Lỗ hổng kinh thiên?
Vừa rồi Lâm Sơ còn tự chứng minh rằng, bằng cách xóa bỏ những yếu tố tiêu cực trong lòng con người, Đại Vu đã xây dựng được một thế giới hoàn mỹ và tự nhất quán —— nhưng Tiêu Thiều lại cho rằng thế giới này có một lỗ hổng kinh thiên, điều này khiến cho Lâm Sơ lại phải hoài nghi mạch não của mình so với Tiêu Thiều có chút đơn giản hóa.
Nhưng hắn có thể làm gì chứ?
Cái gì hắn cũng không làm được.
Hắn chỉ có thể đặt câu hỏi: “Lỗ hổng gì cơ?”
“Nói ra thì rất dài.” Ngón tay Tiêu Thiều vuốt ve mặt bàn bằng gỗ táo trơn nhẵn, nhẹ nhàng gõ từng nhịp lên đó.
Cùng lúc ấy con gà trống ngoài sân nhà đại nương vừa gáy, hai con gà mái cũng cục tác đáp lại.
“Nhà đại nương chỉ nuôi 2 con gà mái, sáng nào chúng nó cũng đẻ trứng, nên mỗi ngày đại nương sẽ nhặt trứng gà mang cho 2 người con trai ở cuối ngõ.” Tiêu Thiều nói, “Sau này, chúng ta tới, hai quả trứng mỗi ngày ấy không còn được gửi sang bên kia nữa, mà để lại cho em bồi bổ.”
Lâm Sơ gật gật đầu.
Hai người con trai của đại nương đã dọn ra ở riêng với vợ mình, nhưng bọn họ vẫn thường xuyên về thăm nhà, đại nương cũng hay đưa đồ ăn và một số vật dụng sang đó —— nhưng từ khi hai người họ đến đây, tình cảm của đại nương chuyển dời, 2 người con kia liền mất đi nguồn cung cấp trứng hàng ngày.
Tiêu Thiều nói: “Mấy ngày đầu, hai huynh đệ kia kỳ thực có chút không vui.”
Lâm Sơ nghiêng nghiêng đầu.
Tiêu Thiều nói tiếp: “Nhưng sau này thấy em qua cửa sổ…… lúc đó em vẫn mặc nữ trang, vẫn đang dịch dung, chắc hẳn bọn họ thấy em mỹ lệ quá, nên không ghen tị về 2 quả trứng gà nữa.”
Lâm Sơ: “?”
Tiêu Thiều nhẹ nhàng “Khụ” một tiếng: “Dù sao em cũng đẹp như vậy, ngày nào bọn họ cũng chạy sang ngó tới ngó lui —— sau này bị ta cảnh cáo, còn bị vợ mình vặn tai, bọn họ mới thôi không sang ngó nữa.
Sau đó em đổi thành nam trang, mọi người mới an ổn không còn chuyện gì.”
Lâm Sơ: “……”
Hóa ra trong thời gian hắn bị mù, còn xảy ra một câu chuyện như vậy.
Nhưng Tiêu Thiều kể câu chuyện này làm gì?
Tiêu Thiều tựa như biết nghi hoặc trong lòng hắn, tiếp tục giải thích: “Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, Chốn đào nguyên đã là một nơi thanh tịnh hiếm có trên đời, nhưng hai người kia vẫn có thể vì 2 quả trứng mà ghen tị.”
Dừng một chút, Tiêu Thiều mới nói tiếp: “Mấy ngày tiếp theo, ta nhìn cả thôn trang, liền nghĩ, Chốn đào nguyên có từng này người, đã đủ rồi, không cần thêm nữa.”
Lâm Sơ nhăn nhăn mày: “Hở?”
Ngay sau đó, đôi mày hắn giãn ra, cảm thấy bản thân đã hiểu được dụng ý Tiêu Thiều: “Ồ.”
Tiêu Thiều nhìn hắn cười cười.
Lâm Sơ cảm thấy mình đang bị cười nhạo.
Chốn đào nguyên được bao bọc bởi những dãy núi, bốn bề đều là vách đá, không thể ra ngoài được, có thể xem như một thế giới khép kín.
Nói cách khác, diện tích của mảnh đất này là cố định.
Diện tích đất đai cố định, thì khả năng sản sinh tài nguyên cũng là cố định…… nhưng nếu dân làng cứ không ngừng tăng lên, từ hiện tại là hơn 200 người, đến 400, 800, thậm chí đến tận 2000 người thì sao?
Mà vì đất đai hạn hẹp không thể cung ứng đủ lương thực, điều gì sẽ xảy ra với Chốn đào nguyên? Sẽ tranh giành? Sẽ náo động sao?
—— đến lúc đó, nơi đây sẽ chẳng còn là Chốn đào nguyên nữa.
Tiêu Thiều chấm đầu ngón tay xuống nước, vẽ một vòng tròn lên bàn.
Y nói: “Đây là một quả trứng gà.”
Lâm Sơ cảm thấy thái độ hiện tại của Tiêu Thiều đối với hắn cứ như đang giảng bài cho một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ trong trường mẫu giáo vậy.
Nhưng hắn có biết gì đâu?
Chỉ có thể như một đứa trẻ mẫu giáo gật gật đầu với thầy giáo Tiêu thôi.
Thầy giáo Tiêu nói: “Giả sử Triệu Cổ Gà và Triệu Cổ Vịt cùng yêu thích một thứ, nhưng thứ này lại chỉ có một.”
Lâm Sơ tiếp tục gật đầu.
Triệu Cổ Gà và Triệu Cổ Vịt chính là hai người con trai của đại nương.
Tiêu Thiều tiếp tục giảng bài: “Đại nương đưa thứ đó cho em, Triệu Cổ Gà và Triệu Cổ Vịt sẽ không vui.”
Lâm Sơ: “Vâng ạ.”
“Nếu em không phải một bạch y tiên tử, mà chỉ là một nam tử mặt mũi bình thường, Triệu Cổ Gà và Triệu Cổ Vịt sẽ chỉ thấy em phiền toái.
Sau đó hai bên bắt đầu xung đột, thậm chí còn đánh nhau.”
Lâm Sơ gật đầu.
Tuy rằng lập luận của Tiêu Thiều có đôi chỗ kỳ quái, nhưng vẫn rất hợp lý.
Tiêu Thiều cực nhẹ cực nhạt mà cười một tiếng, đầu ngón tay vạch xuống bàn chia quả trứng thành 2 nửa.
Chia làm 2 nửa vẫn chưa đủ, còn chia thành 4, chia thành 8, cuối cùng toàn bộ quả trứng thảm không nỡ nhìn, biến thành một bãi nước không ra hình thù gì cả.
Chỉ nghe Tiêu Thiều nhàn nhạt nói: “Chuyện thiên hạ, chiến loạn phân tranh, đều bắt nguồn từ đây.”
Lâm Sơ: “Hình như vậy.”
Lãnh thổ quốc gia hữu hạn, dân chúng lại cứ sinh sản không ngừng, cho nên không một quốc gia nào là không khao khát mở rộng lãnh thổ của mình, giống như Triệu Cổ Gà và Triệu Cổ Vịt khao khát trứng gà vậy.
Từ đó chiến loạn mới nổ ra, dân sinh cũng vì thế mà khổ cực muôn nơi.
Lâm Sơ chợt nói: “Cho nên……”
“Cho nên sở dĩ Chốn đào nguyên là Chốn đào nguyên, cũng bởi vì thôn dân có thể tự cung tự cấp, mà tòa thành kia …… sở dĩ yên bình tường hòa vĩnh cửu, cũng bởi vì thành này có nguồn cung ứng lương thực vô tận.” Tiêu Thiều nói.
Lâm Sơ gật gật đầu.
Bọn họ từng quan sát sinh hoạt của người dân trong thành.
Đồ ăn, nước uống, quần áo, nhà cửa, tất cả đều sinh ra từ hư không, vĩnh viễn không bao giờ cạn kiệt.
Mà bởi vì người nào cũng giống như người nào, cho nên mới không có đua đòi, không có tranh đấu.
Ngày qua ngày, những thiếu nữ xinh đẹp trong thành sẽ đi lấy nước từ những dòng suối ngọt lành trong vắt, rót đầy từng chiếc cốc lưu ly.
Cư dân nơi đó, có thể tùy thời uống nước bất cứ lúc nào, vừa uống vừa nhắm mắt thưởng thức, buông cốc lưu ly là lúc, mỉm cười ánh mắt say mê.
“Bởi vì không thiếu, cho nên mới công bằng, bởi vì công bằng, cho nên dân chúng mới vui mừng hạnh phúc…… Thánh nhân có câu ‘không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều’, kỳ thật có ít, thì mới có không đều, bởi vì nhân tâm không đủ, lòng tham không đáy.
Mà Triệu Cổ Gà và Triệu Cổ Vịt cùng yêu thích trứng gà, nên mới nảy sinh lòng ghen ghét như vậy.” Tiêu Thiều nhàn nhạt nói.
Lâm Sơ chợt nhớ tới những gương mặt hạnh phúc của những cư dân trong thành lúc họ uống nước.
Bọn họ nhất định rất thích nó, Đại Vu cũng không tước đoạt đi cảm xúc tích cực này của họ.
Nhưng nếu như, toàn bộ người dân trong thành đều khát khô cổ, mà nước sông khô cạn, trong thành chỉ còn một chén nước thì sao?
Bọn họ sẽ như thế nào?
Sẽ tranh đoạt sao?
Dù gì…… tất cả đều thích nó như vậy.
Thích, sẽ muốn sở hữu.
Mà muốn sở hữu, thì sẽ tranh chấp xung đột.
Một khi bọn họ sau không chờ trước, tất cả đều vươn tay tranh đoạt chén nước kia, chắc chắn trong thành sẽ xảy ra đại loạn.
Tòa thành lúc đó, sẽ không phải tòa thành Cực Lạc mà Đại Vu ước nguyện nữa.
Cuối cùng Tiêu Thiều nói: “Hắn thống hận dơ bẩn thế gian, chúng sinh khổ cực, nhưng thế nhân…… chính là như vậy.
Hỉ nộ ai lạc ái ố dục, thất tình tương sinh tương hợp, hỉ có thể sinh dục, ái có thể sinh ố.
Hắn tự cho rằng hủy diệt hết thảy, thì thế gian có thể mãi mãi thanh tịnh, mà không biết rằng gió xuân rồi sẽ lại thổi, vĩnh viễn không bao giờ có ngày trong sạch.”
Tiêu Thiều giảng giải cho hắn nhiều như vậy, Lâm Sơ liền