Làm thế nào để hòa hợp?
Tối hôm qua mỗi người ngủ một bên giường, cái gì cũng không nói, tuy không đến mức đưa lưng về phía nhau ngủ, nhưng cũng không dám đối mặt, mà là mỗi người hướng mặt lên trần nhà.
Nếu là ngày xưa, lúc mà Đại tiểu thư vẫn còn là Đại tiểu thư, đều là ôm nhau ngủ.
Kích thích này, thật sự không thể chịu nổi.
Mà cố tình ngay lúc này, bản thân hắn còn bị mù, hoạt động bất tiện.
Tiêu Thiều đặt thứ gì đó bên người hắn: “Quần áo.”
Lâm Sơ: “…… Đa tạ.”
Trong hoàn cảnh này mà Tiêu Thiều vẫn có thể chăm sóc cho hắn, y thật sự là một người rất tốt.
Hắn cầm lấy kiện áo ngoài, lần mò vài cái, tìm được cổ áo, sau đó chui một tay vào ống tay áo, lại tìm ống tay áo còn lại.
Chất liệu quần áo trơn như nước, sờ mãi cũng chẳng thấy chỗ nào khác biệt, hắn toàn tìm nhầm chỗ, không thể mặc nổi ống tay áo kia.
Đang cảm thấy quá quẫn bách, bỗng nhiên có một bàn tay luồn qua lưng hắn, cầm một góc vải lên: “Đây.”
Thanh âm rất trầm, không nghe ra cảm xúc gì, tựa như hương thơm hàn mai như có như không kia vậy.
Lâm Sơ chợt nhớ tới hình tượng Tiêu Thiều trong mộng cảnh.
Cao cao tại thượng, lạnh như sương tuyết.
Hắn càng quẫn bách hơn, cảm thấy bản thân thật bất lực.
Bất lực mà mặc quần áo xong, còn phải đi rửa mặt nữa.
Chỗ rửa mặt ở bên ngoài sân, phải dùng một cái gáo gỗ múc nước từ trong thùng ra.
Hắn gần như thức dậy cùng lúc với Tiêu Thiều, đều là cuối giờ Dần, tức khoảng 5 giờ sáng, bấy giờ trong thôn không có bất kỳ tiếng động nào, chắc hẳn bọn họ vẫn chưa thức dậy.
Hắn nhận lấy nước muối mà Tiêu Thiều đưa cho, sau đó lại nhận lấy khăn vải mà Tiêu Thiều đưa cho, cảm thấy mình đã hoàn toàn mất đi năng lực tự chăm sóc bản thân, đang tính toán lộn một phen túi gấm lên, tìm một viên Vô Cấu đan* ăn luôn, đỡ phải quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này.
(vô cấu: thanh tĩnh – từ của Phật giáo)
Một người mù lòa, thật sự có quá nhiều thứ không thể làm được.
Xong xuôi mấy việc vặt vãnh, Tiêu Thiều nói: “Ta đưa ngươi về phòng.”
Lâm Sơ “Ừm” một tiếng, được Tiêu Thiều nắm lấy cổ tay, dẫn trở về phòng.
Sáng sớm gió lạnh, hắn vừa mới rửa mặt xong, bị gió quất vào mặt hơi hơi đau.
Cổ tay bị nắm lỏng lẻo, cảm thấy cứ là lạ kiểu gì, vẫn chưa quen lắm.
Lâm Sơ mờ mịt nghĩ, hóa ra hắn và Đại tiểu thư, không biết từ khi nào đã bắt đầu có thói quen nắm tay nhau, thậm chí có đôi lúc còn mười ngón đan chặt lấy nhau.
—— mà bây giờ lại cứ như người lạ, nắm mỗi cái cổ tay, vẫn là xuất phát từ chăm sóc người mù.
Vì thế, sau khi quay về phòng, hắn nói với Tiêu Thiều một tiếng “Cảm ơn”.
Tiêu Thiều bảo: “Không cần.”
Lâm Sơ ngồi trở lại giường, không biết nên làm gì bây giờ.
Tiêu Thiều cũng ngồi xuống cạnh hắn.
Lâm Sơ lại càng không biết nên làm gì.
Do dự một lúc lâu, hắn mới ấp a ấp úng nói: “Hai ngày này…… đa tạ ngươi chiếu cố.”
“Không cần đa tạ.” Tiêu Thiều đáp: “Ngươi vì cứu ta nên mới bị thương.”
Lâm Sơ nói: “Ngươi cũng vì cứu ta với Việt Nhược Hạc nên mới ở lại đối phó với bọn chúng.”
Tiêu Thiều: “Là tư tâm của ta, mang ngươi đi Bắc Hạ, khiến ngươi gặp nạn, là ta sai lầm.”
Lâm Sơ: “Ngươi…… đã chiếu cố ta rất nhiều lúc ở Học Cung, ta cũng không thể để ngươi một mình đi Bắc Hạ mạo hiểm được.”
Một câu cảm ơn, cứ như vậy dần dần biến thành tự kiểm điểm lẫn nhau.
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cho dù thế nào đi chăng nữa, bất kể là Đại tiểu thư, biểu ca, hay là Tiêu Thiều, bọn họ đều chăm sóc hắn rất tốt, vẫn là hắn thiếu nợ y rất nhiều.
—— nhưng vì hạn chế của chức năng sinh lý, hắn còn không thể sinh cho y một bé Doanh Doanh.
Tiêu Thiều dừng chủ đề này lại, hỏi hắn: “Còn đau phải không?”
Thật sự vẫn đau.
Kinh mạch nát hết, không đau mới là lạ.
Lâm Sơ mím mím môi, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Không đau.”
Tiêu Thiều trầm mặc trong chốc lát, cũng không biết là tin hay không: “Tiếp tục uống thuốc đi.”
Dứt lời, Lâm Sơ liền nghe thấy tiếng nút bình ngọc bị bật ra.
Trên tay hắn được thả xuống mấy viên đan dược nặng trĩu.
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, lúc hắn tỉnh lại, cảm giác đau đớn trong kinh mạch đã giảm đi đáng kể so với lúc đầu, chắc là Tiêu Thiều đã cho hắn ăn rất nhiều đan dược.
Hắn thong thả mà nuốt từng viên từng viên đan dược, cứ cảm thấy mình mang tội kiểu gì vậy.
Mấy đan được này đều là thánh dược giá trị liên thành, nếu là trước đây, dùng đồ Đại tiểu thư cho, hắn dần dần đã thành thói quen.
Nhưng đây…… là đồ Tiêu Thiều cho.
Hắn cứ cảm thấy mình đang ăn chùa người ta vậy, thấy mắc nợ gì đó.
Dẫu sao, hai người đều là nam nhân, hôn ước tự nhiên cũng thành thùng rỗng kêu to.
Hôn ước thùng rỗng kêu to, bọn họ có lẽ bằng hữu cũng không làm được.
Hắn đứng trên góc độ Tiêu Thiều suy nghĩ, cảm thấy chuyện này thật sự không vui vẻ chút nào.
Cứ như vậy, nên khi đối mặt Tiêu Thiều, hắn lại càng không biết phải làm thế nào, giống như quay về thời điểm mới gặp Đại tiểu thư.
Hắn đang định cảm ơn Tiêu Thiều, còn chưa kịp sắp xếp từ ngữ, đã nghe Tiêu Thiều nói: “Hôn ước……”
Lâm Sơ không muốn nghe, nhưng vẫn có chút muốn nghe, rốt cuộc vẫn dựng đôi tai lên, giống như một tên tội phạm đang chờ phán quyết.
“Chuyện hôn ước này, ta cho rằng mẫu thân ta với sư phụ ngươi, có lẽ sẽ biết rõ nội tình.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Tối qua hắn cũng suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.
Trước hết, Đào Nguyên Quân biết hắn là nam, mà mẫu thân Tiêu Thiều nhất định cũng biết y là nam.
Thế Đào Nguyên Quân có biết Tiêu Thiều là nam hay không?
Có thể biết, cũng có thể không biết.
Đối với mẫu thân của Tiêu Thiều, cũng giống như vậy.
Cho nên hôn ước này sẽ có hai trường hợp, trường hợp một là cả hai đều không biết sự thật, náo loạn một hồi, định ra một cái hôn ước hoang đường.
Trường hợp hai, là bọn họ biết.
Hơn nữa còn biết rõ đây là hai bé trai, nhưng vẫn định ra hôn ước —— thế tại sao lại phải đính hôn cho hai bé trai vậy?
Đang nghĩ vẩn vơ, chợt nghe Tiêu Thiều nói: “Cho nên, ta nghĩ, hôn ước chúng ta năm đó, có lẽ còn có ẩn tình khác.
Ngươi còn nhớ gì về sư phụ ngươi không?”
Lâm Sơ đáp: “Chẳng nhớ được gì cả.”
Tiêu Thiều: “Vậy làm sao ngươi tu được lên Độ Kiếp?
Không xong, lỗ hổng này to quá.
Một người ngay cả sư phụ của mình cũng quên, ký ức trước 15 tuổi không còn một mảnh, làm thế nào lại có thể tu lên Độ Kiếp?
Hắn đánh phải căng da đầu nói: “Ta chỉ nhớ được võ công thôi.”
May mắn chính là, Tiêu Thiều cũng không dây dưa đề tài này nữa, mà kể về những gì y biết.
“Thân phận thật của ta, không thể để cho người khác biết được.
Bởi vậy, mẫu thân ta từng dặn, trong tương lai đồ đệ Đào Nguyên Quân có thể nữ giả nam trang che giấu tai mắt.
Như vậy, ta với nàng vẹn toàn hôn ước, cũng không phải lo bị phụ hoàng chỉ hôn hay hòa thân.”
Lâm Sơ: “……”
Trọng điểm câu chuyện hắn thấy là, người này nam giả nữ trang, mà ngay cả cha mình cũng không biết.
Cha cũng không biết, vậy thì hắn không biết cũng có thể thông cảm được.
Nội tâm Lâm Sơ cân bằng hơn rất nhiều.
Sau đó, hắn đáp: “Nếu nói như vậy, theo ý tứ mẫu thân ngươi, Đào Nguyên Quân đã biết ngươi là nam nhân.”
Tiêu Thiều: “Chắc chắn là vậy.”
Dứt lời, lại nói: “Đào Nguyên Quân…… là tiên quân ẩn thế không nhiễm bụi trần, sẽ không làm ra chuyện lừa gạt như vậy.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cảm thấy thật sự