Tiếng đùng đoàng vẫn không ngừng vang vọng trong đầu Lâm Sơ.
Hắn nghĩ về rất nhiều chuyện, về quá khứ, về hiện tại, về tương lai, về dòng sông, nhưng chủ yếu vẫn nghĩ về vật lý hiện đại.
Thông qua Phật quá khứ, có thể ngược dòng con sông thời gian trở về ngọn nguồn.
Thông qua Phật tương lai, có thể xuôi dòng con sông thời gian đến một tương lai vô định.
Trong chùa không thờ Phật hiện tại, bởi vì thời điểm bọn họ đang sống chính là hiện tại rồi.
Hắn cùng đốm sáng đại diện cho Tiêu Thiều lẳng lặng bay lơ lửng trong hư không, đến một thời điểm nào đó, đột nhiên choáng váng, trở lại thế giới hiện thực.
Tiêu Thiều dời bàn tay khỏi lòng bàn tay tượng Phật, nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều hỏi hắn: “Em nghĩ thế nào?”
Lâm Sơ lắc lắc đầu.
Đàm luận vật lý hiện đại với Tiêu Thiều, dù sao cũng không khả thi, hắn cần phải tổ chức ngôn ngữ một chút, cho nên trước tiên hắn muốn nghe cách nhìn của Tiêu Thiều đã.
Vì thế hắn bảo: “Huynh nói trước đi.
”
Tiêu Thiều đáp: “Ta và em chỉ là hai đốm sáng trong khoảng không, chất liệu giống như kim tuyến.
”
Lâm Sơ gật gật đầu.
Tiêu Thiều tiếp tục giải thích: “Số lượng kim tuyến nhiều vô số kể, có sinh có diệt, ta nghĩ, có lẽ đó là người trong thiên hạ, hoặc là sinh linh.
”
Lâm Sơ: “Ta cũng nghĩ vậy.
”
Tiêu Thiều nhìn tượng Phật: “Mặt gương kia.
”
Lâm Sơ: “Sao?”
“Vạn vật thế gian, tương sinh nhân quả.
” Tiêu Thiều thuật lại dòng chữ được khắc trên mặt sau của gương đồng kỳ quái: “Ta nghĩ, kim tuyến quấn quýt lấy nhau, là nhân quả giữa các sinh linh trên đời.
Tất cả những sợi kim tuyến đều cùng nhau tiến về phía trước, không ngừng tác động lẫn nhau, nếu ban đầu chúng không vướng vào nhau, mà dần dần vướng mắc lúc tiến về phía trước……”
Tiêu Thiều nhíu mày, tựa hồ không biết diễn tả thế nào, một lát sau mới nói tiếp: “Trong hư không, lúc ta đến gần em, sẽ có một loại…… cảm giác, tựa như có một lực đẩy.
”
Lâm Sơ gật gật đầu.
Đó là lực tương tác.
“Sợi tơ tiến về phía trước, xô đẩy lẫn nhau, hướng đi của giờ phút này, sẽ do một khắc trước quyết định, hướng đi của một khắc trước, sẽ do một khắc trước nữa quyết định, giống như quả của hôm nay – nhân của hôm qua, nhân của hôm nay – quả của mai sau, Đào Nguyên Quân định ra hôn ước cho chúng ta là nhân, tình thâm ý trọng của chúng ta hiện giờ là quả, vạn sự thế gian, kỳ thật đều do nhân đã gieo trước đó mà quyết định quả của sau này, mà những gì đang xảy ra hiện tại, chính là nhân của những gì sẽ xảy ra trong tương lai.
”
Lâm Sơ hiểu được suy nghĩ Tiêu Thiều.
Những sợi kim tuyến quấn quýt lấy nhau đó, chính là dây dưa nhân quả của vạn vật trên thế gian.
Tiêu Thiều tiếp tục giảng giải: “Còn dòng sông kia, ta nghĩ, chính là dòng chảy của toàn bộ thế giới.
”
Lâm Sơ thấy ánh mắt y đã thay đổi.
Tiêu Thiều nói tiếp: “Thánh nhân đứng trên bờ sông, có câu, ‘thời gian như con nước trôi, chảy mãi ngày đêm không ngừng’, ta nghĩ, dòng sông nhân quả, cũng có thể là sự biến thiên của thời gian.
”
Lâm Sơ: “!”
Thiều ca, mời huynh xuyên không đến hiện đại nghiên cứu vật lý.
Nếu vậy thì lúc hắn thi đậu đại học, thời điểm xuất hiện trong phòng học, vừa ngẩng đầu một cái, y đã là giáo sư.
Lại tưởng tượng, thế giới hiện đại không có Đào Nguyên Quân, chắc hẳn cuộc đời hắn và Tiêu Thiều cũng không có bất kỳ giao điểm nào.
Thầy giáo Tiêu chắc chắn sẽ không để ý đến một sinh viên trong góc phòng là hắn.
Tuy rằng…… kỳ thực hắn cũng học không tệ.
Lâm Sơ phỉ phui suy nghĩ của mình.
Tiêu Thiều hỏi hắn: “Em nghĩ thế nào?”
Lâm Sơ rút một nén hương từ lư hương gần đó, rải một lớp tro hương mỏng lên bệ cửa sổ, bắt đầu vẽ hình trong tro hương.
Hắn vẽ một đường thẳng tắp, sau đó lại vẽ hai đường thẳng đứng, cắt đứt đường thẳng tắp đó.
Tiêu Thiều: “Hử?”
Lâm Sơ nói: “Điểm sáng chuyển động, tạo thành đường, nhưng nếu mình cắt bỏ một đoạn của đường thẳng……”
Tiêu Thiều: “Là một đoạn thời gian.
”
Lâm Sơ tiếp tục nói: “Nếu một đoạn này, rất rất nhỏ, vô cùng nhỏ……”
Tiêu Thiều hơi hơi nhíu mày.
Lâm Sơ: “—— nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, mình đã cắt ra một điểm.
”
Tiếp đến, hắn vẽ thêm vài đường lượn sóng bên cạnh đường thẳng, chỉ ra rằng đây là dòng sông ánh sáng, sau đó lại vẽ một đường thẳng nữa, chặt đứt dòng sông theo chiều ngang.
“Lúc này mình cắt ra được vô số điểm bất động.
” Lâm Sơ nói: “Đây chính là một…… thời điểm, một thế giới tĩnh.
”
Tiêu Thiều nhìn bức họa, ánh mắt có chút suy tư, sau đó chân mày giãn ra, nói: “Đúng là như vậy.
”
Không chờ Lâm Sơ tiếp tục giải thích, y nói tiếp: “Khi tiến vào Phật tương lai, dòng sông bắt đầu chảy từ một điểm cố định, đó là thời điểm ta và em bước vào tượng Phật.
”
Y cướp lấy nén hương trong tay Lâm Sơ, cắt một đường trên dòng sông: “Lúc ta và em tiến vào, ở chỗ này.
”
Sau đó, cách đó không xa y lại cắt một đường nữa : “Nếu bây giờ tiến vào, sẽ ở chỗ này.
”
Lâm Sơ gật gật đầu.
Tiêu Thiều hôn hôn hắn sườn mặt hắn: “Bảo bảo, em thật thông minh.
”
Mặt Lâm Sơ hơi hơi nóng lên.
Tiêu Thiều cầm nén hương gẩy gẩy tro hương, nói tiếp: “Cho nên, từ Phật quá khứ, có thể ngược dòng trở về quá khứ, từ Phật tương lai, có thể biết trước được tương lai…… Mà mọi việc xảy ra trên thế gian, tương sinh nhân quả, kỳ thật đã sớm chú định.
”
Lâm Sơ nhăn nhăn mày, đáp: “Có lẽ vậy.
”
Vô số ánh sáng, không ngừng tác động lẫn nhau, chúng xô đẩy, biến đổi lẫn nhau, cuộn về phía trước theo dòng sông vận mệnh…… Nếu có một siêu máy tính có đủ khả năng tính toán, quỹ đạo của tất cả ánh sáng thực sự có thể được mô phỏng và dự đoán trước.
Nói theo cách dân gian hơn, tiền căn đã được xác định, hậu quả cũng được xác định, tất cả tương lai, đều là…… chú định.
Điều này hơi phi chủ nghĩa duy vật, nhưng sự thật đã bày ngay trước mắt.
Lâm Sơ cắm lại que hương, lau sạch tro hương trên bệ cửa sổ.
Thu dọn xong, hắn thấy Tiêu Thiều nhìn Phật hai mặt, ánh mắt thật sâu.
Hắn đi đến bên người Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều: “Ta có một ý tưởng nguy hiểm.
”
Lâm Sơ: “……?”
Tiêu Thiều: “Tượng Phật này, chính là lõi của Cực Lạc quốc.
”
Lâm Sơ gật gật đầu.
—— chợt thấy Tiêu Thiều tiến lên, chạm đầu ngón tay vào đầu ngón tay tượng Phật.
Sau đó, y bỗng nhiên phát lực!
Linh lực cuồn cuộn dâng trào ngay tại khoảnh khắc ấy, dồn nén đến sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, xông thẳng vào bức tượng Phật!
Lạch cạch.
Đầu ngón tay Phật tương lai, xuất hiện một vết nứt.
Cùng lúc đó, ánh mắt vẫn luôn hiền từ của lão phương trượng đột nhiên tan rã, biến thành hai lỗ đen âm u!
Ngay sau đó, lão biến chỉ thành trảo, vọt tới tấn công Tiêu Thiều!
Chiết Trúc ra khỏi vỏ, Lâm Sơ vung một kiếm về phía trước, tia sáng lạnh lẽo ngăn chặn thế công của phương trượng!
Mọi việc xảy ra trong chớp nhoáng, đột nhiên xuất kiếm, Lâm Sơ cũng không thủ hạ lưu tình chút nào, phương trượng lập tức bị kiếm khí mạnh mẽ đánh bay.
Kiếm khí Độ Kiếp kỳ, đánh vào người phàm nhân, không chết thì cũng trọng thương!
Chỉ thấy phương trượng bị kiếm khí cuốn theo lực đạo mạnh mẽ đánh bay vào tường, phun ra một ngụm máu, cơ thể dần dần tan biến!
Đúng vậy …… người dân Cực lạc quốc, vốn chẳng phải người thật.
Hắn nghe được tiếng bước chân.
Dồn dập tiếng bước chân.
Dường như cả mặt đất đều chấn động.
Bước tới chính là vài vị tăng nhân áo xám, ánh mắt đều đen kịt vô thần giống như vị phương trượng vừa rồi, xông thẳng tới công kích Tiêu Thiều.
Lâm Sơ giải quyết toàn bộ.
Tiếng bước chân nổ vang, vẫn chưa dừng lại, tro bụi trên vách tường ào ạt rơi xuống.
Lâm Sơ biết, toàn bộ người dân thế giới này, đều đang hướng về nơi đây.
Đó không phải chuyện xấu —— ít nhất nó chứng minh rằng những gì Tiêu Thiều đang làm sẽ dao động nền móng của thế giới này!
Cho nên mới có cuồn cuộn không ngừng người đến tấn công y, bảo vệ quốc gia Cực Lạc.
Hắn nhìn Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều ngoảnh đầu lại, gật đầu với hắn.
Vết nứt đã lan rộng từ đầu ngón tay đến toàn bộ cánh tay tượng Phật.
Lâm Sơ quay đầu lại, đối mặt với chúng sinh đang trào dâng mãnh liệt ngoài cổng chùa.
Tất cả bọn họ tựa như bị thứ gì đó điều khiển, không còn là chúng sinh nữa, mà giống như hàng trăm vạn hoạt thi.
Lâm Sơ chưa bao giờ giết người, cũng chưa bao giờ vấy máu.
Nhưng hiện giờ hắn là một kiếm tu không có cảm tình.
Mà những người này, căn bản chẳng thể xem là người.
Chiết Trúc kiếm, phong mang lập loè.
Kiếm ý vô tình tựa như vạn cổ vân tiêu.
Người dân Cực Lạc quốc vọt tới như thủy triều, mà kiếm phong Lâm Sơ đi đến đâu, bọn họ lũ lượt ngã đến đó, hóa thành tro bụi.
Rốt cuộc, đến một thời điểm nhất định, tất cả mọi người đều dừng lại.
Bọn họ chậm rãi tách ra một con đường.
Thanh y Đại Vu bước tới.
Lâm Sơ nhắm mắt, trấn định tâm thần, sau đó chậm rãi lau kiếm.
Đại Vu là lục địa thần tiên, cao hơn hắn hẳn một cảnh giới, chỉ có thể tử chiến mà thôi.
Ngày xưa hắn đả tọa khôi phục tu vi ngoài Cực Bắc quan, là Lăng Phượng Tiêu vì hắn kiềm chế sức mạnh Đại Vu, hiện giờ, hắn