Hai tên đệ đệ bị ném vào xe ngựa.
Lăng Phượng Tiêu đi trước một bước, che chở cho Lâm Sơ tiến vào xe ngựa.
Lâm Sơ thân là kiếm tu độ kiếp kỳ, vẫn tiếp nhận đãi ngộ như một người không thể tự lo liệu cho cuộc sống hàng ngày của mình, hắn vừa nhấc mắt, đã thấy ánh mắt ghen tị của hai tên đệ đệ.
Từ thời xa xưa, em trai dường như đều ôm địch ý với anh rể của mình, cho dù là người em họ bà con xa Tiêu Tuyên cũng không ngoại lệ.
Lâm Sơ không chỉ không cảm thấy buồn vì điều đó, ngược lại còn cảm thấy một chút mong đợi.
Tỷ tỷ bị anh rể cướp rồi, so với tỷ tỷ thật ra không phải tỷ tỷ, vẫn là cái sau mang tới nhiều đau khổ hơn.
Xe ngựa lộc cộc tiến về hướng nam, tiến vào địa giới Lương Châu, sau đó leo lên núi Phượng Hoàng, dừng trước cột mốc biên giới Phượng Hoàng Sơn Trang.
Phượng Hoàng Sơn Trang vẫn nguy nga mỹ lệ như vậy, kiến trúc đỏ đen làm chủ đạo, trang trọng xa hoa, so với vương đô Nam Hạ còn uy nghiêm hơn vài phần.
Lăng Phượng Tiêu chơi chơi ngón tay Lâm Sơ: “Lâu rồi chưa gặp mấy đứa Bảo Thanh.”
Lâm Sơ nhớ lại những cô nương hoạt bát của Phượng Hoàng Sơn Trang, cũng cảm thấy lâu rồi chưa thấy tin tức của các nàng.
Các nàng chính là đệ tử thân truyền của Phượng Hoàng trang chủ, xuất thân từ bé gái mồ côi khắp bốn biển.
Mặc dù họ không có quan hệ huyết thống với Lăng Phượng Tiêu, nhưng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, còn thân hơn cả máu mủ.
Xuống xe ngựa, vào sơn môn.
Khoảnh sân trước đại điện Phượng Hoàng Sơn Trang lát gạch đá, toàn bộ đều là màu đen trầm trầm, trên đó chạm khắc đồ đằng phượng hoàng màu đỏ.
Đồ đằng là một con phượng hoàng đang tung cánh bay giữa cửu thiên, toàn bộ cơ thể chìm trong ráng chiều liệt hỏa.
Theo lời Lăng Phượng Tiêu nói, đồ đằng như vậy trải khắp cung điện, xà nhà, vách tường của Phượng Hoàng Sơn Trang.
Kiến trúc của Phượng Hoàng sơn trang trải dài mấy chục dặm, cứ cách ba trượng sẽ khắc một đồ đằng.
Chớp mắt một cái nhìn lại, sắc đỏ trong đồ đằng phảng phất như đang chảy xuống, lưu động tựa như máu tươi và chu sa.
Lăng Phượng Tiêu nhíu mày, cúi người quệt vào hoa văn trên đồ đằng, đầu ngón tay liền dính chất lỏng màu đỏ.
Y ngăn chặn Tiêu Tuyên và Tiêu Linh Dương vẻ mặt đần ra cũng muốn tiến lên quan sát, đưa ngón tay cho Lâm Sơ xem.
Lâm Sơ dùng đầu ngón tay chọt một cái, thấy chỉ là màu son, chẳng có mùi gì cả, có lẽ là sơn màu.
Bọn họ đưa người hầu tiếp tục tiến về phía trước, cung điện nguy nga, cho người ta cảm giác áp bách nặng nề.
Lăng Phượng Tiêu nhíu mày, nói với Lâm Sơ, cảm thấy có dự cảm xấu.
Dự cảm của người tu tiên, đặc biệt là loại cảnh giới như Lăng Phượng Tiêu, không thể không để ý.
Lâm Sơ liền cùng y liệt kê những nguy hiểm có thể gặp phải trong Phượng Hoàng Sơn Trang.
Bắc Hạ hung bạo công kích? Không có khả năng.
Hoàng Hậu đoạn tuyệt với Lăng Phượng Tiêu, cái này có thể.
Lăng Phượng Tiêu trầm ngâm một lát, nói với Lâm Sơ: “Nếu có người trong sơn trang, muồn dùng Nghệ Nhật Thần Tiễn ám sát ta……”
Hiện giờ Nghệ Nhật Thần Tiễn đang ở trong tay Hoàng Hậu, Lăng Phượng Tiêu nói vậy, là để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Lâm Sơ: “…… ừm?”
“Nếu lúc đó…… Thần Tiễn phóng tới, em…… tuyệt đối không được chắn nó theo tiềm thức.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Ta có thể tự bảo vệ mình, sẽ không chết.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, gật đầu.
“Bình sinh tâm sự” mà hắn ngộ ra gần đây, có một số thời điểm, cứu một người, hoặc che chở một người, sẽ trở thành một hành động theo bản năng…… cho dù hành động này có thể khiến bản thân hắn hủy diệt.
Hắn không biết bảo vệ Lăng Phượng Tiêu có phải bản năng của hắn hay không, nhưng hắn biết, tại thời điểm ấy, mình không thể kéo chân hoặc gây thêm phiền phức cho Lăng Phượng Tiêu được.
Hắn phải ghi nhớ tin tưởng Lăng Phượng Tiêu mọi lúc mọi nơi.
Bàn xong chuyện này, Lăng Phượng Tiêu tựa hồ mới thoáng an tâm chút, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Một vài đệ tử Phượng Hoàng Sơn Trang hành lễ, chào một tiếng “Đại tiểu thư”, rồi dẫn đường cho bọn họ —— thế nhưng hôm nay Lâm Sơ nhìn cung điện và các đệ tử hồng y trong đó, cảm thấy sơn trang trống vắng hơn nhiều so với lần trước hắn đến, đệ tử ít đi rất nhiều.
Lão hoàng đế Bắc Hạ đã gần đến tuổi thọ mệnh, không tiện đi lại, còn bệnh quấn thân, không thể tự đến được, vì vậy đành sai sứ giả mang công văn, ngọc tỷ đến.
Nam Bắc đối đầu đã nhiều năm, chưa bao giờ nghĩ tới thời khắc đầu hàng sẽ đến nhanh như vậy —— cũng như tất cả mọi người đều không ngờ rằng, sức mạnh một người thôi, cũng đủ để quyết định thành bại của một cuộc chiến.
Địa điểm gặp mặt sứ giả Bắc Hạ là trung tâm đài tế thiên của Phượng Hoàng sơn trang, Phượng Hoàng trang chủ chờ đã lâu, trọng thần Nam Hạ, cùng tông chủ tiên tông đều đã có mặt đủ cả.
Đội hình sứ giả Bắc Hạ cũng để chút mặt mũi cho Nam Hạ, có đại thần trụ cột của Bắc Hạ, thậm chí có cả hộ pháp trước đây của Đại Vu.
Nghi thức xã giao phức tạp qua đi, tuyên đọc thư hàng.
Trình độ tiếng cổ đại của Lâm Sơ không tính là thấp, nhưng bởi vì lĩnh vực bất đồng.
Điển tịch tiên gia tối nghĩa hắn vẫn có thể hiểu được, nhưng mấy công văn chính trị này thật sự không thể hiểu nổi.
Chỉ nghe sứ giả đọc cái gì mà “Khai kỳ môn hộ, đại nghĩa bỉnh nhiên”, “Nhi phủ đức ám nhược, thiết tham di tự, phủ ngưỡng luy kỷ, vị suất đại giáo”, hắn không hiểu đang đọc cái gì, mãi đến khi “Thiên uy đã chấn, nhân quỷ hướng về một thể, kinh hãi vương sư” cùng “Uy nghi thần vũ, dám không cúi đầu, tuân theo vận mệnh” linh tinh gì đó, hắn mới cảm nhận được tư tưởng cốt lõi trong đó.
Hắn đang nỗ lực nghe hiểu cổ văn, chợt thấy Lăng Phượng Tiêu bên cạnh nhướng mày, truyền âm sang chỗ hắn: “Bảo Bảo.”
Lâm Sơ cũng mặt vô biểu tình truyền âm lại: “Huh?”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Bảo Bảo, em xem…… Tây Cương phục tùng Bắc Hạ, hôm nay Bắc Hạ đầu hàng, giao nộp ngọc tỷ, thiên hạ thống nhất, có tính là khí vận quy về một thể không?”
Lâm Sơ: “Ta cảm thấy có thể.”
Lăng Phượng Tiêu: “Ta vốn đã thay mặt Nam Hạ cầm ngự bút, hôm nay lại tiếp nhận ngọc tỷ truyền quốc Bắc Hạ, chẳng phải sẽ làm Nhân Hoàng trong khoảnh khắc ngắn ngủi hay sao?”
Lâm Sơ: “Vừa lúc huynh có thể nhìn thử xem khí vận Nhân Hoàng có ảnh hưởng đến phượng hoàng huyết hay không.”
Lăng Phượng Tiêu: “Đúng vậy.”
Thư đầu hàng dài dòng vô cùng, quan viên Bắc Hạ đối mặt với Lăng Phượng Tiêu, đọc đến nơm nớp lo sợ.
Nhưng mà, không ai biết rằng, một người có thể ngăn chặn thiên quân vạn mã, người người nghe tên biến sắc như Phượng Dương điện hạ, đang cùng các chủ Kiếm Các chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, thần bí, không nhiễm khói lửa phàm trần truyền âm bla bla bla bla.
Lăng Phượng Tiêu nói, muốn cưỡng bách Tiêu Linh Dương lên làm hoàng đế.
Lâm Sơ đáp thế Tiêu Tuyên thì sao.
Lăng Phượng Tiêu cảm thấy Tiêu Tuyên không ổn, không muốn cưới vợ, làm hoàng đế cũng vô dụng, đời sau đâu có người thừa kế.
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cảm thấy xu hướng giới tính của Tiêu Linh Dương vẫn bình thường hơn một tí so với Tiêu Tuyên.
Nhưng Lăng Phượng Tiêu đáp, cũng không thể để Tiêu Tuyên nhàn rỗi ăn không ngồi rồi được —— phong cho hắn một chức vương, Tiêu Linh Dương được Hoàng Hậu nuôi nấng, hơi kém trong việc xử lý sự vụ triều đình, mà Tiêu Tuyên thì thường xuyên theo cha hắn ra vào triều chính, có thể giúp được.
Còn về làm thế nào để Tiêu Tuyên cam tâm tình nguyện trợ giúp Tiêu Linh Dương? Đương nhiên là không thể nói cho hắn biết về dự định này, mà phải cho hắn biết rằng, không chịu giúp, thì phải đi làm hoàng đế.
Lâm Sơ khiếp sợ trước một bụng suy nghĩ xấu xa của người này, âm thầm mắng mỏ.
Mà không ngờ rằng hiện tại bọn họ đang truyền âm cho nhau, suy nghĩ cảm xúc cũng sẽ bị truyền hết.
Lăng Phượng Tiêu: “???”
Lâm Sơ ho nhẹ một tiếng, dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Đáng thương cho quan viên Bắc Hạ tuyên đọc công văn kia còn tưởng mình đọc sai chỗ nào, càng thêm nơm nớp lo sợ.
Rốt cuộc cũng đọc xong thư đầu hàng, kế tiếp là nghi thức.
Khúc nhạc trang nghiêm nổi lên, nguyên thừa tướng Bắc Hạ quỳ xuống trước mặt Lăng Phượng Tiêu, tay dâng mâm bạch ngọc, giữa mâm bạch ngọc đặt tôn đồng tỷ, trên có khắc du long.
Trong nghi lễ đăng cơ, tân đế cần phải tiếp nhận ngọc tỷ truyền quốc từ một lão thần đức cao vọng trọng, sau đó tiếp nhận đủ kiểu chúc mừng của văn võ bá quan, đổi thành nghi thức đầu hàng, cũng giống như vậy, ngọc tỷ truyền quốc kia, chính là đại diện cho uy quyền của một quốc gia.
Thừa tướng Bắc Hạ nói: “Thiểm theo Thần Khí, hổ thẹn.”
Phượng Dương