Linh Tố rõ ràng cũng chú ý tới, “A” một tiếng.
Lâm Sơ bước ra khỏi đại điện, Linh Tố đuổi theo, Thanh Lư không rõ nội tình, nhưng cũng đuổi theo.
Đêm nay không có tuyết rơi, trăng sao cũng sáng rực lên, nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi cửa điện giữa đỉnh núi ấy, bốn phương tám hướng lại chỉ là bầu trời đen kịt một mảnh.
Bởi vậy, dị tượng sao trời lại càng thêm rõ ràng.
Lâm Sơ ngẩng đầu xem phương nam bảy túc.
Chư Thiên sao trời, chia làm nhị thập bát tú, đông tây nam bắc tứ phương bảy túc.
Tỉnh, Quỷ, Liễu, Tinh, Trương, Dực, Chẩn ở phía nam, đối ứng với Chu Tước vị.
Mà giờ này khắc này, bảy túc ấy, rõ ràng sáng hơn 21 túc còn lại rất nhiều, nếu nhìn kỹ, thậm chí còn hơi hơi tỏa ra hồng quang.
Thuật xem tinh, Kiếm Các cũng không am hiểu lắm.
Tuy nhiên, sao trời dị động, hiển nhiên không phải chuyện tốt.
Linh Tố lập tức truyền tin cho Linh Xu, chưa tới chốc lát, Linh Xu đã mang lên rất nhiều điển tịch liên quan đến tinh tượng từ Tàng Thư Các.
Linh Xu và Linh Tố bắt đầu tìm kiếm, Thanh Lư ngó trái ngó phải, không biết làm gì, cũng bắt đầu hỗ trợ.
Sau ba bốn nén nhang, Linh Xu nói: “Tìm được rồi.”
Chỉ thấy trên trang sách kia viết: “Chu Tước Xích Huy, Phượng Hoàng Vu Phi, thiên hạ đại loạn, mười năm không ngừng.”
Đối chiếu với miêu tả về tinh tượng, hiển nhiên rất khớp.
Nhưng những gì nó dự đoán vẫn là một ẩn số.
Phượng Hoàng Vu Phi, bốn chữ này tương đối trung lập, không nhìn ra được gì, nhưng “Thiên hạ đại loạn”, lại là vấn đề rất nghiêm trọng.
Bất quá, Linh Tố đã nói ra chân tướng,
Nàng bảo: “Thiên hạ đã vô cùng hỗn loạn rồi.”
Linh Xu: “Có lẽ sẽ càng loạn hơn.”
Linh Tố: “Nam Hạ Bắc Hạ sắp khai chiến sao?”
Linh Xu: “Có lẽ.”
Giọng điệu bọn họ rất bình tĩnh —— dù sao Nam Hạ Bắc Hạ đánh nhau, cũng chả liên quan gì đến Kiếm Các cả.
Lâm Sơ tiếp tục nhìn trời.
Hắn cảm thấy bản thân vẫn bị Đại Vu lừa.
Hắn không phải một người ưu quốc ưu dân, cho dù thiên hạ xuất hiện dấu hiệu đại loạn, cũng sẽ không bởi vì cái này mà đi gặp Đại Vu.
Hơn nữa, nghiêm túc mà nói, hắn cũng không quá tin tưởng mấy thứ này.
So với tin tưởng tinh tượng, không bằng tin tưởng vật lý hiện đại còn hơn.
Nhưng đúng vào lúc này, bảy túc phía nam kia bỗng nhiên lóe lên, rồi chậm rãi tối đi.
Phảng phất như mọi thứ đã trở lại bình thường.
Nhưng ngay lúc ấy, một ngôi sao băng vụt qua phía chân trời.
Hai ngôi.
Ba ngôi.
Mười ngôi.
Trăm ngàn ngôi.
Giữa màn đêm, xẹt qua vô số vệt sáng lộng lẫy, cả ngọn núi phảng phất như đắm mình trong cơn mưa tuyệt đẹp, mà mưa ấy không phải do những giọt nước tạo thành, mà là do sao băng.
Hay là nói, thiên thạch.
Thậm chí Lâm Sơ còn nghe được tiếng thiên thạch đáp xuống mặt đất ở rất xa.
Hàng trăm ngôi sao băng này, đang dừng chân ở khắp mọi nơi trên thế gian.
Lâm Sơ thấy Thanh Lư bên cạnh đã trợn mắt há hốc mồm.
Linh Tố cũng run giọng nói: “Này……”
Cùng lúc đó, dưới sơn cốc xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng kiếm minh!
Chính là từ hướng của Mộ kiếm – nơi chôn cất bội kiếm của các thế hệ tiền bối Kiếm Các sau khi họ qua đời hoặc phi thăng.
Mộ kiếm có linh, lần trước Lâm Sơ sử dụng kiếm ý Trường Tương Tư, chính là bị Mộ kiếm cảm ứng được, sau đó Kiếm Các mới tìm thấy tung tích hắn.
Mà lần này Mộ kiếm lại vạn kiếm tề minh, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lâm Sơ nhìn xuống chân núi, thấy điện của các vị trưởng lão cách đó không xa cũng ồn ào lên, vài vị trưởng lão bay qua bên này.
Hạc trưởng lão chắp tay nói: “Các chủ, Mộ kiếm trường minh, thiên văn có hiện tượng dị thường, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Lâm Sơ đương nhiên biết sẽ xảy ra chuyện.
Tùng trưởng lão bên cạnh nói: “Chiếu theo ghi chép, âm thanh như vậy nghĩa là báo hiệu.”
Hạc trưởng lão: “Chuyện này…… chỉ sợ có liên quan đến biến cố nhiều năm về trước.”
Lâm Sơ hỏi: “Chuyện gì?”
Hạc trưởng lão nói, rất nhiều rất nhiều năm về trước, Kiếm Các đã từng xảy ra chuyện lớn.
Việc này không phải thảm họa do con người gây ra, mà là thảm họa tự nhiên.
Thảm họa ấy, bắt nguồn từ hàng ngàn năm trước.
Hạc trưởng lão cho hay, thế gian hiện tại có rất nhiều Vu sư, nhưng lại có rất ít yêu ma tà đạo.
Lâm Sơ gật đầu.
Hạc trưởng lão nói tiếp, nhưng vào mấy trăm năm trước, thậm chí là cả ngàn năm trước, trên đời này vẫn là tiên ma cùng tồn tại, rất nhiều ma tu, đục vật, đại ma làm hại nhân gian, Kiếm Các lúc ấy cũng không hoàn toàn ẩn thế như bây giờ, mà thường xuyên xuống núi trảm yêu trừ ma.
Trong quá trình đó có một số yêu ma không trảm được không diệt được, liền mang về Kiếm Các trấn áp dưới Mộ kiếm, qua trăm ngàn năm, đã tích tụ lại rất nhiều yêu ma.
Lâm Sơ cảm thấy đôi chút quen tai, nghĩ nghĩ, sư phụ nhà hắn cũng từng giảng qua câu chuyện xưa này rồi.
Hạc trưởng lão tiếp tục kể chuyện xưa, nói rằng trăm ngàn năm sau, tiên đạo phồn thịnh, yêu ma không dám xuất hiện nữa, Kiếm Các mới dần dần không hỏi thế sự, không ai nhắc tới một cọc chuyện cũ này.
Nhưng một năm kia, bỗng nhiên có vô số sao băng không nghiêng không lệch đâm thẳng xuống Mộ kiếm, Mộ kiếm xuất hiện lỗ hổng, trấn áp cũng lỏng lẻo theo.
Nơi đó đã nhiều năm không ai để ý, thậm chí mọi người còn cho rằng ma vật đã hoàn toàn bị tiêu trừ, nào ngờ, thế mà lại nuôi dưỡng ra một con đại ma tuyệt thế.
Đại ma tuyệt thế kia không có thần trí, nhưng lại lợi hại vô cùng.
Nói tới đây, Hạc trưởng lão nhìn vào mắt Lâm Sơ: “Nhưng mà, ma vật kia lại rất kỳ lạ, sau khi chạy thoát khỏi trấn áp, nó lao thẳng đến Tàng Thư Các, ý định cướp đi công pháp trấn phái của Kiếm Các – 《 Trường Tương Tư 》.
Đệ tử Kiếm Các đương nhiên không để nó đạt được tâm nguyện.”
Hạc trưởng lão nói, trận chiến đó rất khốc liệt, đệ tử Kiếm Các tổn thất vô số, trong lòng lão hủ bây giờ vẫn còn vương vấn nỗi sợ.
Lúc đó chúng đệ tử Kiếm Các toàn lực chống đỡ, mắt thấy toàn quân đồ diệt, không nghĩ tới, cư nhiên lại là tuyệt xử phùng sinh*.
(sống sót trong tuyệt vọng)
Một vị tiền bối vô danh ẩn cư trong vực sâu giữa những ngọn tuyết sơn Kiếm Các xuất thế, chém giết với yêu ma kia, lấy tu vi gần như lục địa thần tiên chiến thắng đại ma, giúp Kiếm Các tránh được một kiếp.
Hạc trưởng lão nói tiếp, trong trận chiến ấy, nguyên các chủ đã kiệt sức bỏ mạng, tiền bối vô danh cũng là nguyên khí đại thương, sức mạnh Kiếm Các giảm đi rất nhiều.
Mà thế gian có một đạo lý không thể bàn cãi, đó chính là —— hoài bích có tội.
Ngày xưa, không ai dám mơ ước 《 Trường Tương Tư 》cả, nhưng mắt thấy Kiếm Các thực lực hao tổn, ngoại giới nhìn trộm cũng dần dần tăng lên.
Vì thế tiền bối vô danh liền mang 《 Trường Tương Tư 》 đi.
Mà Kiếm Các nhờ thế cũng có thể tránh xa tai họa, nhanh chóng khôi phục thực lực, xong xuôi mới bắt đầu tìm kiếm các chủ.
Lâm Sơ: “……”
Mọi chuyện, hóa ra là như vậy à.
Nói xong sự tình năm đó, đề tài lại trở về