Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

134: Hoa Rơi Hữu Ý


trước sau


Đại Vu nói, bắt được ngươi rồi.
Lời này là có ý gì?
Bắt được hắn rồi, là bắt được cái gì?
Huyễn thân của Đại Vu đã tiêu tán, nguy cấp ở Cự Bắc Quan hoàn toàn được giải trừ, Lâm Sơ ngã gục xuống đất.
Lăng Phượng Tiêu ngã xuống bên cạnh hắn.
Lâm Sơ ngửi thấy mùi máu tanh, vết thương của Lăng Phượng Tiêu chẳng phải nhẹ nhàng gì.
Nhưng mà, người này vẫn chưa băng bó vết thương ngay, mà lại nói: “Trường Tương Tư?”
Lâm Sơ gật đầu.
Hắn không có gì đặc biệt cả, cũng chẳng có thứ gì khiến người ta mơ ước cả.

Nếu không có gì, thì chỉ có thể là tâm pháp trấn phái Kiếm Các -《Trường Tương Tư》.
Đại Vu mong muốn có được bốn quyển công pháp tuyệt thế của Nam Hạ, thì tại sao lại không có tâm tư với《 Trường Tương Tư 》 chứ?
Huống chi, 《 Trường Tương Tư 》 là biểu tượng của Kiếm Các, có được nó, vị thế của Bắc Hạ sẽ không còn tầm thường nữa.
Trước kia bọn họ trà trộn vào chợ đen, bắt gặp chợ đen bán đấu giá công pháp tuyệt thế, Tiêu Tuyên còn cho rằng đó là 《 Trường Tương Tư 》lưu lạc thế gian, trả tận 400 vạn hoàng kim mua nó, nào ngờ lại là 《 Vạn Vật Trong Ta 》của Như Mộng Đường —— từ đó, mới dẫn đến một loạt sự kiện khác.
Mà Đại Vu ——
Lâm Sơ bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.
Tại Thiên Chiếu Hội, hắn và Lăng Phượng Tiêu giết chết hai tên tả hữu Hộ Pháp của Đại Vu, hiển lộ một phần võ học, tuy rằng hắn không dùng ra 《 Trường Tương Tư 》, Lăng Phượng Tiêu cũng không dùng ra 《 Tịch Liêu 》, nhưng nội hàm đao pháp kiếm pháp là không thể che giấu, có thể đã bị ai đó nhìn ra dấu vết.
Mà nếu Đại Vu để mắt đến họ từ đó ——
Đại Vu dùng tính mạng của Cự Bắc Thành uy hiếp Nam Hạ, rắp tâm khó lường, mà nếu hắn làm tất cả những điều này, chỉ vì dẫn ra tuyệt học chân chính của hắn và Lăng Phượng Tiêu, để xác minh hắn là đệ tử Kiếm Các biết sử dụng 《 Trường Tương Tư 》, vậy rắp tâm này cũng quá sâu rồi.
Mà Lăng Phượng Tiêu sau khi nghe được câu nói kia đột ngột biến sắc, cũng bởi vì y đã ngay lập tức thông suốt tâm tư của Đại Vu.
“Đừng lo lắng về nó,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Nếu là vì Trường Tương Tư, hắn đã động thủ trên đường tới đây rồi.”
Lâm Sơ gật đầu.
Tuy rằng hắn biết đây chỉ là Lăng Phượng Tiêu an ủi hắn, nhưng hành vi của Đại Vu quả thật có rất nhiều chỗ kỳ quặc.
Tỷ như, nếu như Đại Vu hoài nghi hắn là truyền nhân của Trường Tương Tư, thì tại sao không bắt hắn ngay trên đường tới đây, nghiêm hình tra tấn, mà một hai phải chờ hắn khôi phục tu vi, không còn dễ khống chế nữa?
Việc này cần phải nghiên cứu thêm.
Lăng Phượng Tiêu ho ra một ngụm máu.
Lâm Sơ: “Băng bó.”
Lăng Phượng Tiêu gật đầu.
Gần nửa canh giờ trước khi hắn khôi phục tu vi, đều nhờ Lăng Phượng Tiêu ngăn trở Đại Vu, thương tích của y còn nặng hơn hắn gấp trăm lần, mà sau khi bị thương như vậy, y vẫn tiếp tục đánh nhau với Đại Vu, miệng vết thương bị rách toạc, máu chảy như suối, chẳng qua nhờ có một thân hồng y như máu này mới không bị lộ quá rõ.
Lâm Sơ đang chuẩn bị lấy thuốc trị thương và linh đan ra, chợt thấy một đám người mênh mông đi từ cổng thành xuống.
Tướng quân Cự Bắc quan nói: “Hai vị tiên quân cao thượng, cứu tướng sĩ chúng ta khỏi tuyệt vọng, chúng ta vô cùng biết ơn, vô cùng biết ơn!”
Lăng Phượng Tiêu đáp, không cần.

Người cuối cùng bước tới là Thương lão tiền bối, lão tiền bối cũng bị thương nặng, được một cậu bé đỡ tới, nhìn hai người họ, thở dài một hơi: “Không ngờ hai người các ngươi lại có tu vi như vậy, thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên.”
Dứt lời, lại nói: “Phượng Hoàng Sơn Trang Đại tiểu thư, sớm đã nghe danh, chỉ là không biết vị thiếu hiệp bên cạnh ngươi là nhân vật phương nào?”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Là phu quân vãn bối.”
“Phu quân?” Lão tiền bối hiền từ đáp: “Quả đúng là một đôi bích nhân.”
Tướng quân bên kia tai mắt nhạy bén, bắt được manh mối trong cuộc đối thoại của ba người họ, lập tức nhận ra Lăng Phượng Tiêu chính là Đại tiểu thư của Phượng Hoàng Sơn Trang, mà Đại tiểu thư của Phượng Hoàng Sơn Trang, chính là trưởng công chúa của vương triều, đoàn người lập tức quỳ xuống hô to bái kiến điện hạ.
Ngữ khí Lăng Phượng Tiêu có chút mệt mỏi, lệnh bọn họ đứng dậy, muốn quân đội sắp xếp cho một nơi yên tĩnh.
Tướng quân phân phó thuộc hạ, ngay lập tức có người dẫn bọn họ về thành dưỡng thương.
Thân phận của Lăng Phượng Tiêu quá mức tôn quý, cho dù bị trọng thương, nhưng vô luận là người tu tiên hay tướng sĩ vương triều, đều không có ai dám bước lên chăm sóc, e sợ vượt quá khuôn phép.
Lâm Sơ đỡ lấy y.
Chợt thấy Lăng Phượng Tiêu nhích lại gần hắn, thấp giọng hỏi: “Em không ôm ta sao?”
Lâm Sơ liền bế ngang người này lên.
Có tu vi, hắn đã thoát khỏi hạn chế của thân thể, xưa kia, khi Đại tiểu thư té xỉu, hắn thế nào cũng không bế lên được, nhưng giờ đã dễ như trở bàn tay.
Lăng Phượng Tiêu giữ chặt cánh tay hắn, dựa vào ngực hắn, nhắm mắt lại.
Cung trang đỏ thẫm, hồng sa dệt chỉ vàng, hoa văn tinh xảo, càng tôn lên khuôn mặt mỹ diễm không gì sánh bằng.
Lúc đến nơi ở, hắn đặt Lăng Phượng Tiêu xuống giường, sau đó điều phối thuốc trị thương.
Lăng Phượng Tiêu nhìn hắn.
Đôi mắt đen như hắc lưu ly ấy, vẫn đẹp đẽ như vậy.
Chỉ là, không cao hứng.
Lâm Sơ điều phối thuốc xong, sau khi xử lý xong vết thương lớn nhất và nguy hiểm nhất trên lưng, Lăng Phượng Tiêu chợt nói, để ta tự làm.
Những vết thương còn lại, hoặc trên ngực, hoặc trên vai và cánh tay, đều không phải nơi khó xử lý lắm.
Lâm Sơ liền đưa thuốc cho y, còn hắn ngồi bên cạnh quấn băng gạc.
Bôi thuốc xong, lại uống mấy viên đan dược trị nội thương.
Không khí im lặng, nhất thời chẳng ai nói gì.
Lúc Lâm Sơ nhận lấy cháo dưỡng sinh do hạ nhân trình lên, đang định đút cho Lăng Phượng Tiêu, bỗng nhiên thấy Lăng Phượng Tiêu hốc mắt đỏ hoe.
Cũng không phải quá rõ ràng, chỉ là đáy mắt hơi có một chút huyết sắc.
Hắn hỏi: “Đau à?”
Lăng Phượng Tiêu lắc đầu, nhận lấy bát và thìa trong tay hắn, uống từng ngụm từng ngụm rất chậm, dường như không thể nuốt nổi.
Đến ngụm thứ năm, rốt cuộc đặt bát sang một bên, không uống nữa.
Lâm Sơ hỏi: “Khó uống sao?”
Lăng Phượng Tiêu lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Y phảng phất như ngắm cảnh ngoài đó, lại phảng phất như nhìn vào hư không, mang theo một chút mờ mịt trống rỗng.
Lâm Sơ chưa bao giờ bắt gặp tâm trạng ấy trong mắt Lăng Phượng Tiêu, trong nhận thức của hắn, mặc dù Tiêu Thiều có rất nhiều khuôn mặt, nhưng vô luận là cái nào, đều thời thời khắc khắc mà bình tĩnh thanh tỉnh.
Lăng Phượng Tiêu bỗng cất tiếng: “Em không thích ta nữa.”

Lâm Sơ nhìn y.
Đây là một câu hỏi hắn vô pháp trả lời.
Thậm chí, từ ‘thích’ này, đã không còn bất kỳ liên quan gì đến hắn nữa.
Hắn nhớ lại từng vụn từng vụn ký ức xưa kia ở bên Tiêu Thiều và Lăng Phượng Tiêu, tâm tình và suy nghĩ lúc ấy, bây giờ lại giống như ngắm hoa trong sương, chuyện cũ đều bị ngăn cách bởi một lớp màn, tựa như cát quang phiến vũ*, vô luận thế nào cũng không nắm bắt được, hết thảy tựa như một hồi mộng.
Cát quang phiến vũ: di sản quý giá còn sót lại, không sở hữu được
Chỉ một ngày ngắn ngủi, mà ngỡ như đã qua mấy đời.
Hắn mở miệng muốn an ủi vài câu, nhưng cuối cùng chỉ thốt được ba chữ.
“Ta không đi.”
Hắn không biết giải quyết vấn đề Vô Tình Đạo thế nào, cũng không biết ngày sau sẽ ở bên y như thế nào, nhưng nếu y nguyện ý, hắn sẽ không đi đâu cả.
Một năm, hai năm, mười năm, thậm chí là mãi mãi.
Đáy mắt Lăng Phượng Tiêu hơi có ý cười, sau đó lại lắc đầu, ý cười trong mắt kia đã biến thành một nỗi ưu sầu vô tận.
Hắn đưa tay ra.
Lăng Phượng Tiêu chợt nắm lấy tay hắn, nâng lên, áp môi lên mu bàn tay hắn, sau đó không nhúc nhích nữa.
Tóc của y trượt xuống, đọng trên tay Lâm Sơ, xúc cảm lành lạnh, tựa như đôi môi ấy vậy.
Lâm Sơ nói: “Đừng khóc.”
“Không khóc.” Lăng Phượng Tiêu buông tay hắn xuống, huyết sắc nơi đáy mắt dường như lại nặng thêm.
Y nói: “Cho ta một cái ôm?”
Lâm Sơ nói: “Ôm.”
Hắn ngồi bên mép giường, được Lăng Phượng Tiêu ôm vào lòng.
Vẫn là động tác và hơi thở quen thuộc ấy.
Lăng Phượng Tiêu ôm lấy hắn từ phía sau, vùi mặt vào cổ hắn.
Hắn nghe thấy Lăng Phượng Tiêu rầu rĩ nói: “Hiện tại em cảm thấy thế nào?”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, phát hiện cảm xúc hiện giờ của hắn không thể diễn tả thành lời được, nỗ lực tìm từ một chút, cuối cùng nói: “Chỉ biết bản thân nên làm gì.”
Chẳng muốn làm gì hết, chẳng muốn đi đâu cả, không muốn tiếp xúc với ai, tái hiện giống như kiếp trước vậy.
Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Thế em nên làm cái gì?”
Lâm Sơ nghĩ, bản thân hắn cũng chẳng có gì muốn làm, ngoại trừ một thứ.
Hắn nói: “Huynh muốn ta làm cái gì, ta sẽ đi làm cái đó.”
Đúng vậy, một người phải có thân phận, mới có mục tiêu để hướng tới, giống như tướng quân phải trấn giữ Cự Bắc quan, Việt

Nhược Hạc phải lấy lại bí tịch của Như Mộng Đường.
Hắn không thân không thích, hai vị sư phụ đã rời xa trần thế, cũng chẳng có bằng hữu đáng nói, chỉ còn một thân phận vẫn còn kết nối với trần thế.
Hắn, chính là vị hôn phu của Đại tiểu thư.
Còn có quan hệ song tu với Tiêu Thiều nữa.

Lăng Phượng Tiêu cười nhẹ một cái: “Kỳ thật trước kia em cũng như vậy.”
Trước kia cũng như vậy ư?
Có lẽ.
“Lòng này với em mãi không đổi thay, em khôi phục tu vi, từ nay đã là tiên quân Độ Kiếp, là chuyện tốt, ta nên vui mừng mới phải.” Lăng Phượng Tiêu ôm hắn, “Chỉ là Đạo Vô Tình buốt giá trống trải, sợ em khó chịu.”
Lâm Sơ nói: “Không sao.”
Dù gì kiếp trước cũng đã như vậy mười mấy năm rồi .
Hắn dừng một chút, lại nói: “Ta cũng…… sợ huynh khó chịu.”
Lăng Phượng Tiêu chợt kéo hắn lại, Lâm Sơ cũng thuận theo y, vì thế cả hai đồng thời ngã xuống giường.
Lăng Phượng Tiêu dựa vào hắn: “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, nhân chi thường tình thế gian, ta cũng không quá khó chịu, dẫu sao vẫn còn có thể ôm em.”
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình: những người có lòng, hợp duyên thì sớm muộn cũng sẽ được ở bên nhau
Lâm Sơ nhìn y.
Quả thật, Tiêu Thiều là một nam nhân mười phân vẹn mười.
Nhưng vỏ bọc Lăng Phượng Tiêu này, lại là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.
Mà mỹ nhân đệ nhất thiên hạ giờ đây lại đang dựa vào ngực hắn, ôn tồn nhẹ giọng cất tiếng hoa rơi hữu ý.
Như hoa mỹ quyến* bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.
Như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên: một câu hát trong vở “Mẫu Đơn Đình” của Thang Hiển Tổ thời Minh, tạm dịch ‘người đẹp tựa hoa tươi, tuổi xuân trôi như nước.’
Lâm Sơ nghĩ, nhân sinh đời hắn, cũng coi như thập phần truyền kỳ.
Không chỉ tu luyện Vô tình đạo, còn có một người bạn gái.
Bạn gái đồng thời lại là bạn trai.
Còn đều phi thường đẹp.
Hắn duỗi tay ôm lấy Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu liền chơi chơi ngón tay hắn.
Cuộc sống dường như chẳng có gì thay đổi.
Sau ba ngày, vết thương của họ đều đã lành, có thể khởi hành về Học Cung.
Tuy nói không cần đưa tiễn, nhưng tướng quân khăng khăng điện hạ thân thể vạn kim, nếu tự mình về Học Cung, sợ rằng mạt tướng sẽ bị trừng phạt, một hai phải phái một đội vệ binh hộ tống.
Nam Hạ dường như ngày càng tiêu điều hơn, cho dù có đi qua thành trấn, cũng đều là xơ xác hoang tàn, đi hết một con phố dài mà vẫn chẳng thấy hàng quán ven đường nào.
Sắp đến đầu xuân, là thời kỳ thiếu lương thực nhất, huống chi mùa thu năm ngoái thu hoạch không tốt.
Chạng vạng buông xuống, đúng lúc đoàn người hành quân đến đồng không mông quạnh, binh mã liền tìm một đạo quán tá túc.

(đạo quán giống kiểu miếu thờ)
Binh sĩ hạ trại bên ngoài nghỉ ngơi, Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu ở trong đạo quán.
Trong quán có một lão đạo sĩ chừng 80 tuổi, tuổi tác đã cao, pháp lực không còn bao nhiêu, có chút hồ đồ, nói chuyện câu được câu chăng, câu sau không khớp câu trước, nhưng thấy hai người bọn họ trẻ tuổi, lại còn là người tu tiên, ông lão có vẻ rất đỗi vui mừng, nói rằng trời lạnh, nấu cháo sưởi ấm cho hai đứa nhỏ.
Bọn họ liền nhóm lửa trước tượng Thiên Sư, dựng một cái giá, treo cái chõng nấu cháo lên đó.
Cháo được nấu bằng gạo tẻ, nước sôi tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, hòa cùng ngọn lửa ấm áp, khiến bức tượng Thiên Sư cũng ấm áp lên.
Lão đạo sĩ ngồi xếp bằng trên thảm lót hương bồ, trò chuyện với bọn họ, nói rằng đồ đệ ông lão mất sớm, vừa thấy hai người, lại nhớ tới nó.
Lại nói đồ đệ, nó tính tình không tốt, hôm nay vi sư thấy hai đứa nhỏ, muốn nhận đồ đệ, sợ nó uống dấm, vẫn là nhịn đau không nhận vậy.
Lăng Phượng Tiêu lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên đáp hai câu nói, hoặc là nói ngọt một chút, lão đạo sĩ cực kỳ cao hứng, cười đến không khép được miệng.
Nói đến cao hứng, ông lão kể rằng mình nuôi hai con cá rất đẹp, muốn cho hai người xem.

Đang muốn đứng dậy, lại dường như nhớ ra gì đó, nói rằng, ai nha, mùa đông nước lạnh, chỉ sợ lu nước đóng băng rồi, lão đã thả chúng về sông, không xem được nữa.
Lăng Phượng Tiêu dựa vào Lâm Sơ, an ủi lão đạo sĩ, bảo rằng khai xuân, hai con cá sẽ trở về thăm ngài.
Lão đạo sĩ đáp, chuyện này viển vông lắm.
Ông lão vừa khuấy cháo, vừa thở dài, kể rằng nhân gian này, chính là một dòng sông lớn a.

Lão thả cá xuống, cá liền liền rời xa lão, một con cá khác, cũng không bao giờ trở về nữa rồi.

Đồ đệ của lão, cũng giống như cá về sông lớn, rời xa lão mãi mãi rồi.

Ngày mai hai người ra đi, cũng là bước vào sông lớn, đời này của lão sẽ không bao giờ được tái kiến hai người nữa.
Đang nói, bỗng nhiên có tiếng động ngoài cửa, tựa hồ là một con chồn đi ngang qua.
Chồn chẳng phải thứ gì tốt, Lăng Phượng Tiêu giơ tay, muốn giải quyết nó.
Lão đạo sĩ vội nói, đừng đánh hồ ly, đừng đánh hồ ly.
Ông lão có lẽ hoa mắt, chồn cũng nhìn nhầm thành hồ ly.
Nhưng một tiếng can ngăn ấy, chồn đã cao chạy xa bay.
Lão đạo sĩ thấy nó chưa bị đánh, nheo nheo đôi mắt, có vẻ rất vui vẻ, nói rằng, ngày xưa A Thúy còn trẻ, cũng xinh đẹp giống như tiểu hồ ly vậy.
Lăng Phượng Tiêu hỏi, A Thúy là đồ đệ ngài sao.
Lão đạo sĩ nói, A Thúy không phải, A Thúy là một tiểu cô nương, khi ấy lão vẫn đang độ thiếu niên.
Dứt lời, lại nói, sau này A Thúy gả chồng, lão là đạo sĩ Toàn Chân Phái, không phải đạo sĩ Chính Nhất Phái, Chính Nhất Phái cho phép kết hôn, Toàn Chân Phái thì không.

A Thúy bảo lão hãy quên nàng đi, chăm chỉ tu đạo.

Lão bảo lão không quên được, A Thúy liền nói đạo của lão tu chính là như vậy.
Nói xong, lão đạo sĩ lấy ra một quyển 《 Nam Hoa Kinh 》, nương ánh lửa tìm câu nói kia, cho bọn hắn xem.
Loài cá thích nghi với nước, loài người thích nghi với đạo.

Thích nghi với nước thì rúc trong bùn mà kiếm ăn; thích nghi với đạo thì không làm gì mà thiên tính được an định.

Cho nên bảo ——
Cho nên bảo ……
Lăng Phượng Tiêu lẩm bẩm niệm: “Cho nên bảo, cá ở trong sông hồ vui thích mà quên mình, người… ở trong đạo thuật …… vui thích mà quên mình.”
Y niệm thật chậm, tựa hồ rất gian nan trúc trắc, mà bàn tay nắm tay Lâm Sơ kia, đã hơi hơi siết chặt lại.
Giọng nói vừa rơi, không khí một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe lão đạo sĩ thở dài một tiếng: “Ta chỉ muốn làm đạo sĩ Chính Nhất Phái a.”
Dứt lời, đôi mắt vẩn đục vừa chuyển, nhìn nhìn Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu, thật lâu sau, mới nói: “Thật tốt a.”
Sau đó lại nhìn về phía Lâm Sơ: “Tên tiểu tử này, sao lại thế hả, tại sao không cười một cái với nương tử ngươi chứ?”
Thật đúng là phong thủy luân lưu chuyển, Chốn đào nguyên, Tiêu Thiều bị mắng, bây giờ đến phiên hắn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện