếu người này đang ngụy trang trà trộn, lại tùy tiện xuất đầu như vậy, chỉ sợ sẽ gây ra tai họa.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Bọn họ gặp chuyện bất bình, chắc là không nhịn được.”
Thương Mân, Việt Nhược Hạc, Việt Nhược Vân, đều là những hiệp khách chân chính, nhìn thấy nữ tử yếu đuối bị ức hiếp, khó tránh khỏi muốn đứng lên bảo vệ.
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi lại nghiêng về phía Việt Nhược Hạc một ít.
Lăng Phượng Tiêu chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, tiếp tục nhìn xuống đại đường.
Tỳ Bà cô nương đã đi rồi, chắc là sẽ tạm lánh một thời gian, còn nam nhân kia cũng đã bị đồng bạn kéo đi rồi.
Mà hắc y nhân không biết có phải Việt Nhược Hạc hay không kia đã ngồi trở lại vị trí cũ, qua loa ăn mấy đũa, uống cạn ly rượu, cũng tính tiền đi rồi.
Lăng Phượng Tiêu: “Chúng ta đuổi theo hắn.”
Lâm