Lâm Sơ hỏi: “Con có thể biến trở về không?”
“Không thể, con không phù hợp với Chiết Trúc kiếm, không thể biến hóa tùy ý được.
” Trái Cây nắm chặt tay hai người đong đưa, “Phải đợi về nhà, con trở lại bản thể, mời trả lại thanh kiếm cho người được.
”
Bản thể Trái Cây chính là Mỹ Nhân Ân, lần hóa hình này là cơ duyên xảo hợp, không hóa hình được Chiết Trúc, nhưng lại hóa hình được Trái Cây.
Mà dựa theo Trái Cây nói, không biết bao giờ Chiết Trúc mới hóa hình được nhỉ.
Cho nên, Trái Cây, không thể biến mất trong không khí được.
Này có hơi rắc rối.
Hai người về đến thôn, chắc chắn sẽ bị thôn dân nhìn thấy.
Từ đâu lòi ra thêm một nữ nhi* vậy? (nữ nhi là con gái, nhi tử là con trai)
Trời mới biết, Lâm Sơ trong mắt đại nương, vẫn là một tiểu nương tử vừa mới sảy thai, vẫn đang phải dưỡng bệnh.
Tiêu Thiều lấy ra một lá bùa: “Dùng cái này.
”
Đó là phù chú ẩn thân đơn giản, trong mắt người có tu vi chỉ là thùng rỗng kêu to, nhưng đối phó phàm nhân cũng quá đủ rồi.
Không cần lo lắng phải giải thích với đại nương như thế nào nữa, Lâm Sơ rời mắt khỏi Trái Cây, ngắm cảnh vật bốn phía.
Lúc này bọn họ đang đi trên một ngọn núi, từ trên núi nhìn xuống, chỉ thấy từng mảng từng mảng đồng ruộng xanh ngắt đều chằn chẵn.
Phía nam, có một dòng suối nhỏ lóng lánh vắt qua thôn, biến mất trong khu rừng tươi tốt rậm rạp.
Chính giữa là thôn xóm, mơ hồ thấy được những bóng người đang làm việc.
Rừng rậm trong núi, chim hót líu lo.
Thật yên bình, thật đẹp đẽ.
Trái Cây tung tăng đi trước hai người họ, nhảy nhót khắp núi, giống như một chú bươm bướm trắng nho nhỏ xinh đẹp.
Lâm Sơ chậm rãi bước sóng vai với Tiêu Thiều.
Từ góc độ của hắn, có thể thấy được sườn mặt Tiêu Thiều.
Hắn hỏi một câu: “Trên mặt ngươi, thật sự có bỏng sao?”
Tiêu Thiều nói: “Không có.
”
Lâm Sơ hỏi: “Thế tại sao phải đeo mặt nạ?”
Tiêu Thiều nhẹ nhàng đặt tay trái lên mặt nạ ám bạc.
Lâm Sơ cho rằng y muốn gỡ xuống, nhưng y không làm thế, mà dường như chỉ vuốt ve những hoa văn trên đó.
“Chỉ là nhắc nhở chính mình.
” Tiêu Thiều nâng mắt nhìn xa xăm, khóe môi câu lên rất nhẹ, nhàn nhạt nói: “Gương mặt này không hề tồn tại.
”
Gương mặt này không hề tồn tại, hay là nói, trên đời này cũng không tồn tại Tiêu Thiều.
Trên đời không có Tiêu Thiều, chỉ có Lăng Phượng Tiêu.
Lâm Sơ cảm thấy, mình đã hiểu được ý tứ mà Tiêu Thiều muốn biểu đạt rồi.
Hắn nghĩ, có lẽ, cũng chỉ có Chốn đào nguyên ngăn cách thế nhân, Tiêu Thiều mới có thể xuất hiện trong tướng mạo chân thật lâu như vậy.
Rốt cuộc là tại sao chứ?
Y cứ định mãi như vậy sao?
Nhưng vấn đề là, trên người Tiêu Thiều có Chân Ngôn Chú, không thể trả lời hắn được, hắn đành hỏi: “Vậy khi nào sẽ có Tiêu Thiều?”
Tiêu Thiều buông tay xuống: “Chờ đến khi bọn họ không cần Lăng Phượng Tiêu nữa.
”
Câu này thật mơ hồ.
Bọn họ là ai?
Vương triều sao? Hay là Phượng Hoàng Sơn Trang? Hay là cái khác.
Tuy rằng hắn không hiểu hết ý tứ trong lời nói của Tiêu Thiều, nhưng Lâm Sơ vẫn đoán ra được, chuyện này chắc chắn liên lụy rất rộng.
Tiêu Thiều thân là hoàng thất, còn là người thừa kế Phượng Hoàng Sơn Trang, là trung tâm của vương triều và tiên đạo, sự tình dây dưa trong đó, chắc chắn loại cá mặn như hắn không thể lý giải nổi.
Nói xong chuyện này, nhất thời không biết nói gì nữa.
Lâm Sơ cảm thấy Tiêu Thiều không giống biểu ca gì cả.
Biểu ca thực ôn hòa dễ thân, còn Tiêu Thiều lại có một loại cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ, rất có tính xâm lược, khiến hắn không biết bắt chuyện kiểu gì bây giờ.
Qua chốc lát, Tiêu Thiều nói: “Ta cũng có một chuyện muốn hỏi ngươi.
”
Lâm Sơ: “Chuyện gì vậy?”
“Ngươi định quay về Kiếm Các sao?”
Lâm Sơ nhìn phía trước, hơi hơi xuất thần.
Đối với hắn, sư môn Kiếm Các giống như người thân vậy, nếu có thể quay về, đương nhiên là hắn muốn chứ.
Chỉ là trước đây hắn dự định sẽ đi theo Đại tiểu thư, liền buông xuống ý niệm này.
Nhưng bây giờ Đại tiểu thư đã biến thành nam nhân, hôn ước cũng thành thùng rỗng kêu to.
Hắn nói: “Ta không biết nữa.
”
“Nếu ngươi nguyện ý trở về, ta cũng không ngăn cản.
” Tiêu Thiều nói: “Trong chiến loạn, Kiếm Các di thế độc lập, sẽ an toàn hơn rất nhiều.
”
Lâm Sơ đáp: “Ta sẽ cân nhắc.
”
Những hắn lại nghĩ, bản thân như thế này, cho dù quay về Kiếm Các, cũng không có cách nào tu luyện lại được.
Hắn lại nói: “Nhưng ta không có tu vi.
”
Tiêu Thiều: “Nếu ta với ngươi song tu, tựa hồ cũng không ra thể thống gì.
”
Lâm Sơ: “Ừm.
”
Hắn cùng Đại tiểu thư làm đạo lữ, sau đó song tu, là tương đối bình thường.
Nhưng nếu cùng Tiêu Thiều song tu, thật sự có chút không tưởng tượng nổi.
…… Thật ra cũng không phải vấn đề giới tính, theo điển tịch, song tu không bị ràng buộc bởi giới tính.
Nhưng mà, Tiêu Thiều, hắn không quen lắm.
Tính tình Đại tiểu thư, hắn hầu như đã biết hết, thường ngày sống chung, cũng có rất nhiều cử chỉ thân mật.
Nhưng Tiêu Thiều lại phảng phất như rất xa vời.
Không chỉ xa, mà còn rất thần bí.
Tiêu Thiều hỏi: “Ngươi muốn song tu sao?”
Lâm Sơ đáp: “Ngươi không ngại ta không phải nữ tử sao?”
Tiêu Thiều: “Ngươi thì sao?”
Lâm Sơ: “Ta…… Không biết.
”
Tiêu Thiều nói: “Có thể từ từ thử một chút.
”
Lâm Sơ thế nào cũng được “Ừm” một tiếng.
Nếu Tiêu Thiều không để ý, thì hắn cũng có thể thử một chút.
Nhưng nếu thực sự song tu, sau khi khôi phục tu vi, hắn lại trôi dạt về đâu?
Đang nghĩ vẩn vơ, chợt thấy Trái Cây đang đi phía trước dừng lại, chạy về chỗ bọn họ.
Trái Cây ôm vài cây linh thảo trong ngực, hào hứng nói: “Nơi này có nhiều linh thảo lắm.
”
—— Trái Cây là thực vật có linh tính, đương nhiên rất dễ dàng phát hiện những cây linh thảo khác.
Tiêu Thiều nhận lấy túm linh thảo, Lâm Sơ qua xem thử.
Hắn từng học một lớp Phân biệt linh thảo, liếc mắt một cái đã nhận ra Vũ Hoa Chu, Lân Thảo và nhiều linh dược trân quý khác.
Mấy cây này trông rất tầm thường, nếu không được học qua, chắc chắn không dễ phát hiện trong rừng cây.
Trái Cây hỏi: “Đây không phải chỉ là một ngọn núi bình thường thôi sao?”
Linh thảo cần sinh trưởng trong đất dồi dào linh khí, quả thật sẽ không xuất hiện dày đặc trên một ngọn núi tầm thường như thế này.
Tiêu Thiều hỏi: “Còn nữa không?”
“Ai bảo chỉ có mấy cọng này chứ? Đương nhiên vẫn còn rất nhiều.
” Trái