Tiếng nói vừa dứt, không khí lâm vào trầm mặc.
Tiêu Tuyên nhún vai: “Người như Đại Vu, hành sự không thể suy đoán theo lẽ thường …… hắn cũng không hoàn toàn thuộc quyền quản chế của vương triều.”
Lăng Phượng Tiêu hơi hơi nhíu mày: “Mấy ngày trước, đội quân hoạt thi đã tấn công Cẩm Quan thành.”
“Ừm hứm,” Tiêu Tuyên “Xoạch” một tiếng mở quạt xếp, vừa phe phẩy, vừa trả lời Lăng Phượng Tiêu: “Điền địa, địa thế cao, ngày dài hơn đêm, cho nên người Điền thể chất đặc thù, nặng dương khí hơn bình thường một chút……”
Lăng Phượng Tiêu trầm ngâm: “Cho nên Đại Vu rải huyết độc vào Điền địa, là để…… thí nghiệm khả năng lây nhiễm của huyết độc?”
“Đúng vậy.” Tiêu Tuyên nhếch miệng cười nói: “Nếu rải ở Điền địa, huyết độc sẽ lây lan thuận lợi hơn, đổi thành nơi khác, đương nhiên không thể nói chơi.
Đại Vu muốn tấn công Cẩm Quan thành hay không, ta không biết.
Nhưng nếu Điền địa biến thành hoạt thi…… đám Vu sư đi phát tán virus chẳng phải sẽ không kìm lòng được mà tấn công Nam Hạ hay sao.”
Người này bày tỏ sự lo lắng của mình, sau đó nhìn Lăng Phượng Tiêu và Lâm Sơ, chuyển áp lực tâm lý của mình cho những người khác, tự nhiên nhẹ nhõm hơn hẳn, có vẻ rất hả hê khi thấy người khác gặp họa, lười biếng nói: “Kỳ thật ta cũng không hiểu tại sao hắn phải làm như vậy.
Quả thật, nếu toàn bộ người trong thiên hạ biến thành hoạt thi, hắn sẽ có thể trở thành chúa tể, nhưng như vậy chẳng phải rất vô nghĩa sao.
Trên đời này nếu không còn mỹ nhân, thì còn ra thể thống gì nữa.”
Lăng Phượng Tiêu phớt lờ hồ ngôn loạn ngữ của người này, hỏi hắn: “Ngươi biết gì về Đại Vu.”
Tiêu Tuyên liền kể một câu chuyện.
“Hồi đó ta vẫn còn nhỏ, Đại Vu tiền nhiệm với phụ hoàng ta quan hệ khá tốt, thường xuyên nghị sự với nhau, đám Vu sư cũng nghe lệnh triều ta…… Một hôm phụ hoàng đang kiểm tra bài vở của ta, chợt có người thông truyền, báo tôn chủ tới.
Ta vừa quay đầu, liền thấy Đại Vu tiền nhiệm dắt một thiếu niên thanh y tới đây —— chính là Đại Vu hiện tại.” Tiêu Tuyên khép hờ mắt: “…… Đó là 20 năm trước.”
Dứt lời, kể tiếp: “Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, suýt nữa ta đã bị hù chết.”
Tiêu Tuyên cười cười: “Rất tà tính.”
Lăng Phượng Tiêu: “Tà thế nào.”
Tiêu Tuyên đáp: “Ánh mắt đầu tiên, ta đã cảm thấy tà tính.
Đôi mắt hắn, đỏ như máu vậy, lúc hắn nhìn ngươi, ngươi sẽ cảm thấy, đây không phải người, mà là……”
Hắn mệt mỏi thở dài một hơi: “Ta cũng không biết nữa.”
Dừng một chút, lại kể tiếp.
Kể rằng Đại Vu tiền nhiệm giới thiệu với phụ hoàng, đây là đồ đệ thân truyền.
Phụ hoàng liền quan sát gia hỏa tà tình kia một lúc.
Lúc đó hắn biết phụ hoàng có chuyện cần thương lượng với Đại Vu, liền lôi kéo tay cái tên kia, nói, ca ca ơi, chúng ta ra sau điện chơi đi.
Người nọ mặc cho hắn kéo.
Kéo tới bờ hồ hoa sen sau điện, Tiêu Tuyên hỏi hỏi tên người nọ, người nọ không nói, hỏi tuổi, cũng không trả lời.
Tiêu Tuyên kể tới đây, rùng mình một cái: “Lúc đó ta chỉ nghĩ người này không thích nói chuyện, liền tự mình chơi với cá chép, hắn thì ngồi ở một bên…… ta liền gọi hắn, nói ca ca cùng nhau lại đây cho cá ăn.
Ta nhớ rõ khi đó, hắn vừa lại gần, cá chép dưới hồ, bỗng chốc đều bơi tán loạn như chạy trốn.
Ta hoảng sợ quá, chỉ nhìn hắn.
Hắn nhìn lại ta, chỉ cười cười, quay đầu đi luôn.
Ba ngày sau, ta đến tẩm điện phụ hoàng chơi, chợt nghe thấy cung nữ nói, một hồ cá chép đang đẹp như vậy, làm sao mà chết hết rồi.”
Sắc mặt Tiêu Tuyên đã hơi trắng bệch: “Từ lúc đó, ta liền biết, người này, tuyệt đối không phải người lương thiện.
Ta đi khắp nơi hỏi về lai lịch của hắn, hỏi cả lão sư, phụ hoàng, thậm chí là cả Đại Vu tiền nhiệm…… nhưng tất cả đều không nói được hắn đến từ đâu, Đại Vu cũng chỉ nói, tình cờ gặp được một người hữu duyên.
Sau này, Đại Vu tiền nhiệm qua đời, hắn liền tiếp nhận chức vị trở thành tân Đại Vu.
Hắn cảnh giới cao, có thể phục chúng —— không phục thì bị giết.
Tóm lại chưa tới một năm, toàn bộ Vu sư đều trở thành thuộc hạ trung thành của hắn, rồi dần dần xa cách vương triều.”
Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Còn nữa không?”
Tiêu Tuyên gật đầu: “Còn có một chuyện, ta cảm thấy vô cùng quan trọng.”
Dựa theo quan sát của Lâm Sơ, Tiêu Tuyên quả thật có năng lực hơn Tiêu Linh Dương.
Chỉ nghe Tiêu Tuyên nói: “Vào ngày ta cập quan*, dựa theo quy củ, Thái Tử phải được chính tay Đại Vu đội mũ…… Hắn đội mũ cho ta xong, lẽ ra phải nói mấy câu ca ngợi gì đó, nhưng hắn không nói, mà hỏi ta một câu.” (cập quan: lễ đội mũ vào năm 20 tuổi)
Kể rằng Đại Vu hỏi hắn, điện hạ, sau khi đăng cơ lên làm hoàng đế, ngươi sẽ làm gì.
Tiêu Tuyên cũng