Thị nữ liền mang đèn lồng chạm hoa lên, đưa Lâm Sơ xuyên qua bình phong, hướng về phía cửa điện.
Ngoài cửa đại điện, đàn vịt vẫn đang cạp cạp cạp kêu la không ngừng, trách cứ thị nữ và thị vệ, đại ý là không thể để nam nhân bên ngoài hủy hoại danh dự của điện hạ được, chúng ta nhất định phải vào đó xem xem, giáo huấn cái tên nam nhân không biết trời cao đất dày kia.
Nam nhân không biết trời cao đất dày bước ra.
Lâm Sơ đứng trước cửa đại điện, nhìn xuống bọn họ.
Đàn vịt bỗng nhiên im lặng.
Trước khi ra cửa Lâm Sơ đã kiểm tra lại trang phục của mình.
May mà Linh Tố hoàn thành tốt bổn phận, y phục rất sang, rất đẹp, không có vấn đề gì cả.
Trang phục của các chủ Kiếm Các khi ra ngoài, sẽ trang trọng quý giá hơn trang phục lúc ở trên núi một chút.
Trường y tuyết trắng, nếp gấp phẳng phiu, lưu vân áo dài tay rộng, hoa văn chìm nổi tinh xảo, không nhiễm khói lửa nhân gian, rất là ra dáng các chủ.
Hắn đánh giá tình thế bên dưới bằng con mắt rất khách quan, cảm thấy bản thân luận bề ngoài vẫn hơn hẳn cái đám vịt cạp cạp cạp bên dưới.
Một con vịt đập cánh phành phạch, hếch hếch mỏ lên: “Ngươi là ai?”
Thị nữ bên cạnh Lâm Sơ nhìn hắn dò hỏi.
Lâm Sơ gật đầu.
Thị nữ tiến lên một bước: “Chư vị công tử, các ngươi ồn ào ở chỗ này quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, thỉnh các ngươi trở về đi ạ.”
Con vịt đầu đàn rụt cổ, nhìn về phía Lâm Sơ: “Làm sao, hắn vào được, tại sao chúng ta không vào được?”
Đàn vịt nghe vậy nhao nhao lên, một đám đều đang hỏi “Hắn là ai hả?”
Lâm Sơ đứng trước cửa đại điện, nhàn nhạt hỏi: “Thế các ngươi lại là ai?”
Đàn vịt nói: “Chúng ta là phu quân đợi tuyển chọn của điện hạ! Ngươi là cái thá gì?”
Nhìn bộ dáng tự tin ngời ngời kia đi, thật sự đã tự cho mình là phu quân chính quy của điện hạ sao.
Thị nữ tiến lên giải vây giúp Lâm Sơ: “Chư vị công tử, vị này là tiên trưởng tới chữa bệnh cho điện hạ, không phải như các ngươi nghĩ đâu…………”
Đám vịt không tin: “Chữa bệnh? Chữa bệnh kiểu gì mà chúng ta không được vào hả?”
Lâm Sơ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn mấy con vịt không chút nào quan tâm bệnh tình điện hạ, trọng điểm toàn là điện hạ với nam nhân khác ở bên nhau, không cho bọn họ tiến vào các thứ.
Có thể thấy được, cái mà bọn họ quan tâm chỉ là thân phận “Phu quân đợi tuyển chọn” có bị uy hiếp hay không, sau này còn có khả năng trở thành phu quân chính quy của điện hạ hay không.
Lăng Phượng Tiêu là ai?
Là trưởng công chúa quyền khuynh thiên hạ.
Hiện giờ lão hoàng đế bệnh nặng, sự vụ trong triều đều do Thái Tử thống lĩnh.
Mà Thái Tử, bị Lăng Phượng Tiêu chi phối —— vì thế Lăng Phượng Tiêu toàn quyền nhiếp chính, có thể nói là một tay che trời.
Nếu được trở thành phu quân của Lăng Phượng Tiêu, lợi ích trong đó, quả thật không thể tưởng tượng nổi, không chỉ bản thân người đó, mà gia tộc người đó cũng một bước lên mây.
Vậy nên không có gì ngạc nhiên khi mấy con vịt này lại kích động như vậy sau khi biết công chúa ở bên nam nhân khác.
Lâm Sơ nghĩ bụng, hắn cứ nghĩ Học Cung cả ngày ảo tưởng phú bà đã là trầm trọng lắm rồi, nào ngờ tới đô thành, nhìn thấy đám quý công tử này, lại còn tệ hại hơn.
Mấy cô nương Phượng Hoàng Sơn Trang còn lo lắng Đại tiểu thư nhà mình góa chồng, tương lai chẳng ai thèm lấy.
Bây giờ xem ra, cho dù có góa chồng hàng trăm hàng nghìn lần, với thân phận “Trưởng công chúa quyền khuynh thiên hạ” kia, vẫn không ngừng có mấy con vịt chạy ra muốn kết hôn mà thôi.
Đương nhiên, Lăng Phượng Tiêu cũng không phải góa phụ.
Cùng lắm là sống như một góa phụ mà thôi.
Lâm Sơ nghĩ, Lăng Phượng Tiêu chắc chắn không thích mấy con vịt này, thế nên hắn ra tay xua đuổi bọn chúng, cũng không tính là vượt quá khuôn phép nhỉ.
Dưới sự tấn công của bầy vịt, nhóm thị nữ không chen được câu nào, quay sang Lâm Sơ nhờ hắn giải vây.
Lâm Sơ đặt tay lên vai thị nữ, ý bảo nàng im lặng.
Thị nữ rất nghe lời, không nói nữa.
Lâm Sơ: “Đợi tuyển?”
Vịt rất hợp tình hợp lý: “Đợi tuyển.”
Nhìn vẻ mặt kia, có thể thấy “Đợi tuyển” là một vinh dự rất lớn.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, có thể trở thành phu quân đợi tuyển của Lăng Phượng Tiêu, chắc chắn phải là quý công tử xuất thân hiển hách.
Lâm Sơ: “Ồ.”
Con vịt đầu đàn rất là không vui: “Ngươi có ý gì?”
Lâm Sơ dời ánh mắt đi, nhìn thị vệ hai bên.
Thị vệ cũng đang nhìn hắn.
Lâm Sơ nói: “Đuổi ra ngoài.”
Thị vệ nghe lệnh.
Bầy vịt không thể tin nổi.
Quá trình xua đuổi lại là một trận cãi vã ầm ĩ.
Lâm Sơ đầu đau não đau, đang chuẩn bị ấn tay lên chuôi kiếm, một con vịt bỗng nhiên kinh hô: “Tiểu điện hạ tới!”
Tiểu điện hạ?
Lâm Sơ nhướng mắt nhìn về phía cổng, muốn xem thử tiểu điện hạ là thần thánh phương nào.
Lâm Sơ: “……”
Trái Cây mang theo mấy tỷ tỷ mỹ cơ, rêu rao mà bước về bên này.
Ba năm không gặp, nó trưởng thành hơn không ít, nhưng vẫn không nói lời tạm biệt với nữ trang, bận một thân váy trắng, mái tóc dài đen như mực.
Nó rất giống Lăng Phượng Tiêu, trên khuôn mặt xinh đẹp kia, má trái viết “Tung bay”, má phải viết “Ngang ngược”.
Vịt vây quanh nó: “Tiểu điện hạ, có một nam nhân rất lớn mật, dám có ý định với điện hạ!”
Trái Cây thập phần bất mãn: “To gan!”
Đàn vịt phụ họa, sôi nổi cáo trạng khóc lóc kể lể.
Trái Cây nói: “Mang ta qua đó!”
Sau đó liền hùng hùng hổ hổ mà qua đây.
Sau đó liền câm nín.
Tiếng gió đêm xuân, rất lớn.
Lâm Sơ nhìn Trái Cây.
Trái Cây nhìn hắn.
Lâm Sơ mặt không biểu cảm.
Nhưng hắn thấy, hốc mắt Trái Cây, bỗng nhiên đỏ lên.
Bầy vịt không rõ nội tình, vẫn liên tục cáo trạng với Trái Cây.
Giọng nói Trái Cây đã mang theo tiếng khóc nức nở, quay sang bọn họ nói: “Câm mồm!”
Bầy vịt vẫn cứ chưa rõ nội tình, hỏi: “Hắn là ai vậy?”
Trái Cây lau lau đôi mắt, dậm dậm chân, chạy vào trong điện.
Trước khi đi, ném lại một câu: “Cha ta!”
Sau đó, lướt qua Lâm Sơ, không thèm nhìn hắn một cái, chạy thẳng vào trong điện.
Lâm Sơ mơ hồ cảm thấy, Trái Cây đang tức giận.
Là tức hắn sao?
Tức giận vì năm đó hắn đột nhiên bỏ lại Lăng Phượng Tiêu, mèo, Vô Khuyết, đi Kiếm Các?
Đàn vịt bị sốc trước câu “Cha ta” kia, bắt đầu châu đầu ghé tai nhau: “Ơ?”
“Ớ???”
“Cha???”
“Ta không đồng ý.”
“Việc này hệ trọng.”
“Tiểu điện hạ không phải linh thể sao? Không phải không có cha sao?”
“Các ngươi có thấy hai người bọn họ hơi hơi giống nhau không?”
“Ta cảm thấy tiểu công chúa càng giống hắn hơn.”
“Ách.”
“Chỉ sợ……”
Ánh mắt đàn vịt dần dần thận trọng lên.
Lâm Sơ lại lần nữa dùng ánh mắt lãnh đạm quét về phía thị vệ.
Thị vệ tiếp tục xua đuổi đàn vịt, lần này động tác cứng rắn hơn rất nhiều.
Bầy vịt không kháng cự nữa, bỏ chạy tứ tán, biến mất giữa trùng trùng cung điện.
Lâm Sơ bước vào điện.
Lăng Phượng Tiêu vẫn chưa tỉnh lại, còn Tiêu Vô Khuyết thì đang vùi mình vào đống chăn bên cạnh.
Hắn tiến lên trước, vạch chăn Tiêu Vô Khuyết ra.
Tiêu Vô Khuyết khóc rống lên: “Người còn có mặt mũi trở về!”
Nhất thời Lâm Sơ có chút không chống đỡ nổi.
Doanh Doanh không rõ nội tình, ôm cánh tay Lâm Sơ, nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu.
Tiêu Vô Khuyết kéo Doanh Doanh vào lòng mình: “Phụ lòng người ta! Đừng chạm vào y!”
Doanh Doanh bất lực mà chớp chớp mắt.
Lâm Sơ cố gắng giải thích: “Ta……”
Trái Cây: “Con không nghe!”
Chỉ trong nháy mắt, trong điện từ cảnh gà bay chó sủa, đã trực tiếp biến thành một bộ phim gia đình drama tùm lum, Lâm Sơ nhận thấy ánh mắt thị nữ nhìn hắn có gì đó không đúng.
Giữa khung cảnh gà bay chó sủa, thị vệ bên ngoài bỗng nhiên tiến vào, thông báo: “Hoàng Hậu nương nương giá đáo.”
Một tiếng vừa rơi xuống, gà không dám bay, chó không dám nhảy nữa, chỉ còn Tiêu Vô Khuyết ôm Doanh Doanh khóc thút thít, nói với ra cửa: “Tổ mẫu……”
Lâm Sơ cũng chuyển hướng ra ngoài cửa.
Đập vào mắt hắn chính là một bộ phượng bào đỏ rực như liệt hỏa.
Ngước mắt lên trên, chính là gương mặt của mẫu nghi thiên hạ.
Nhan sắc vẫn khá trẻ trung, thoạt nhìn mới chỉ 35 36 tuổi, có rất nhiều nét tương đồng với Lăng Phượng Tiêu, nhưng về chi tiết thì lại rất khác.
Giữa ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết ấy, lại thiếu đi vài phần sắc sảo diễm lệ, nhiều thêm vài phần dịu dàng ấm áp, kết hợp với phong thái đoan trang kia, quả thực giống như sinh ra để làm “Hoàng Hậu” vậy.
Và cũng chính người phụ nữ này, đã khiến cho Ảnh Vô Tung năm đó một thoáng kinh hồng, vừa gặp đã yêu, nhất kiến chung tình, để rồi phải lập nên lời thề “Cả đời không vào Cẩm Quan thành” “Trộm không thể hái hoa, hái hoa tất bại”.
Hoàng Hậu đang nhìn hắn.
Lâm Sơ không biết nên diễn tả ánh mắt nàng như thế nào nữa, bởi vì nàng tựa hồ ngơ ngẩn một lúc rồi mới hoàn hồn, hỏi hắn: “Con là…… Lâm Sơ?”
Lâm Sơ nói: “Đúng vậy.”
Hoàng Hậu bước lên trước, nhìn trái nhìn phải hồi lâu, mới dịu dàng nói: “Con…… thật sự là nam hài tử sao?”
Lâm Sơ: “……”
Cho nên năm đó, Đào Nguyên Quân và Hoàng Hậu rốt cuộc đã định ra hôn ước như thế nào vậy?
Hoàng Hậu cũng cho rằng Lâm Sơ là nữ hài tử!
Thế nên cũng không trách Lăng Phượng Tiêu tin chắc rằng Lâm Sơ là một cô nương.
Lâm Sơ chỉ có thể nói: “Đúng vậy.”
Hoàng Hậu nhẹ nhàng thở dài một hơi: “…… Thì ra là thế.”
Lâm Sơ: “?”
Thì ra là thế là sao?
Hoàng Hậu, người hiểu ra điều gì vậy?
Chỉ thấy Hoàng Hậu nhẹ nhàng đến trước giường Lăng Phượng Tiêu, vuốt ve gò má y: “Nó vất vả nhiều ngày rồi, để nó ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Lâm Sơ: “Vâng.”
Hoàng Hậu nói: “Hôm nay con tới Cẩm Quan thành, có phải đã biết điều gì đó đúng không?”
Lâm Sơ: “Đúng vậy.”
Hoàng Hậu tiếp tục nói: “Có muốn biết thêm những chuyện khác nữa không?”
Lâm Sơ: “Có ạ.”
Hoàng Hậu nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Đi theo ta.”
Nàng đứng dậy đi ra ngoài điện.
Tiêu Vô Khuyết vẫn đang khóc thút thít.
Lâm Sơ xoa xoa đầu nó, đuổi theo Hoàng Hậu.
Hắn có linh cảm, tiếp theo đây mình sẽ biết một số việc vô cùng quan trọng.
Hoàng Hậu, không chỉ là Hoàng Hậu Nam Hạ, mà còn là nhân vật chủ chốt của Phượng Hoàng Sơn Trang, chắc chắn sẽ biết rất nhiều bí mật của sơn trang và hoàng thất.
Đồng thời, nàng còn quen biết Đào Nguyên Quân, năm đó chính tay nàng và Đào Nguyên Quân đã định xuống hôn ước cho hai hậu bối.
—— nàng nhất định biết rất nhiều thứ, mà Lâm Sơ cũng đang có rất nhiều nghi vấn.
Hoàng Hậu dẫn hắn tới nơi cao nhất hoàng cung Nam Hạ, đó là một tòa lâu các cao hơn trăm trượng.
Tòa lâu này có tên “Tê Phượng Các”.
Từ Tê Phượng Các vọng xuống, có thể thấy toàn bộ hoàng thành Nam Hạ rực rỡ trong vô vàn ánh đèn.
Nhưng tất cả những thứ ấy lại bị một lớp sương mù mờ ảo bao phủ, tựa như cách một tầng voan mỏng, một tầng mây trôi che lấp đôi mắt hắn.
Hoàng Hậu cũng vọng xuống: “Tiêu Nhi không phải nữ tử, chắc con cũng biết rồi.”
Lâm Sơ: “Vâng.”
Hoàng Hậu nói: “Ta lại không ngờ tới, con cũng không phải nữ tử.”
Lâm Sơ: “Đào Nguyên Quân nói ta là nữ hài tử?”
Hoàng Hậu nhìn hắn thật sâu.
“Đúng vậy,” nàng nói, “Năm đó, Đào Nguyên Quân nói rằng mình có một nữ đồ đệ, có thể đính hôn cho Tiêu Nhi, bởi vì trong tương lai Tiêu Nhi sẽ mặc nữ trang, nên y cũng sẽ để đồ đệ mặc nam trang, che giấu tai mắt người ngoài.”
Được rồi.
Là Đào Nguyên Quân hố Lăng Phượng Tiêu và Hoàng Hậu.
Lâm Sơ: “Y vì sao phải giả nữ trang?”
Vấn đề này, hắn đã nghi ngờ rất lâu, tiếc rằng trên người Lăng Phượng Tiêu có Chân Ngôn Chú, không thể nói ra được.
Hoàng Hậu đáp: “Việc này nói ra thì rất dài.”
Lâm Sơ: “Mời nói ạ.”
Hoàng Hậu: “Con biết huyết mạch Phượng Hoàng chứ?”
Lâm Sơ: “Biết ạ.”
Hoàng Hậu: “Biết bao nhiêu?”
Lâm Sơ nói: “Ngàn năm trước xảy ra đại họa, dị thú thế gian, Thần tộc có liên hệ với Thiên đạo đều lần lượt ngã xuống, nhưng huyết mạch Phượng Hoàng có điểm đặc biệt, có thể ẩn cư trần thế, chờ đợi niết bàn.”
Hoàng Hậu gật đầu: “Con đã biết rất nhiều.”
Lâm Sơ: “Ta chỉ biết từng này.”
Hoàng Hậu nói: “Không sao, ta kể cho con nghe.”
Tiếp đó, Lâm Sơ liền nghe Hoàng Hậu kể một câu chuyện xưa tương tự như Đại Vu từng kể.
Nhưng, là phiên bản chi tiết hơn nhiều.
Câu chuyện, về chước long mạch*.
(chặt đứt long mạch)
“Phàm nhân muốn được sắc phong thành Nhân Hoàng, trước tiên phải đi qua Bãi Hạp đạo của Đại Long Đình, sau đó được Thiên Đạo công nhận, mới có thể gia tăng khí vận cho bản thân, hưởng thọ lâu dài, thống trị uy quyền tứ hải.
Không những vậy, huyết mạch này còn có thể lưu truyền qua nhiều thế hệ, giúp những hậu bối sau này vẫn có thể thuận lý thành chương bước qua Bãi Hạp đạo, trở thành Nhân Hoàng của đời đời sau.” Hoàng Hậu chậm rãi nói, “Nhưng mà thế gian, đâu thiếu những kẻ lòng tham không đáy.
Lòng tham không đáy, sẽ thường kết hợp với nhìn xa trông rộng.
Cho dù có được tứ hải, nhưng không chém được đầu chân long xuống, thì sao có thể trở thành Nhân Hoàng chứ…… Đã vậy, thì phải chặt đứt long mạch, phế bỏ đạo nhất thống, để người dân tứ hải, chỉ cần cắt đất xưng vương, nhất thống thiên hạ, là đã có thể tự xưng là Nhân Hoàng rồi.
Mấy trăm năm sau, quần hùng thiên hạ lớn mạnh, máu chảy thành sông, cuối cùng mới thống nhất thành Đại Hạ triều.
Nhưng sau đó, Yết tộc phản loạn, hoàng triều phải dời đô về phía Nam.”
Lâm Sơ gật đầu.
Đây là những gì hắn biết.
“Tuy nhiên,” Hoàng Hậu xoay chuyển câu chuyện, “Ban đầu, là sau khi được chân long chấp thuận, Nhân Hoàng mới có được khí vận phi phàm.
Nhưng sau khi phế bỏ long mạch, xưng vương xưng đế, tự nhiên cũng không cần khí vận nữa, ngoại trừ quyền lực ra, cũng không còn lợi ích gì.”
Lâm Sơ: “Đúng vậy.”
Hoàng Hậu cười nói: “Nhưng khí vận vẫn chưa biến mất,