Tiêu Thiều cười đến thực mờ ám, làm Lâm Sơ thấy rất khó hiểu.
Bất quá, Thanh Minh ma quân không có chuyện gì, vậy là tốt rồi.
Bọn họ lại lật hết từ đầu đến cuối, tìm hiểu chi tiết về Thanh Minh động thiên, lúc này mới quay trở lại giường.
Ngoài cửa sổ, ngân hà như suối, tinh tú lấp lánh.
Tiếng chó sủa và tiếng người nói dần dần lắng xuống, sự yên tĩnh lại trào dâng như thủy triều.
Tiêu Thiều nói: “Ta định sau khi khôi phục tu vi, sẽ cáo từ thôn dân.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Cuộc sống ở Chốn đào nguyên thật bình đạm, thôn dân coi hai người như người thân vậy, trẻ con hàng xóm thực hoạt bát, ngay cả mấy chú chó hôi mù cũng thuận mắt hơn nhiều so với chó trông nhà bên ngoài, càng miễn bàn tới đại nương chăm sóc tận tình như vậy.
Thế nhưng, bọn họ không thể nán lại đây lâu hơn được nữa.
Thế cục hiện nay thiến biến vạn hóa, bọn họ phải nhanh chóng trở lại Học Cung, hơn nữa bọn họ còn đang bị Bắc Hạ truy lùng, nán lại đây nữa chỉ sợ sẽ liên lụy thôn dân.
Tiêu Thiều nói: “Sau này nếu không còn vướng bận, ta sẽ tới nơi này ẩn cư.”
Lâm Sơ ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ.
Hắn nghĩ, con đường hắn đi mỏng manh, chỉ biết trôi theo dòng chảy, chẳng biết sẽ trôi về đâu, nhưng Chốn đào nguyên ngăn cách thế nhân, bốn mùa như xuân, tựa hồ cũng coi như là một chốn về.
Hắn đáp lời: “Ta cũng vậy.”
Tiêu Thiều nói: “Nhiều năm sau, có khi chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây.”
Lâm Sơ đáp: “Ta không biết phải đi đâu cả.”
Tiêu Thiều nói: “Đến lúc đó sẽ biết.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên phiên*, hắn đã như vậy bao nhiêu năm rồi, tại sao mấy ngày nay cứ phải rơi vào mê võng chứ.
(mọi việc rồi sẽ êm xuôi)
Hắn vùi vùi mình vào chăn bông, đi ngủ.
Lúc nhắm mắt lại, thấy Tiêu Thiều lại đang nhìn hắn.
Ngày xưa, Đại tiểu thư tuy rằng tính tình không tốt, cũng không biểu hiện cảm xúc nhiều, nhưng ít nhất khuôn mặt vẫn không che giấu, dựa vào những biểu hiện tinh tế rất nhỏ, vẫn có thể biết y đang nghĩ gì, tâm tình tốt không —— nhưng Tiêu Thiều đã bị tấm mặt nạ che khuất hết thảy, chỉ còn sót lại đôi mắt đen như mực, có vẻ lạnh lẽo âm trầm, thật khiến người ta khó đoán.
Lâm Sơ cố gắng tìm kiếm một chút cảm xúc rất nhỏ trên khuôn mặt Tiêu Thiều, nhưng vẫn thất bại giống như vô số lần trước.
Tiêu Thiều hỏi: “Ngươi đang nhìn gì hửm?”
Lâm Sơ nhìn y, lại nghĩ tới gương mặt Trái Cây.
Nói đến cũng kỳ quái, Đại tiểu thư dịch dung thành “Đan Chu”, ngoại hình khác hoàn toàn khuôn mặt vốn có, nhưng Trái Cây lớn lên lại có một nửa cực kỳ giống Đại tiểu thư.
Lâm Sơ hỏi: “Ngươi dịch dung, tại sao Trái Cây lớn lên vẫn giống Lăng Phượng Tiêu?”
Tiêu Thiều đáp: “Mỹ nhân ở cốt không ở da.”
Lâm Sơ ngẫm nghĩ, hẳn là Trái Cây đã xuyên thấu qua túi da, dựa theo cốt của hắn cùng Lăng Phượng Tiêu mà lớn.
Nhưng mà —— Lăng Phượng Tiêu cũng đâu phải khuôn mặt thật chứ.
Hắn hỏi: “Tiêu Thiều rất giống Lăng Phượng Tiêu sao?”
Tiêu Thiều cong cong khóe môi: “Không cho ngươi xem.”
Lâm Sơ: “?”
Tiêu Thiều nói: “Hồi nhỏ ta từng nghĩ, gương mặt Tiêu Thiều, ánh mắt đầu tiên, phải cho nương tử của ta xem.”
Lâm Sơ: “……”
Hắn quấn chăn bông kín mít, đưa lưng về phía Tiêu Thiều, nhắm hai mắt lại.
Ngay sau đó, Tiêu Thiều dựa gần hắn, thanh âm mang theo ý cười: “Dỗi rồi?”
Lâm Sơ làm bộ đã ngủ.
Tiêu Thiều vỗ vỗ bờ vai hắn, sau đó cúi người, nhẹ giọng nói: “Ngoan, không dỗi, ta sai rồi.”
Lâm Sơ mở bừng mắt.
Tiêu Thiều nói: “Ngươi muốn xem sao?”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, chẳng qua là Đại tiểu thư kết hợp với biểu ca mà thôi, với cả nghĩ lại mới thấy cái mà Tiêu Thiều gọi là “Dỗi” kia thực quá mất mặt, vì thế đáp: “Không xem.”
“Ta rất đẹp.” Tiêu Thiều nói: “Ngươi thật sự không xem sao?”
Lâm Sơ: “Không xem.”
Tiêu Thiều bật cười, tiếng cười rất thấp, mang theo tiếng thở nhẹ, thẳng tắp phả vào vành tai hắn, cùng với hương hoa mai lạnh lẽo như có như không kia, khiến cả giường đều tràn ngập sự hiện diện của y.
Lâm Sơ hoàn toàn vùi mình vào trong chăn.
Tiêu Thiều dựa gần lật phần chăn đang che mặt hắn ra: “Giận hửm.”
Lâm Sơ bị bóc chăn bông ra, từ bỏ chống cự, giả bộ tử vong.
Tiêu Thiều không nói gì, một lát sau mới nói: “Chuyện song tu, ngươi nghĩ thế nào?”
Lâm Sơ đáp: “Không phải ngươi để dành cho nương tử của ngươi sao?”
Tiêu Thiều nói: “Ta tang thê rồi.”
Lâm Sơ: “Vẫn có thể tái giá.”
Tiêu Thiều: “Không tái.”
Lâm Sơ nhắm mắt lại, nghe Tiêu Thiều nói: “Ta nghĩ, đời này sẽ không có thêm thê tử nào nữa, huyết mạch trong người, phóng cũng vô dụng.
Song tu với ngươi, ngươi có thể khôi phục tu vi, ta cũng coi như hoàn thành giao phó của Đào Nguyên Quân.
Huống chi……”
Lâm Sơ dựng lỗ tai chờ y nói, thật lâu sau mới nghe Tiêu Thiều nói tiếp: “Huống chi ngươi đáng yêu như vậy.”
Lâm Sơ: “……”
Hắn không nói ra suy nghĩ của mình, mà đưa ra vấn đề trước mắt.
“Chúng ta,” hắn chần chờ nói, “Tu được không?”
Song tu…… Là muốn, cái đó đó.
Tiêu Thiều bên kia cũng trầm mặc một lúc mới nói: “Cho nên lần trước ta mới bảo, có thể từ từ thử một chút.”
Lâm Sơ thấy hơi tuyệt vọng, nghĩ nghĩ, mình còn chưa tới hai mươi tuổi, tại sao phải đối mặt với chuyện này sớm vậy trời.
Đang nghĩ vẩn vơ, hắn giật mình một cái, cảm thấy ngón tay Tiêu Thiều đang đặt lên cổ mình.
Trước tiên là đầu ngón tay, sau đó là ngón tay, sau đó là cả bàn tay, ngón tay lại dịch lên một chút, như xa như gần nhẹ nhàng vuốt ve vành tai hắn.
Xúc cảm giống như lông vũ cọ cọ làm Lâm Sơ thấy hơi khó thở, hắn nói: “Ta cảm thấy không được……”
Giọng nói hơi run run.
“Ừ.” Tiêu Thiều buông tay ra: “Ngủ đi.”
Lâm Sơ cảm giác, nơi vừa mới bị chạm vào, phảng phất giống như bị lửa đốt vậy, dần dần nóng lên, một lúc sau mới dịu xuống.
Hắn không phải bị dị ứng sao?
Rõ ràng thường ngày tiếp xúc với Tiêu Thiều đâu có sinh ra cảm giác này bao giờ đâu.
Hắn đáp lời Tiêu Thiều: “Ngươi cũng ngủ đi.”
Tiêu Thiều: “Chăn.”
Lâm Sơ: “……”
Giường này vốn dĩ chỉ chuẩn bị một chiếc chăn, còn không rộng lắm.
Vừa rồi hắn quấn mình vào trong chăn, hầu như đã sử dụng hết.
Hắn lăn lăn sang bên cạnh, dành một nửa chiếc chăn cho Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều tiến vào, bọn họ không tránh khỏi một lần nữa lại rất gần nhau.
Tiêu Thiều vòng tay qua eo hắn, nhẹ nhàng ôm chặt.
Đây vốn là hành động Đại tiểu thư thường làm, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy nhất thời lại khiến Lâm Sơ hoảng hốt.
Hắn thử đặt tay mình lên mu bàn tay Tiêu Thiều —— đây cũng là hành động hắn thường dùng để đáp lại cái ôm của Đại tiểu thư.
Sau đó, Tiêu Thiều không làm gì nữa, hắn cũng không làm gì cả, cơn buồn ngủ kéo tới, lần này là thật sự buồn ngủ rồi.
Tuy rằng đã nhắm mắt lại, nhưng Lâm Sơ cứ có cảm giác, Tiêu Thiều vẫn đang nhìn hắn.
Ngày hôm sau, sáng sớm gà gáy.
Bọn họ dùng kết giới chặn hết âm thanh bên ngoài, Chốn đào nguyên lại tĩnh lặng như cũ.
Bọn họ đi lấy nước cho đại nương, sau đó tưới rau, chăm sóc giàn mướp ngoài sân.
Con chó xám nhà hàng xóm cứ thích đi theo bọn họ, nó ngồi xổm trên mặt đất, vẫy vẫy đuôi.
Thi thoảng quay đầu lại, thấy bên cửa sổ ló ra một cái đầu nhỏ, là Trái Cây đang âm thầm quan sát họ.
Bầu trời lưu vân phấp phới, mỗi ngày phảng phất trôi qua thật chậm, nhưng bất tri bất giác, bốn ngày này đã bay đi như nước chảy kẽ tay.
Giường trong căn nhà này thật nhỏ, so với giường đơn trong trúc xá Học Cung không lớn hơn là bao.
Đại nương cũng không cảm thấy hai người ngủ trên giường nhỏ như vậy có vấn đề, dù sao, với chiều rộng này, cũng quá đủ cho hai vợ chồng ngủ.
Hai người họ mấy hôm trước còn bằng mặt không bằng lòng đồng sàng dị mộng, vừa không muốn đụng tới đối phương, vừa không muốn lăn xuống đất, ngủ đến thập phần vất vả, hiện giờ quan hệ đã dịu đi, lại tới ôm nhau ngủ rồi.
Thói quen của Tiêu Thiểu vẫn chẳng khác gì Đại tiểu