Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

162: Như Thực Như Ảo


trước sau


Ngữ khí thực lạnh, hơi thở cũng thực lạnh, lạnh như ngón tay và vỏ đao trên tay y vậy.
Cuối cùng vỏ đao ám sắc đè lên đôi môi hắn, bất động.
Lạnh đến thấu xương.
Lâm Sơ giơ tay nắm lấy vỏ đao, đẩy nó ra.
Tí tách.
Máu không ngừng chảy xuống từ đôi mắt Tiêu Thiều, nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất.
Lâm Sơ nhìn Tiêu Thiều.
Vỏ đao Tiêu Thiều đã hơi hơi run rẩy.
Mặt nạ đã che gần hết khuôn mặt y, chẳng thấy rõ thần sắc, tựa như vừa muốn lại gần, vừa kiềm chế bản thân không dám lại gần, Lâm Sơ không biết phải hình dung như thế nào nữa.
Lâm Sơ lại đưa tay, muốn tháo mặt nạ Tiêu Thiều xuống.
Hắn nghĩ, Tiêu Thiều trước mắt, là gì?
Là ảo ảnh sinh ra từ trái tim hắn, hay là bản nhân Tiêu Thiều?
Nếu đây là do hắn tự tưởng tượng, vậy…… chẳng lẽ quan hệ giữa hắn và Tiêu Thiều vẫn luôn tồn tại mối nghi ngờ sao.
Còn nếu đây là Tiêu Thiều thực sự, hoặc Tiêu Thiều bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh, vậy chẳng lẽ tuy rằng thường ngày y không có bất cứ biểu hiện gì, nhưng thật ra vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, thậm chí còn vì nó mà cảm thấy…… thống khổ.
Lâm Sơ hơi hơi nhíu mày.
Tiêu Thiều đối diện khe khẽ nghiêng người, càng gần hắn hơn, thấp giọng hỏi: “Không nói?”
Lâm Sơ lùi về sau một bước.
Tiêu Thiều bật cười một tiếng như có như không.
Chỉ là một tiếng rất nhẹ, thậm chí còn giống một hơi thở dài tự giễu, làm Lâm Sơ cảm thấy, người trước mắt này, dường như thực thương tâm.
Nhưng hắn không bước lên.
Bọn họ cứ giằng co trong căn phòng tối tăm như vậy.
Chừng nửa nén hương sau, Lâm Sơ đột nhiên rút kiếm!
Hắn không dùng chiêu thức mở màn nào khác, mà trực tiếp sử dụng “Không Cốc Vong Phản” trong《 Trường Tương Tư 》, đâm về phía người nọ!
Kiếm quang trầm lặng, kiếm ý dồi dào, mang theo tiếng gió gào thét, một chiêu thức hoàn toàn không chừa lối thoát.
“Đinh.”
Vô Quý đao ra khỏi vỏ, một thức “Thu Buồn”, chặn lại “Không Cốc Vong Phản”.
Lâm Sơ ngẩn ra.
Ngay tại chớp nhoáng ngẩn người ấy, “Thu Buồn” biến chiêu thành “Quan Hà”, phong bế tất cả đường lui của hắn!
Lâm Sơ bị một lực khủng khiếp hung hăng đánh mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu.
Người nọ ấn hắn lên vách tường, khóe môi đỏ thẫm nhếch lên ý cười.
Lâm Sơ ho khan vài tiếng, ngực đau đớn bỏng rát.
Hắn nghĩ, người này không phải Tiêu Thiều.
Bởi vì cho rằng người này không phải Tiêu Thiều, hắn mới xuất kiếm, nhưng…… người đối diện này cư nhiên vẫn dùng được “Thu Buồn” và “Quan Hà”, hai chiêu đều xuất xứ từ đao pháp 《 Tịch Liêu 》, trong thiên hạ chỉ có Tiêu Thiều mới dùng được.
Cho nên đây thực sự là ảo giác của hắn ư?
Hắn không cảm thấy vậy.
Vậy thì chỉ còn một khả năng đáng sợ thôi.
Lâm Sơ nói: “…… Ngươi không phải Tiêu Thiều.”
Người nọ thì thầm hỏi: “Ta đây là ai?”
Lâm Sơ quyết định được ăn cả ngã về không, nói: “Ngươi là Đại Vu.”
Người nọ lại cười.

“Các chủ……” Âm sắc lọt vào tai đã thay đổi: “Hóa ra ngươi cũng coi như thông minh.”
Lâm Sơ gian nan mà thở gấp mấy hơi, ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy Tiêu Thiều trước mặt đã biến mất vô tung, biến thành một thân thanh y Đại Vu.
Đôi mắt Đại Vu đỏ thẫm, đường nét ngũ quan bởi vì sắc mặt tái nhợt, kỳ thật cũng vô cùng nhạt nhẽo, chỉ có đôi môi đỏ thẫm kia là còn vãn hồi đôi chút.

Một khắc ấy, Lâm Sơ chợt hiểu câu nói mơ hồ của Tiêu Tuyên “Không giống người”.
Đại Vu hỏi: “Không giống sao?”
Lâm Sơ lắc đầu.
Quá không giống.
Đại Vu hỏi: “Chỗ nào không giống?”
Kỳ thật…… cũng rất giống.
Ngữ khí, cử chỉ, đều rất giống, không chê vào đâu được.
Đặc biệt là hai chiêu “Thu Buồn” và “Quan Hà” kia, vô cùng chân thực.
Có lẽ là thấy Lâm Sơ không nói gì, bàn tay bóp chặt cổ Lâm Sơ của Đại Vu ngày càng siết chặt, ngữ khí gằn lên cố chấp: “…… Chỗ nào không giống?”
Lâm Sơ hô hấp khó khăn, có chút hít thở không thông mà nghĩ, ta còn lâu mới nói, ngươi tự đi mà đoán?
Cũng không thể nói, là bởi vì ngươi không gọi ta Bảo Bảo.
Càng không thể nói, ta cảm thấy Tiêu Thiều sẽ không đánh ta.
Lời này nói ra, thật sự có hơi cậy sủng sinh kiêu, Lâm Sơ cảm thấy không được.
Quả thật, diễn xuất của Đại Vu chẳng có vấn đề gì cả.
Chỉ là, Tiêu Thiều không phải một người như vậy —— không phải một người sẽ chất vấn hắn “Ngươi không thích ta”.
Chuyện này, nói ra thì rất dài.
Lực tay Đại Vu cũng không quá mạnh, trong khoảng thời gian sống dở chết dở ngắn ngủi ấy, Lâm Sơ vẫn có một hồi trôi dạt về quá khứ.
Kỳ thật, cho tới nay, trên phương diện giao thiệp với người khác, hắn vẫn chẳng có tiến bộ gì cả.

Nhưng Tiêu Thiều, cùng với các loại vỏ bọc của y, chính là người duy nhất mà hắn có thể chung sống mà không gặp bất kỳ một áp lực nào.
Quả thật, người này hỉ nộ vô thường, tính tình còn rất xấu, hắn cũng từng rất sợ Đại tiểu thư.
Nhưng mà, sợ thì sợ, ngay từ khi gặp mặt hắn đã biết, người này là một người vô cùng quang minh lỗi lạc.
Nếu ngươi làm gì đó chọc giận y, người này sẽ nổ thành cá nóc.
Nhưng trọng điểm, lúc nổ thành cá nóc, y sẽ nói cho ngươi biết vì sao y lại nổ.
Sau đó, chỉ cần sửa đổi một chút, cá nóc sẽ trở lại bình thường.
Cho nên hắn mới cảm thấy chung sống cùng Tiêu Thiều là một việc chẳng khó khăn gì —— không cần phải đoán xem mình làm gì khiến cho y mất hứng, cũng không cần phải bận tâm nên làm gì để giúp y vui vẻ.
Tựa như lần gặp mặt đầu tiên trong Quỷ thôn, Đại tiểu thư nhìn thấy một tên ngốc dơ dơ bẩn bẩn, muốn ném ra ngoài.
Sau đó tên ngốc này trở nên sạch sẽ, liền không định ném hắn ra ngoài nữa.
Lại tựa như, hắn hoàn toàn chẳng biết gì về hôn thư, khiến Đại tiểu thư tức đến mức suýt chút nữa rút đao, nhưng sau khi hắn thừa nhận sai lầm, người này đã ôn nhu trở lại.
Hắn cảm thấy, nếu Tiêu Thiều thật sự canh cánh trong lòng về chuyện Vô Tình đạo, trong tim có một cái dằm, thì đã sớm hóa thân thành Tiểu Phượng Hoàng suy yếu nào đó, rầm rì mà nói ra rồi.
Hoặc là, cho dù Tiêu Thiều không nói, lựa chọn lặng lẽ tức tối, thì hắn…… chỉ sợ đã khóc lên khóc xuống, mất nước mà chết ở Phượng Hoàng Sơn Trang rồi.
Nhưng tại sao Tiêu Thiều không để ý chuyện này?
Đột nhiên Lâm Sơ thấy hơi sợ hãi, nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ được đáp án nào, còn tự choáng váng mình.
Hắn nhắm mắt lại, quyết định không nghĩ nữa, sau đó lại mở mắt, đối mặt với Đại Vu.
Tên Đại Vu này, quả nhiên có phần cố chấp.
Đại Vu tiếp tục hỏi: “Chỗ nào không giống?”
Lâm Sơ nói: “Ngươi không phải y.”

Đại Vu mặt không cảm xúc buông tay ra.
Lâm Sơ ngột ngạt đã lâu, đột nhiên được buông ra, mất hết sức lực, dựa vào vách tường trượt xuống đất, nhọc nhằn mà ho khan.
Rầm.
Vách tường bên cổng tò vò đã vỡ tan tành, hiển nhiên là bị người ngoài phá vỡ.
Tiếp đến là tiếng bước chân.
Ai đó ôm chầm lấy hắn từ phía sau.
“Bảo bảo?”
Lâm Sơ dựa vào ngực người nọ.
Hắn cảm thấy đây mới thực sự là Tiêu Thiều.
Hắn lại ho khan vài tiếng, giải thích tình hình cho Tiêu Thiều: “Đại Vu……”
Bởi vì lúc nãy bị Đại Vu bóp chặt cổ họng, thanh âm của hắn đã hơi nghèn nghẹn.
“Ngoan, đừng nói gì.” Tiêu Thiều vuốt vuốt lưng cho hắn, “Ta đều nghe được.”
Lâm Sơ không nói nữa, mặc cho y ôm.
Chỉ là có chút tuyệt vọng.
Đều nghe được sao?
Cấu tạo của ảo cảnh này rốt cuộc là gì?
Ngữ tốc Tiêu Thiều cực nhanh, thấp giọng giải thích cho hắn: “Phượng Hoàng Huyết bách độc bất xâm, ảo cảnh đối với ta ảnh hưởng rất nhỏ.

Vừa nãy ta đang tra xét, đây là trận pháp lấy thận làm trung tâm, kỳ thật tương tự như mộng cảnh.

Nhưng vì Đại Vu khống chế, cho nên ta đến chậm.”
Lâm Sơ gật gật đầu.
Sau đó hắn bắt đầu bàng quan xem Tiêu Thiều vs Đại Vu.
Tiêu Thiều nói: “Tại sao các hạ hỏi hắn như vậy, định làm gì?”
Đại Vu nhàn nhạt nói: “Nhất thời tò mò.”
Lâm Sơ: “?”
Nhất thời tò mò?
Nhất thời tò mò giả danh làm Tiêu Thiều hỏi hắn có thích y hay không?
Hắn thả lỏng trong chốc lát, cảm thấy hô hấp đã thông suốt, liền kéo kéo y phục Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều hiểu ý, buông hắn ra, sau đó rút đao khỏi vỏ, mũi đao nghiêng nghiêng nâng lên, chỉ hướng Đại Vu.
Lâm Sơ nhắc nhở y: “Hắn biết 《 Tịch Liêu 》.”
Tiêu Thiều khe khẽ nhíu mày.
Nụ cười Đại Vu phiếm một tia quỷ bí: “Ta không có ý định đánh nhau với ngươi.”
Tiêu Thiều: “Ta có ý định đánh nhau với ngươi.”
Đại Vu ho khan vài tiếng, sắc mặt vẫn tái nhợt bệnh tật, chậm rãi nói: “Tại hạ là lục địa thần tiên.”
Tiêu Thiều cười như không cười: “Tại hạ cũng vậy.”
Lâm Sơ: “……”
Niết Bàn Sinh Tức.
Át chủ bài của Phượng Hoàng công pháp, có thể nâng cao thêm một cảnh giới cho người dùng nó.

Hiện tại Tiêu Thiều đang là Độ Kiếp kỳ, Niết Bàn Sinh Tức, y sẽ đạt đến cảnh giới Lục địa thần tiên.
Đại Vu cũng cười như không cười: “Ngươi, tiểu phượng hoàng…… cánh chim chưa phong, không nên tới.”
Tiêu Thiều: “Hiện thân của ngươi trong ảo cảnh, phi hiện thực, còn muốn nhiễu loạn tâm cảnh chúng ta, bất chiến mà thắng…… chắc hẳn chân thân đã cực kỳ suy yếu, hôm nay chính là ngày táng thân của ngươi.”
Lâm Sơ lẳng lặng nghe hai người nói chuyện.
Lời Tiêu Thiều nói, là trải qua học tập.
Trước đây Học Cung có rất nhiều khóa học phụ, trong đó có một môn, dạy đệ tử nói chuyện với địch nhân như thế nào.
Đại Vu nói: “Nếu có thể dùng ảo cảnh chiến thắng, ta cần gì phải động thủ.”
Lâm Sơ cảm thấy Đại Vu cũng từng học qua

môn này.
Bọn họ nói tới nói lui một hồi.
Lâm Sơ yên lặng làm khán giả, bỗng dưng cảm thấy, từ một góc độ nào đó, hai người này thật sự có điểm tương tự.
Chớp mắt một cái, khác biệt rất lớn.
Hắn đang muốn nhìn kỹ lại lần nữa, hai người kia đã không hợp ý, cũng chẳng biết là ai động thủ trước, hoặc có lẽ là đồng thời động thủ —— không còn nói qua nói lại nữa, từng người xuất đao.
Hai thanh đều là Vô Quý đao.
Sát khí, huyết khí, phút chốc đã tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Yêu đao gào thét, hắc khí quấn quanh.
Tiêu Thiều dùng “Quan Hà”.
Đại Vu cũng dùng “Quan Hà” về đỡ.
Tiêu Thiều dùng “Thương Xuân”.
Đại Vu cũng dùng “Thương Xuân” về đỡ.
Chiêu thức giống nhau như đúc, đều xuất xứ từ 《 Tịch Liêu 》, nhưng phong cách lại thực khác biệt.

Đạo của Tiêu Thiều vắng lặng cô tuyệt, đạo của Đại Vu vô cùng tà sát, lệ khí rất nặng.
Tại sao Đại Vu biết dùng đao pháp này?
Lâm Sơ hồi tưởng, mấy chiêu thức cuối cùng của 《 Tịch Liêu 》, hắn thậm chí còn chưa được xem qua.
Trong chớp nhoáng, hắn bỗng nhiên thấy Tiêu Thiều biến chiêu!
Quỹ đạo chiêu này thực khó hình dung, chẳng một vết tích truy tìm, rồi lại viên dung huyền diệu, thần hoàn khí túc, như trăm sông đổ về một biển, chim bay về tổ.
Trong cuộc giao tranh ác liệt như vậy, một đao lăng sóng này lại tựa như tuyệt bút thần tiên, thẳng tắp vung về phía mặt Đại Vu.
Lâm Sơ nhận ra nó.
Một thức này tên “Quy Chu”, không phải đao pháp trong《 Tịch Liêu 》, cũng không phải truyền thừa của Phượng Hoàng Sơn Trang.
Đây là bộ chiêu thức Tiêu Thiều tự nghĩ ra nhiều năm về trước.
Cũng là…… bởi vì hắn mà sinh, y từng nói Lâm Sơ an tĩnh như vậy, lại ngoan, giúp cho tâm cảnh của y bình thản hơn không ít, ngẫu nhiên xúc động, sáng tạo ra một bộ đao pháp mới.
Đại Vu nghiêng người thu đao, đồng dạng cũng là quỹ đạo quỷ dị, ngăn chặn một chiêu thức này.
Đao mang kinh hồng của Tiêu Thiều vừa chuyển, đao khí phân tán, giống như đại tuyết ngợp trời, thổi tung mọi thứ, phong bế tất cả đường lui của Đại Vu.
Tay phải Đại Vu phất một cái, giữa không trung dường như xuất hiện vô số đao ảnh, va chạm với ánh đao của Tiêu Thiều, giằng co!
Một chiêu này, Lâm Sơ cũng biết, tên là “Tuyết Dạ”, lấy cảm hứng từ đêm tuyết nướng chuột luận đạo năm ấy.
Mà chiêu thức Đại Vu, không còn nhận diện được nữa rồi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Tiêu Thiều ngừng sử dụng 《 Tịch Liêu 》 hoặc đao pháp cao cấp khác của Phượng Hoàng Sơn Trang, thay vào đó dùng tạp học ngộ ra nhiều năm về trước, chiêu số của hai người rốt cuộc mới khác nhau, không còn như cùng một người nữa.
Mặc dù thắng bại vẫn chưa biết, nhưng ít ra không còn …… quỷ dị giống như lúc nãy.
Đối chọi gay gắt mười lăm phút, hai người đã qua mấy ngàn chiêu, đương lúc giằng co, thân pháp hoàn mỹ vô khuyết của Tiêu Thiều bỗng nhiên xuất hiện sơ hở.
Lâm Sơ định lên tiếng, nhưng may mắn kịp nuốt trở về.
Trong thiên hạ, e rằng ngoại trừ chính hắn, hiểu biết võ công nhất, cũng chỉ có Tiêu Thiều.
Người này là cố ý.
Chỉ thấy Tiêu Thiều đột nhiên chém ngang về phía bên phải, mang theo sấm rền gió cuốn, vượt qua bức tường mà y đã phá tan lúc nãy, chém vào phòng cách vách.
Cách vách chính là con thận kia.
Thận phát ra một tiếng thét trầm thấp, toàn bộ tòa tháp đột nhiên chấn động.
Lâm Sơ hiểu ý, lập tức xuất kiếm, kiếm khí bổ vào vách tường, khoét ra một cái lỗ cực lớn.

Sau đó, hắn giết chết thận.
Tòa tháp càng rung chuyển dữ dội hơn, ảo cảnh đã bị phá vỡ.
Thân hình Đại Vu cũng dần dần hư ảo chập chờn không rõ.
Tiêu Thiều: “Ngươi là ai?”
Đại Vu: “Ngươi nhất định phải giết ta?”
Tiêu Thiều: “Ta nhất định phải giết ngươi.”
Đại Vu cười: “Vậy…… tại hạ đành nhất định phải giết ngươi.”
Lời vừa rơi xuống, ảo cảnh hoàn toàn tan biến, trước mắt Lâm Sơ trời đất quay cuồng, mở mắt một lần nữa, đã đứng trong tầng thứ 5 tòa tháp, bên cạnh là một con thận chết.
Tiêu Thiều bên người hắn lại vẫn là Tiêu Thiều, chứ không phải Đan Chu cô nương trong hiện thực.
Lâm Sơ: “Vẫn là ảo cảnh?”
Tiêu Thiều: “Không giống.”
Cầu thang vốn đã biến mất lại đột nhiên xuất hiện trước mắt họ, cầu thang bằng gỗ rất dài, ngoằn ngoèo hướng lên phía trên, dẫn đến một cửa đá sâu hút.
Tòa tháp này vốn chỉ có 6 tầng —— lên một tầng nữa, chính là nơi ở của chân thân Đại Vu.
Căn cứ theo phỏng đoán vừa rồi của Tiêu Thiều, Đại Vu ý đồ dùng ảo cảnh đánh lui bọn họ…… chứng tỏ chân thân người này đã thực sự suy yếu.
Lâm Sơ lấy xúc xắc đồng thau ra, thử tiến vào một chút, xác nhận xem Thanh Minh động thiên có thể hoạt động bình thường hay không.
Sư huynh vẫn đang trôi nổi ở đại điện, thấy hắn tới, vui mừng chào hỏi: “Sư đệ!”
Lâm Sơ đáp một tiếng “Sư huynh”, đang định đi ra ngoài, chợt bị gọi lại: “Sư đệ đừng đi!”
Lâm Sơ: “Hở?”
Sư huynh chỉ chỉ góc tường: “Mèo kia không biết lẻn vào từ lúc nào! Cứ run rẩy nằm đó, không biết có phải bị bệnh gì không!”
Lâm Sơ nhìn về phía góc tường.
Chỉ thấy đen thui một góc, sáng lên đôi mắt xanh lục lấp lánh, vang lên một tiếng mèo kêu yếu ớt: “Meo.”
Mèo ta cứ vừa bước vừa lùi, ngập ngừng một lúc, mới đi ra.
Lâm Sơ: “Ngươi muốn đi theo?”
Mèo run run kêu: “Meo.”
Lâm Sơ bế mèo đen đang phát khiếp này lên, trở lại hiện thực.
Tiêu Thiều nhìn nhìn mèo: “Không sợ.”
Mèo vùi đầu vào trước ngực Lâm Sơ, rất sợ.
Bọn họ tiếp tục leo lên cầu thang phía trước.
Cầu thang rất dài, tựa như vô tận.
Tiêu Thiều chợt cất tiếng: “Đại Vu hỏi em Vô Tình Đạo, có lẽ là cố ý để ta nghe thấy, nhiễu loạn tâm cảnh ta.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, hỏi: “Huynh có để ý không?”
Tiêu Thiều ngừng bước chân.
Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn y.
Tiêu Thiều nói: “Việc này, em đương nhiên không biết.”
Lâm Sơ nghiêng nghiêng đầu.
Đôi mắt Tiêu Thiều hơi dâng lên ý cười: “Bảo bảo kỳ thật rất thích ta.”
Lâm Sơ: “Vì sao?”
Tiêu Thiều nói: “Lại đây.”
Lâm Sơ nhích lại gần y.
Tiêu Thiều ôm mèo đen đang run bần bật trong lòng Lâm Sơ ra, đặt lên tay vịn cầu thang, sau đó nắm tay hắn: “Nếu thích một người, em biết phải làm sao không?”
Lâm Sơ lắc lắc đầu.
“Trước khi ta xuất hiện, rất nhiều năm,” Tiêu Thiều nhẹ nhàng nói, “Không có ai thích em, cho nên…… Bảo Bảo cũng không biết thích một người, phải làm như thế nào.”
Lâm Sơ nhìn Tiêu Thiều.
Thanh âm Tiêu Thiều đã hơi hơi khàn khàn, ôm hắn vào lòng: “Không biết làm thế nào, nên chỉ biết nghe lời, cho nên mới ngoan như vậy.”
Lâm Sơ an tĩnh dựa vào lồng ngực Tiêu Thiều, tay không biết đặt đâu, liền nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Tiêu Thiều.
Trong lòng hắn một mảnh trống rỗng, tựa như hiểu rõ, lại tựa như chẳng hiểu gì.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện