Tiêu Thiều hợp ngón tay lại, sau đó nhẹ nhàng thả xuống: “Ta không đồ.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Hắn vẫn cứ nhìn Tiêu Thiều.
Thật lâu sau, mới nghe Tiêu Thiều nhàn nhạt nói: “Ta tuy oán hận quấn thân, nhưng mà, chỉ nguyện có thể…… một đời làm người.”
Dừng một chút, y vọng phương xa, hào hùng nói tiếp: “Ban mai lập thệ, kể từ hôm nay, bất luận tu ma tu tiên, là địch hay bạn, Tiêu Thiều tuyệt sẽ không dùng pháp lực này, đả thương bất kỳ người nào trên thế gian.
Nếu trái lời thề, trời giáng tử lôi, nguyên thần toàn diệt.”
Giọng nói y nhẹ nhàng chậm rãi, ngữ điệu bình đạm, nhưng Lâm Sơ biết, người này, nhất định nói được làm được.
Giữa ánh bình minh, Tiêu Thiều tựa như trút được một nỗi tâm sự.
Lâm Sơ nhìn y.
Vô luận thế nào, Tiêu Thiều làm người, từ xưa đến nay chưa từng thay đổi.
Lại dường như thay đổi một chút, nhưng lý tưởng của y vẫn mãi là lý tưởng của y, tựa hồ như chưa từng dao động.
Hô mưa gọi gió, huyết tẩy hoàng thành Bắc Hạ, thống nhất hai miền nam bắc, giờ này khắc này, cũng chẳng phải việc khó khăn gì.
Nhưng Tiêu Thiều, chưa bao giờ là một người không từ thủ đoạn.
Tiêu Thiều xoay người, nhìn hắn: “Trở về thôi?”
Lâm Sơ gật đầu, chốc lát sau, lại có chút nghi vấn, hỏi y: “Cảnh giới hiện tại của huynh là gì?”
Tiêu Thiều khẽ cau mày, đáp, ta cũng không biết.
Lâm Sơ thử thăm dò khí tức trong cơ thể y, chỉ thấy bên trong kinh mạch, chân khí hồn hậu, sâu không lường được, khí thế nhiếp nhân tựa như núi cao vực thẳm, đã không thể dùng cảnh giới độ kiếp để hình dung nữa.
Tiêu Thiều điều khiển cánh tay của mình hóa thành sương máu, lại biến trở về, nói: “Dường như bất tử bất diệt, sẽ không bị pháp thuật vũ khí gây thương tích.”
Y nhìn Chiết Trúc kiếm treo trên người Lâm Sơ: “Thử đi?”
Lâm Sơ rút kiếm ra khỏi vỏ.
Tiêu Thiều để trần cổ tay cho hắn.
Lâm Sơ mặt vô biểu tình vạch xuống cổ tay y.
Tiêu Thiều: “Em không đau lòng chút nào ư.”
Lâm Sơ: “Ta là một kiếm tu tu vô tình đạo.”
Hắn liền ấn xuống.
Ban đầu giống như đụng phải tường đồng vách sắt, không thể thâm nhập dù chỉ một chút, nhưng ngay sau đó, Tiêu Thiều bảo, để ta loại bỏ lớp phòng ngự, em thử lại.
Mọi việc diễn ra tiếp theo suôn sẻ vô cùng, mũi kiếm không hề trở ngại đâm vào làn da Tiêu Thiều, chỉ thấy nơi lưỡi kiếm nghiền xuống, da thịt, xương cốt, tất cả hóa thành huyết sương.
Mũi kiếm lướt nhẹ tạo thành một cây thánh giá, sau đó huyết sương khép lại, cổ tay nguyên vẹn như cũ.
Binh khí có thể đâm thủng máu thịt, nhưng ngay cả tuyệt thế thần binh, cũng chẳng có cách nào làm gì được màn sương máu.
Vì vậy lại có một vấn đề mới nảy sinh.
Đại Vu chết, chết vì bị Lâm Sơ xuyên thủng trái tim, hơn nữa, còn chết không thể chết hơn được nữa.
Nhưng cơ thể được tạo thành từ oán khí, sẽ không bị bất kỳ binh khí pháp thuật nào đả thương, cho nên hắn giết được Đại Vu kiểu gì?
Tiêu Thiều nói: “Có lẽ em xuất thần nhập hóa, hắn chưa kịp phòng thủ.”
Sau đó lại tự mình phản bác: “Thân thể huyết sương, không cần phòng thủ.”
Lâm Sơ nêu lên một ý tưởng: “Tâm pháp Kiếm Các phá ma trừ tà, có lẽ kiếm ý vô tình có điểm đặc biệt.”
Sau đó cũng tự mình phản bác: “Nhưng vừa rồi ta cũng dùng Chiết Trúc kiếm đâm huynh.”
Thảo luận không có kết quả, Tiêu Thiều nói: “Thôi, người chết đã đi xa.”
Lại tựa hồ có chút buồn bã: “Hắn cũng không phải người cực ác, chỉ là lòng có mê chướng.
Nhắc đến cũng kỳ lạ, đôi khi ta cảm thấy hắn chẳng hề xa lạ, giống như một người quen cũ, nhưng không nhớ rõ đã gặp bao giờ.”
Lâm Sơ nghiêm túc khuyên nhủ Tiêu Thiều: “Dù sao hắn cũng chết rồi, nghĩ mãi cũng không được gì đâu.”
Tiêu Thiều vẻ mặt đứng đắn: “Bảo bảo nói có lý.”
Lâm Sơ: “……”
Một khúc nhạc đệm qua đi, hai người liền khởi hành về Cự Bắc quan.
Thừa dịp nắng sớm mờ ảo, trời tờ mờ sáng, Tiêu Thiều liền ôm hắn tiêu dao bay qua đỉnh tháp, phi thân xẹt qua toàn bộ hoàng thành Bắc Hạ, sau đó bay về hướng nam.
Sau một canh giờ, chỉ thấy xây trên thảo nguyên hoang vu, sừng sững giữa muôn vàn ngọn núi, vắt ngang một trạm kiếm soát, chính là Cự Bắc quan.
Tiêu Thiều không biết đã biến trở về hình dáng Lăng Phượng Tiêu tự bao giờ, một thân hồng y phiêu dật lộng lẫy đáp xuống tường thành, tướng sĩ hô vang “Khấu kiến Phượng Dương điện hạ”.
Phượng Dương điện hạ cao ngạo lạnh lùng, nói, đứng lên đi.
Ngay lập tức có tướng lĩnh thỉnh điện hạ dời bước đến đại doanh, sắp xếp quân vụ phòng ngự.
Điện hạ phải đi, trước khi đi còn có phần lưu luyến, nhắn nhủ Lâm Sơ ta sẽ sớm trở về.
Lâm Sơ cảm thấy Đại Vu đã chết, đại họa Nam Hạ đã diệt, từ này về sau Đại tiểu thư không cần hao tổn quá nhiều tinh lực nữa, cũng là chuyện đáng mừng.
Hắn trở về nơi ở của mình.
“Sư tôn!” Thanh Lư chào đón.
Lâm Sơ: “Học thuộc Thanh Dương kiếm quyết chưa?”
Thanh Lư xách kiếm chuồn mất: “Con đi học đây ạ!”
Tốt lắm.
Lâm Sơ bước vào trong.
Linh Tố đang luyện kiếm dưới tàng mai trong đình viện, từng chiêu từng thức mạnh mẽ dứt khoát, rất đẹp mắt, thấy hắn tới, hành lễ chào: “Các chủ.”
Lại tiếp tục bước vào trong, trong phòng đốt lò sưởi, Trái Cây đang dạy Doanh Doanh chơi cờ.
Thấy hắn tới, Doanh Doanh dang tay muốn ôm.
Lâm Sơ vừa ôm con gái nhỏ mềm ấm, vừa xem bàn cờ, Doanh Doanh cờ nghệ không tinh, tuổi còn quá nhỏ, thế cờ không khỏi lộ ra xu thế thua cuộc.
Trái Cây khoe khoang nó sắp thành công kết trái thứ ba, một đôi mắt cực kỳ giống Lăng Phượng Tiêu liếc nhìn Lâm Sơ, lại liếc nhìn bàn cờ, muốn cùng chơi cờ với hắn —— Lâm Sơ liền cầm quân cờ lên đánh cờ với nó.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đánh được mấy ván, mặt trời đã gần đứng bóng.
Ngoài cửa bỗng nhiên một trận binh hoang mã loạn, một binh lính truyền tin chạy như bay vào, bị Linh Tố giơ kiếm ngăn ngoài cửa: “Không được vô lễ.”
Trái Cây thấy náo nhiệt liền lôi kéo Lâm Sơ ra xem, lính truyền tin lập tức quỳ gối trước mặt Lâm Sơ, tựa hồ có chút căng thẳng, không biết nên xưng hô thế nào: “Vị này, vị công tử này… tiên quân, các chủ, ngài ngàn vạn phải cứu chúng ta a!”
Lâm Sơ nhíu mày: “Chuyện gì?”
Lính truyền tin nói: “Điện hạ đột nhiên nổi trận lôi đình, trọng phạt hơn mười vị giáo úy, hiện giờ đã triệu tập tất cả tướng quân, khảo vấn từng người một, mọi người trong đại doanh đều hoảng sợ, lão tướng quân thật sự hết cách, mới nhờ các chủ…… Các chủ là phu quân điện hạ, có lẽ sẽ khuyên nhủ được ngài.
Cho nên lão tướng quân mời các chủ đi một chuyến, khuyên bảo điện hạ, bằng không mười vị giáo úy, tướng quân, chỉ sợ đầu lìa khỏi cổ!”
Lâm Sơ cau mày: “Tại sao điện hạ nổi trận lôi đình?”
“Chuyện này……” Lính truyền tin vẻ mặt khó xử: “Tiểu nhân cũng không rõ, không biết vì sao, Phượng Dương điện hạ đột nhiên tính tình đại biến……”
Lâm Sơ tỏ ý không cần nói nữa: “Đưa ta qua đó.”
Lính truyền tin vui vẻ dẫn đường.
Bao nhiêu người sắp đầu lìa khỏi cổ, thật ra Lâm Sơ không quan tâm lắm, Lăng Phượng Tiêu muốn phạt bọn họ, nhất định trong đó có nguyên do.
Hắn qua xem, chỉ là có phần sợ hãi oán khí trong người Lăng Phượng Tiêu quấy phá, tự mình tức chết chính mình.
Đại doanh một mảnh trang nghiêm, phía trước quỳ một loạt tướng sĩ, người nào người nấy không dám thở mạnh.
Trên mặt đất tán loạn giấy bút, còn có một nghiên mực vỡ nát.
Lính truyền tin dẫn Lâm Sơ vào cửa sau, cho nên hắn không thấy được vẻ mặt Lăng Phượng Tiêu, chỉ nghe được thanh âm lạnh nhạt tựa như kết băng: “Mười bảy lệnh cấm, năm mươi tư trảm, ba lần tái phạm, tội càng thêm tội, lôi ra ngoài……”
Lâm Sơ bước ra từ một tấm bình phong gỗ, thấy Lăng Phượng Tiêu ánh mắt lạnh lùng, mặt mày vô cảm, nhìn xuống tên giáo úy quỳ dưới chân đã run cầm cập.
Nhìn nét mặt xám như tro tàn kia, chắc hẳn Lăng Phượng Tiêu muốn nói, lôi ra ngoài chém.
Lâm Sơ thấy khóe mắt Lăng Phượng Tiêu liếc nhìn mình.
Sau đó, ngữ khí có phần hòa hoãn: “…… Lôi ra ngoài, đánh một trăm quân côn, sung nhập Hoả Đầu quân.”
Tên giáo úy kia như thể được đạt xá, mềm oặt ngã xuống đất, không kìm được mà run lẩy bẩy, bị hai giáp binh khác kéo xuống.
Lúc này, hầu hạ bên phải Lăng Phượng Tiêu là một vị lão tướng quân tóc hoa râm, nhìn thấy hắn, thở phào một hơi, như thể nhìn thấy vị cứu tinh.
Lâm Sơ lại quan sát sắc mặt Lăng Phượng Tiêu.
Đâu có thực sự tức giận.
Thậm chí, còn rất bình thường.
Đại tiểu thư chuyên quyền độc đoán đã hai mươi năm, thi thoảng nóng nảy một chút, cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì.
Những người lính này ở biên quan đã lâu, không