Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

137: Biến Cố


trước sau


Các chủ?
Kỳ thật, Lâm Sơ đã từng là các chủ của Kiếm Các.
Nhưng mà, là các chủ của Kiếm Các tận mấy ngàn năm sau.
Lúc sư phụ hắn còn đó, sư phụ chính là các chủ Kiếm Các.
Sư phụ đi rồi, toàn bộ Kiếm Các, chỉ còn mỗi một người sống là Lâm Sơ, Lâm Sơ liền tự nhiên trở thành các chủ Kiếm Các.
Tuy nhiên, tình thế hiện tại không giống vậy.
Kiếm Các độc lập trần thế, vị thế siêu tuyệt, Nam Hạ Bắc Hạ luôn luôn muốn thu phục, nhưng kỳ môn luôn không có chỗ dành cho thế lực cường đại bước vào.

Kiếm Các còn có rất nhiều đệ tử, thực lực đương nhiên càng miễn bàn.
Lâm Sơ cảm thấy không đúng lắm.
Không, hắn không thể là các chủ Kiếm Các được.
Nhỡ đâu những người này đang nói mèo thì sao.
Dù sao, mèo này cũng lai lịch bất phàm.
Hắn liền quay sang nhìn mèo.
Mèo ta vẫn đang vênh váo ưỡn ngực với Tiêu Linh Dương.
Tiêu Linh Dương thì mặt liệt nhìn hắn.
Hắn lại quay sang nhìn Vân Lam, thấy ánh mắt Vân Lam vẫn dừng trên người hắn, ngay cả liếc cũng không thèm liếc mèo và Tiêu Linh Dương.
Hắn cảnh giác lên.
Vì vậy, hắn hỏi: “Các ngươi tìm ai?”
Vân Lam lại hành lễ một lần nữa: “Hồi bẩm các chủ, chúng ta đến nghênh đón ngài về núi.”
Thiếu nữ Linh Tố bên cạnh hắn nói: “Các chủ, hai vị trưởng lão đang đàm đạo với Thượng Lăng tiên sinh trên Hợp Hư Thiên, chúng ta sốt ruột, cho nên tự tiện tới trước.”
Lâm Sơ còn chưa nói gì, Tiêu Linh Dương đã kêu lên: “Hắn là các chủ Kiếm Các, tại sao ta lại không biết hả?”
Lâm Sơ thầm nghĩ, ta cũng không biết.
Vân Lam vẫn chưa biết Tiêu Linh Dương là Đại điện hạ Nam Hạ, cho nên đối đãi rất lạnh lùng: “Đây là việc của Kiếm Các chúng ta.”
Ngụ ý, người ngoài không cần xen vào.
Nhưng Tiêu Linh Dương há có thể dễ dàng tống cổ, hắn nói: “Các ngươi nhận sai người rồi!”
Vân Lam: “Không nhận sai.”
Vẻ mặt Tiêu Linh Dương như cha mẹ chết: “Ta cho rằng không có khả năng.”
Vân Lam: “Đây là việc đã định.”
Tiêu Linh Dương nói: “Hắn ngay cả tu vi còn không có!”
Đang lúc này, lại có một đoàn người nữa tới, đứng giữa là hai vị bạch y nhân, bên cạnh là một ông lão tóc bạc phơ và đại tế tửu Thượng Lăng Giản.
Thượng Lăng Giản cất tiếng với Lâm Sơ: “Lâm đạo hữu, ngày đó ngươi lấy tu vi độ kiếp, cùng Lăng Phượng Tiêu đánh lui Đại Vu, tại hạ còn đang phỏng đoán, không biết sư môn ngươi là đại tiên môn lánh đời nào, không ngờ đúng là Kiếm Các.”

Tiêu Linh Dương: “……”
Lâm Sơ xem thử hai vị bạch y nhân kia, nhìn bề ngoài, ước chừng chỉ khoảng 40 50 tuổi, từ khí tức tỏa ra, nghiễm nhiên là độ kiếp, mà vị khác là một ông lão bạch y, tu vi so với hai người kia càng thêm thâm hậu hơn.
Nhìn phong cách y phục bọn họ, Lâm Sơ nhận ra, đây chính là cách ăn mặc của trưởng lão Kiếm Các.
Ông lão quay sang Lâm Sơ, vái chào: “Lão hủ bái kiến các chủ.”
Lâm Sơ: “…… Không dám.”
Vân Lam nói với ông lão: “Thưa trưởng lão, các chủ không biết bản thân là các chủ Kiếm Các.”
Ông lão nói: “Sự tình năm đó quá đột ngột, các chủ không biết cũng phải thôi.”
Lâm Sơ hỏi: “Tại sao ta lại là các chủ?”
“Mười lăm năm trước, Kiếm Các từng xảy ra biến cố, không tiện nói.” Trưởng lão nhìn Lâm Sơ, ánh mắt hiền từ: “Trước mắt các chủ chỉ cần biết, tu luyện 《 Trường Tương Tư 》, tức là các chủ Kiếm Các là được.

Khúc chiết trong đó, sau này lão hủ sẽ giải thích cho ngài.”
Lâm Sơ hỏi: “Tại sao lại biết ta tu luyện 《 Trường Tương Tư 》?”
“Bẩm các chủ, 10 ngày trước, vạn kiếm tề minh, kiếm ý vô tình xuất thế, ta lập tức xuống núi truy tìm tung tích, đến Cự Bắc thành dò hỏi, mới biết được thân phận thế tục của ngài.” Vân Lam nói.
10 ngày trước, chính là ngày hắn và Lăng Phượng Tiêu đánh nhau với Đại Vu.
Hóa ra lúc hắn sử dụng kiếm pháp 《 Trường Tương Tư 》, Kiếm Các bên kia cũng sẽ có cảm ứng sao.
Lâm Sơ: “……”
Thế hắn thực sự là các chủ Kiếm Các rồi.
Hắn nhìn về phía mấy vị trưởng lão.
Trưởng lão đều đang hiền từ mà nhìn hắn.
Hắn lại nhìn nhìn mấy đệ tử trẻ tuổi.
Đệ tử trẻ tuổi đều đang kính yêu mà nhìn hắn.
Lâm Sơ cảm thấy mình cần phải yên tĩnh một chút.
Không phải các ngươi đều tu Vô Tình đạo sao, tại sao còn có thể hiền từ, còn có thể kính yêu như vậy?
Lại nghĩ nghĩ, chỉ có các chủ mới tu luyện《 Trường Tương Tư 》, những người khác chưa chắc đã hoàn toàn vô tình, chỉ là quạnh quẽ lương bạc hơn người bình thường một chút mà thôi.
Trưởng lão râu tóc bạc phơ lại nói: “Không biết các chủ có cần thu dọn hành trang không? Nếu không cần, chúng ta ngay lập tức sẽ về núi luôn.”
Không.
Không được.
Bọn họ là tới đón hắn về Kiếm Các.
Lăng Phượng Tiêu thì sao?
Vô luận thế nào, Lâm Sơ cảm thấy hắn cũng phải đợi Lăng Phượng Tiêu trở về đã.
Lăng Phượng Tiêu vẫn luôn bên ở cạnh hắn, nhưng tối qua y nhận được một phong thư khẩn cấp, nói rằng đô thành có biến, ngay rạng sáng hôm sau đã chạy về vương đô, trước khi đi còn bảo sẽ cố gắng sớm ngày trở về.
“Ta……” Hắn nói: “Cần suy nghĩ thêm?”

Thượng Lăng Giản cười cười, quay sang hai vị trưởng lão, tiên sư, nói rằng chuyện này quá mức đột ngột, Lâm Sơ cũng cần thời gian tiếp nhận,
Trưởng lão đáp, cứ tự nhiên.
Dứt lời, liền tiến lên phía trước, hòa ái mà nhìn Lâm Sơ: “Vừa nhìn đã biết các chủ là người Kiếm Các, tuyệt đối không phải là giả.”
Mèo cũng nịnh nọt kêu: “Meo.”
Trưởng lão liền nói: “Là Thanh Viên sao?”
“Meo.”
Lâm Sơ: “……”
Ồ, hóa ra Diệp Đế trong truyền thuyết, cũng từng đảm nhiệm các chủ Kiếm Các sao.
Đều là người một nhà à.
Trưởng lão lại càng hiền từ hơn.
Hắn là người Kiếm Các, đương nhiên không phải là giả.
Chỉ là……
Lâm Sơ không biết “Chỉ là” cái gì, nhưng hắn biết bản thân không thể đưa ra quyết định ngay lập tức được.
Trưởng lão bắt đầu đàm đạo với Lâm Sơ, nội dung chủ yếu là chúng ta tìm các chủ đã lâu, các chủ chính là tâm phúc của Kiếm Các, không thể thiếu, còn có cái gì mà chỉ có cánh đồng tuyết trên Kiếm Các mới thích hợp tu luyện 《 Trường Tương Tư 》vân vân.
Đến khi sắc trời đã tối, Thượng Lăng Giản mới sắp xếp nơi ở cho các vị tiên sư Kiếm Các.
Trưởng lão lưu luyến không rời, nói rằng sẽ lại tìm các chủ đàm luận chuyện trên núi tiếp.
Tiêu Linh Dương vẫn luôn trong trạng thái hoảng hốt, bước chân rời đi xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lâm Sơ cũng đang mơ hồ.
Thượng Lăng Giản đưa hắn về Kinh Phong Tế Vũ Uyển.
Trên đường, Thượng Lăng Giản nói: “Đạo hữu.”
Lâm Sơ: “Tiên sinh.”
Thượng Lăng Giản nói: “Đạo hữu hình như có tâm sự, không ngại nói ra chứ.”
Lâm Sơ: “Ta không biết có nên đi hay không.”
Thượng Lăng Giản hỏi: “Đạo hữu, ngươi muốn chạy sao?”
Lâm Sơ mờ mịt mà lắc lắc đầu: “Ta không biết.”
Kiếm Các là sư môn hắn, từ khi sinh ra hắn đã là đệ tử Kiếm Các, tuy rằng khi đó Kiếm Các chỉ có một mình sư phụ hắn, nhưng tâm pháp, kiếm pháp, bí tịch, đan dược bình sinh sở học của hắn, tất cả đều đến từ các tiền bối của Kiếm Các.

Ở một khía cạnh nào đó, Kiếm Các cũng giống như nhà của hắn vậy, lúc hắn vừa tới nơi này, cũng rất muốn trở về Kiếm Các.
Mà Vân Lam nói, Kiếm Các rất cần các chủ.
Trưởng lão cũng nói, chỉ có người mới là các chủ của Kiếm Các.
Có lẽ hắn sẽ phải trở về.

Nhưng mà, Nam Hạ còn có Lăng Phượng Tiêu.
Thượng Lăng Giản hỏi tiếp: “Đạo hữu vẫn còn vướng bận ở Nam Hạ sao?”
Vướng bận?
Có lẽ vậy.
Lâm Sơ gật đầu.
“Kiếm Các chính là môn phái ẩn thế, một lòng chỉ cầu kiếm đạo, không can thiệp vào phân tranh thế gian.” Thượng Lăng Giản nói: “Ta là người Nam Hạ, trái tim tự nhiên luôn hướng về Nam Hạ, hy vọng đạo hữu có thể ở lại, tương trợ Nam Hạ.

Nhưng mà, bình tĩnh mà suy xét, giang hồ hỗn loạn, thế đạo vô thường, sẽ gây nhiễu loạn tâm cảnh, chi bằng đạo hữu quay về Kiếm Các.”
“Kiếm Các……” Lâm Sơ nghĩ nghĩ, hỏi: “Thế nào?”
Người trong tiên đạo rất ít khi nhắc tới Kiếm Các, nhưng hễ nhắc đến, là sẽ ngưỡng mộ tựa như núi cao —— song chưa có ai từng chân chính bình luận về thực lực hoặc địa vị Kiếm Các.
“Kiếm Các đương nhiên rất xuất sắc,” Thượng Lăng

Giản nói, “Thượng Lăng Học Cung có tài lực khuynh thế bồi dưỡng các đệ tử tiên đạo, nhưng mấy vạn đệ tử của Học Cung, bất quá cũng chỉ có ít ỏi mấy người mới có thể trở thành độ kiếp giả mà thôi.

Kiếm Các chỉ có mấy trăm người, nhưng Nguyên Anh, Độ Kiếp, thậm chí còn vượt trội so với Học Cung.

Đó là còn chưa nói đến những điểm độc đáo trong tâm pháp và kiếp pháp của Kiếm Các.”
“Cho nên……” Thượng Lăng Giản chậm rãi nói, “Kiếm Các dốc lòng cầu người của Học Cung, Học Cung không ngăn được, cũng không cản được.

Đạo hữu phải đi, chính là như vậy.”
Lâm Sơ không nói gì.
Hắn nhìn nhìn Thượng Lăng Giản, dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng người này thật mơ hồ, phảng phất giống như Mộng tiên sinh vậy.
Ngữ điệu nói chuyện cũng giống, thậm chí đều gọi “Đạo hữu”.
Có lẽ thấy hắn khó có thể đưa ra lựa chọn, Thượng Lăng Giản thở dài một hơi: “Đạo hữu nguyện ý nghe một câu chuyện xưa chứ.”
Lâm Sơ: “Được.”
Thượng Lăng Giản chậm rãi nói, “Khi đó tại hạ tên Mạnh giản, vẫn chưa làm đại quốc sư, cũng chưa làm đại tế tửu của Học Cung, mà đóng quân ở phương nam.

Mười lăm năm trước, Mân Châu phản loạn, phụng mệnh hoàng đế dẹp loạn.”
Trái tim Lâm Sơ hẫng một nhịp.
Mười lăm năm trước…… Mân Châu phản loạn, vương triều phái binh trấn áp, toàn dân Mân Châu, đồ diệt.
Đây…… không phải chính là ngọn nguồn của Quỷ thành sao? Cũng vì chuyện này, mà tiểu ngốc tử với một nhà Lý Áp Mao mới bị nhốt trong Quỷ thôn 10 năm.
Mà việc đồ diệt toàn bộ dân chúng trong thành, lại chính là Thượng Lăng Giản làm sao?
Chỉ nghe Thượng Lăng Giản nói: “Mân Châu phản loạn, nhưng phản quân đều không phải hạng hổ sói, cho nên tuy rằng khẩn cấp, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

Lúc ấy chỉ cần từ từ mưu tính, tiêu hao binh lực phản quân, là có thể dần dần bắt gọn bọn chúng, thậm chí là bắt chiêu hàng rồi.”
Lâm Sơ nghe y nói, nghĩ thầm, thế tại sao lại có chuyện tàn sát dân trong thành?
Chợt nghe y nói tiếp: “Chỉ là, mấy ngày hôm đó, bắc cảnh kinh biến, đại quân Bắc Hạ tràn xuống, huynh trưởng ta…… trấn giữ thành Trường Dương, phương bắc quân đội tinh nhuệ, mà thành Trường Dương thiếu hụt binh lực, tình hình nguy cấp.

Lúc đó huynh ấy không biết chuyện phản loạn ở phương nam, cầu viện về vương đô, mà…… binh lực triều ta hữu hạn, nếu muốn chính diện chống đỡ quân đội Bắc Hạ, cũng chỉ có đội quân dưới trướng ta mà thôi.”
Thượng Lăng Giản giả bộ vân đạm phong khinh cười nói, nhưng ý vị trong mắt lại thẫn thờ vô biên: “Nếu gấp rút tiếp viện phương bắc, phương nam tất loạn, nhưng nếu ở lại Mân Châu, thành Trường Dương lành ít dữ nhiều.


Nhưng nếu phân đôi binh lực, phần thắng hai bên còn chưa tới 3 thành.

Lúc đó ta rất khó xử, đành lệnh binh lính tinh nhuệ cường công thành Mân Châu trước, ý định tốc chiến tốc thắng, sau đó cứu viện phương Bắc.

Nhưng mà Độc Cô Thành cũng chẳng phải kẻ đầu đường xó chợ, giằng co một ngày một đêm, ta quyết định dẫn động cấm thuật.

Cấm thuật vô pháp khống chế, một khi dẫn động, đã là đồ diệt toàn bộ cư dân thành Mân Châu rồi.” (Độc Cô Thành là ông tướng quân xuất hiện trong chương 4)
“Phản loạn Mân Châu cứ như vậy mà bình định, tiếp đến, tại hạ lập tức tiếp viện thành Trường Dương, nhưng mà……” Thượng Lăng Giản nhẹ nhàng nói: “Đại Vu đích thân đến đó, thời khắc ta mang viện quân tới, cũng là lúc huynh ấy ra đi.”
Thân phận của Mộng tiên sinh, Lâm Sơ biết chứ.
Mộng tiên sinh và Thượng Lăng Giản có quan hệ huyết thống, hắn cũng đoán ra chứ.
Mộng tiên sinh chết như thế nào, hắn cũng biết chứ, chỉ là, hắn không biết, hóa ra đằng sau nó, còn có một đoạn chuyện cũ tạo hóa trêu ngươi như vậy.
“Lúc viện quân tới, tuy rằng thành Trường Dương đã được bảo toàn, nhưng huynh ấy không có cách nào sống lại nữa, mấy vạn bá tính thành Mân Châu, cũng là vì ta mà chết, hóa thành oan hồn lệ quỷ,” Thượng Lăng Giản nói, “Thế sự khó có thể vẹn toàn, chung quy chỉ vì do dự của ta, khiến ta…… hối hận cả đời.”
Dứt lời, y cười tự giễu: “Chuyện này không liên quan đến ngươi, hôm nay nhắc tới, chỉ mong đạo hữu đừng như ta ngày ấy, phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn.

Ở lại thì ở lại, trở về thì trở về, nếu cứ do dự mãi, thời gian suy nghĩ quá lâu, khiến Kiếm Các nghi ngờ lập trường của ngươi, hoặc là vương triều vì ngươi mà xung đột với Kiếm Các, thậm chí nếu Bắc Hạ biết được tin tức, lợi dụng thời cơ, lúc ấy chỉ có mất nhiều hơn được.”
Lâm Sơ gật đầu: “Ta biết.”
Thượng Lăng Giản hỏi: “Đạo hữu là đang đợi Phượng Dương điện hạ sao?”
Lâm Sơ đáp: “Đúng vậy.”
Hắn chỉ là…… muốn gặp Lăng Phượng Tiêu thôi.
Thượng Lăng Giản nói: “Theo những gì tại hạ thấy, điện hạ chưa chắc sẽ để ngươi ở lại.”
Lâm Sơ: “Tại sao?”
Thượng Lăng Giản lại không giải thích, chỉ nói: “Suy đoán thôi.”
Sau khi trở lại trúc xá, Lâm Sơ lập tức lấy ngọc phù ra, tiến vào Diễn Võ Trường, phát ước chiến đến Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều mãi chưa hồi đáp.
Lâm Sơ ra khỏi mộng cảnh, đặt ngọc phù xuống, ngẩn người ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, một lát sau ngọc phù sáng lên, Tiêu Thiều ứng chiến.
Lâm Sơ tiến vào Diễn Võ Trường.
Tiêu Thiều nhìn hắn cười nói: “Nhớ ta?”
Lâm Sơ nhìn y, không biết nên đề cập chuyện đó như thế nào.
Tiêu Thiều dựng kết giới lên, ngăn cách ánh mắt người ngoài, cất tiếng với Lâm Sơ: “Ôm một chút.”
Lâm Sơ liền cho y ôm.
Tiêu Thiều ôm hắn rất chặt.
Lâm Sơ biết hắn chính là cỗ máy xoa dịu cảm xúc hình người của Tiêu Thiều, đôi khi Tiêu Thiều ôm hắn để ổn định cảm xúc, đôi khi chỉ là đơn thuần muốn ôm, đôi khi là có chuyện không hay xảy ra.
Lâm Sơ hỏi: “Huynh làm sao vậy?”
“Đêm nay ta về rồi, sau đó phải đưa Tiêu Linh Dương về quốc đô.” Tiêu Thiều nói: “Phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, quốc đô đại loạn, chỉ sợ…… rất khó áp chế.”
Lâm Sơ giật mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện