Tiêu Tuyên cứ như vậy bị mời đến Nam Hạ làm khách.
Lăng Phượng Tiêu ngồi trên bảo tọa cao nhất soái trướng, mời hắn uống một tách trà, không ngơi nghỉ mà trò chuyện đôi câu, thỉnh hắn ra lệnh cho đại quân của mình, tạm thời rút lui.
Tiêu Tuyên biết mạng mình nằm trong tay Lăng Phượng Tiêu, không dám cự tuyệt, mà đại quân mấy chục vạn kia ——Thái Tử duy nhất của quốc gia mình đã bị người ta bắt làm con tin, không lui binh là không có khả năng.
Bắc Hạ cứ như vậy liền rút quân, tất nhiên, thời điểm rút quân, sương máu của Lăng Phượng Tiêu còn một tấc không rời mà đi theo bọn họ, thẳng đến khi những người này khải hoàn hồi triều, sương máu mới dần dần tan rã, đám binh sĩ bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Một cuộc chiến tranh, cứ như vậy đột ngột kết thúc rồi.
Xét về thời gian, vốn dĩ mọi người dự tính là, khởi đầu ở trận chiến Vị Xuyên, gió lửa trường kỳ kéo dài trong khoảng 5 năm, hoặc Nam Hạ hoàn toàn đánh bại Bắc Hạ, hoặc Bắc Hạ hoàn toàn đánh bại Nam Hạ.
Ai mà ngờ rằng, trong vòng một ngày, quân đội Bắc Hạ chán nản trở về, còn rơi mất một vị Thái Tử ở chỗ này.
Mà nói đến thương vong, càng là…… ngay cả một người cũng không chết —— nếu như không tính Tiêu Tuyên đang trò chuyện này.
Dù sao Tiêu Tuyên hiện giờ sống mà cũng như chết.
Hắn đang chịu sự giám sát của Lăng Phượng Tiêu, viết thư cho cha mình.
Đại ý là, cha ơi, con bị bắt rồi, ngài nhớ ký tên vào nghi thức đầu hàng này nha.
Sau khi viết xong, đặt bút xuống, nhìn chăm chú vào bức thư, như cha mẹ chết.
Lăng Phượng Tiêu không nhanh không chậm, gấp bức thư lại với một cử chỉ thật đẹp, thật ưu nhã, sai sứ giả đưa đi vương đình Bắc Hạ.
Gửi thư xong, Tiêu Tuyên lại ngẩng đầu, hỏi Lăng Phượng Tiêu: “Mỹ nhân điện hạ, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không……”
Lăng Phượng Tiêu nâng tách trà lên, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, ánh mắt lạnh lẽo thờ ơ: “Mỹ nhân điện hạ? Còn ra thể thống gì.”
“Thế……” Tiêu Tuyên nghĩ nghĩ: “Phượng Dương điện hạ, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”
Lăng Phượng Tiêu làm một động tác, ngoại trừ Lâm Sơ tất cả những người khác lui xuống.
Vốn dĩ không cần ai phải ở lại bảo vệ cả, cũng không sợ Tiêu Tuyên sẽ nhân cơ hội đào tẩu, bởi vì —— thực lực hiện tại của Lăng Phượng Tiêu, ngay cả chính người Nam Hạ bên mình cũng còn sợ hãi.
Mà Lâm Sơ vẫn luôn quan sát bọn họ từ phía sau, chỉ thấy cảm xúc Tiêu Tuyên thay đổi thất thường, phỏng chừng không rảnh chú ý tới hắn.
Trong phòng không còn người nào nữa, Tiêu Tuyên liền chứng nào tật nấy, nịnh nọt nói: “Mỹ nhân, ta cảm thấy ngươi quen mặt lắm.”
“Hử.” Lăng Phượng Tiêu cười cười.
Lâm Sơ lẳng lặng xem Tiêu Tuyên bị mỹ nhân mê hoặc, thần trí không rõ mà tán dương câu từ hoa mỹ.
Sau đó, chỉ thấy Lăng Phượng Tiêu dựa lưng vào ghế, lười nhác mà nói một câu: “Phu quân, có người đùa giỡn ta.”
Tiêu Tuyên: “……”
Lâm Sơ thân là phu quân, đương nhiên phải tiến lên phối hợp với Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên nổi lên ác thú diễn kịch nhà mình.
Hắn bước đến sau lưng Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu vẻ mặt cậy sủng sinh kiêu, híp híp mắt.
Lâm Sơ nhận được ám hiệu, ngoan ngoãn xoa bóp bả vai cho người nào đó, sau đó dịu dàng hỏi: “Người nào đùa giỡn?”
Lăng Phượng Tiêu lạnh lùng hướng mắt về phía Tiêu Tuyên.
Tiêu Tuyên còn chưa thoát khỏi nỗi buồn vì mỹ nhân đã lập gia thất, ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Lâm Sơ.
Cho nên, hắn cũng thấy khuôn mặt Lâm Sơ rồi.
Trước kia, Lâm Sơ cùng Lăng Phượng Tiêu dùng nữ thân hành tẩu Bắc Hạ, dùng tên và gương mặt của Đan Chu Ngọc Tố.
Gương mặt Đan Chu, không giống gương mặt Lăng Phượng Tiêu lắm, Tiêu Tuyên nhất thời không nhận ra, cũng là nhân chi sơ thường tình, nhưng gương mặt Ngọc Tố chính xác là khuôn mặt Lâm Sơ đã trải qua một ít chỉnh sửa có cũng như không, phàm là ai tinh mắt đều có thể nhận ra được.
Tiêu Tuyên trợn to hai mắt.
Hắn dại ra mà nhìn Lâm Sơ, thật lâu sau, mới dời ánh mắt xuống mà nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Mặt Lăng Phượng Tiêu, kỳ thật cũng có vài nét tương tự Đan Chu.
Hình tượng của Đan Chu vốn là vũ mị phong tình vạn chủng, vì để gia tăng hiệu quả, Lăng Phượng Tiêu còn điểm một nốt chu sa liễm diễm ở khóe mắt bên phải, càng khiến đôi mắt quang mang lưu chuyển, tiêu hồn vạn chủng hơn.
Từ đó về sau, người này cảm thấy chu sa lệ chi cũng có chỗ tốt, cho nên cũng điểm một cái lên khuôn mặt Lăng Phượng Tiêu.
Nhưng mà chu sa lệ chi xuất hiện dưới mắt Lăng Phượng Tiêu, lại là túc sát lạnh thấu xương, mỹ diễm không gì sánh được.
Lâm Sơ tin rằng, đối với một người yêu thích mỹ nhân như Tiêu Tuyên, một nốt lệ chi, đã đủ để khiến hắn liên tưởng đến thứ gì đó cần thiết.
Chỉ thấy Tiêu Tuyên vẻ mặt dại ra, khóe môi giật giật, cái gì cũng không nói nên lời, sau khi hít sâu vài cái, mới hỏi: “Điện hạ, điện hạ có phải có một muội muội…… tên Đan Chu?”
Sau đó gian nan mà nuốt nuốt nước miếng, lại nhìn về phía Lâm Sơ: “Vị tiên quân này, có phải có một muội muội song sinh, tên là…… Ngọc Tố?”
Nhìn vẻ mặt Tiêu Tuyên, có thể thấy hắn cũng không tin phỏng đoán của mình lắm.
Lăng Phượng Tiêu không tỏ ý kiến, chỉ chậm rì rì uống trà, thỉnh thoảng đút cho Lâm Sơ một ngụm, cử chỉ ướt át vô cùng.
Tiêu Tuyên hiển nhiên đã đoán được chân tướng ly kỳ trong đó, từ kinh nghi mà khiếp sợ, từ khiếp sợ mà chấn động, từ chấn động mà phẫn nộ, từ phẫn nộ tột đỉnh mà bi thương muốn chết.
Tiêu Tuyên bi thương muốn chết nói: “Điện hạ, ngươi, ngươi, ngươi…… lừa gạt cảm tình của tại hạ……”
“Tình thế bức bách, bất đắc dĩ, Thái Tử điện hạ thứ lỗi.” Lăng Phượng Tiêu rót một tách trà cho Tiêu Tuyên.
Tiêu Tuyên ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Sơ, đối với nam nhân, thái độ của hắn rõ ràng ác liệt hơn nhiều: “Ngươi…… ta còn tưởng rằng người là tiên tử xinh đẹp không nhiễm bụi trần! Nào ngờ…… Nào ngờ ngươi thế mà……!”
Lâm Sơ bất động thanh sắc.
Lăng Phượng Tiêu chơi chơi ngón tay Lâm Sơ, nói: “Hiện giờ hắn nhiễm bụi trần rồi, khó coi sao?”
“Phi.” Tiêu Tuyên nói: “Nam nhân!”
Tiêu Tuyên đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
Lâm Sơ nghĩ, hóa ra Tiêu Tuyên với Trái Cây là người cùng một nhà.
Lăng Phượng Tiêu không dây dưa vấn đề này nữa, mà chuyển đề tài, nói: “Vốn dĩ phải tống ngươi vào ngục, hoặc ngay tại chỗ……”
Tiêu Tuyên hoảng sợ: “Không thể!”
Lăng Phượng Tiêu cười cười: “Nhưng duyên phận ba người chúng ta, 3 năm trước chỉ là bèo nước gặp nhau.”
“Không,” Tiêu Tuyên liếc Lâm Sơ một cái: “Mỹ nhân điện hạ, ta chỉ có duyên phận với ngươi thôi.”
Lâm Sơ: “……”
Sau này chân thân Lăng Phượng Tiêu xuất hiện, có phải đó là ngày Tiêu Tuyên hoàn toàn sụp đổ?
Chắc là đúng đi.
Lăng Phượng Tiêu không tỏ ý kiến: “Hành trình Bắc Hạ trước đây, điện hạ giúp ta rất nhiều.
Còn để lại cho hai người chúng ta một gốc ‘Mỹ Nhân Ân’, với ta mà nói, chính là tặng cho ta một đứa con gái.”
Tiêu Tuyên chớp chớp mắt, tựa hồ không hiểu gì.
Lăng Phượng Tiêu nói tiếp: “Sau đó Thái Tử điện hạ xuất phát từ đại nghĩa, gửi thư, mời hai người chúng ta đến Bắc Hạ, tru sát Đại Vu, bổn điện hạ vô cùng cảm kích.
Chưa kể rằng bởi vì phải giao thủ với Đại Vu, nên ta có được toàn bộ công lực của hắn, tu vi tiến triển cực nhanh, cho nên hôm nay mới có thể lấy sức một người đẩy lùi thiên quân vạn mã.”
Giọng điệu Lăng Phượng Tiêu rất hòa nhã.
Tiêu Tuyên cả người cứng đờ.
Lâm Sơ đồng tình mà nhìn Thái Tử điện hạ.
Hôm nay Thái Tử điện hạ rốt cuộc mới biết, chính mình bị bắt vì cái gì, bởi vì không lâu trước đây chính tay mình đã dâng công lực Đại Vu vào tay Lăng Phượng Tiêu.
Hắn, thân là hoàng tử duy nhất của Bắc Hạ, cũng