Phượng Hoàng trang chủ vẫn nhận ra Lâm Sơ.
Nàng chào hỏi: “Mấy năm không gặp, tiên quân vẫn trẻ đẹp như xưa.”
Nhiều năm trôi qua, Lâm Sơ rốt cuộc cũng biết phải giao thiệp với người ta thế nào, hắn đáp: “Trang chủ cũng vậy.”
—— rồi không khách sáo nữa, Đại tiểu thư tính mạng sớm tối, hắn phải lập tức đi cứu.
Phượng Hoàng Sơn Trang là môn phái giang hồ, nên không có nhiều quy tắc như hoàng cung, Lâm Sơ nhìn thoàng qua đã thấy Tiểu Phượng Hoàng đang nằm trên giường sau lớp màn.
Trong phòng đặt một tảng băng, đầu giường đẽo từ hàn ngọc, nhưng vẫn không tài nào áp chế được linh lực thiêu đốt trong cơ thể y.
Lăng Phượng Tiêu cứ nằm trên giường như vậy, mặc một thân sa y đỏ thẫm, khuôn mặt nhỏ như ngọc tạc, hàng mi đen dài khẽ lay động, lộ ra nỗi thống khổ mà chủ nhân của nó đang phải chịu đựng.
Lâm Sơ nói: “Làm phiền mọi người ra ngoài.”
Bốn bề trong phòng vắng lặng.
Lâm Sơ ngồi trước giường, nắm lấy tay Lăng Phượng Tiêu.
Cử chỉ này hắn đã làm chẳng biết bao nhiêu lần, hướng đi của kinh mạch trong cơ thể Lăng Phượng Tiêu, thậm chí hắn còn hiểu rõ hơn cả chính bản thân Lăng Phượng Tiêu.
Chân khí băng hàn nhẹ nhàng từ tốn rót vào kinh mạch y, tựa như than hồng gặp băng tuyết, linh lực cuồng loạn rực cháy giống như ngọn lửa bị nước dập tắt, dần dần êm ả trở lại.
Hơi thở Lăng Phượng Tiêu mượt mà hơn nhiều, cơ thể căng chặt vì đau đớn cũng dần thả lỏng, chỉ duy độc cái tay bị Lâm Sơ nắm kia, như thể bản năng, như thể người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, gắt gao nắm chặt ngón tay hắn.
Lâm Sơ chợt hoài niệm rất nhiều năm trước, lần đầu tiên biểu ca hôn mê trước mặt hắn, hắn truyền linh lực cho y, cũng bị y giữ chặt lấy tay, dứt mái không buông, đành cứ nắm tay như vậy mà ngủ một đêm.
Bất tri bất giác, hắn nở nụ cười.
Thì ra thói quen giữ mãi không buông của y, là nhờ kỷ niệm giây phút này vun đắp thành sao.
Hắn dùng tay còn lại chạm vào trán Lăng Phượng Tiêu, vuốt ve sống mũi tinh xảo đẹp đẽ, và đôi môi mềm mại tựa như cánh hoa.
Bé con trước mặt ngủ rất sâu, và chỉ có những người vô tư vô lự nhất trên đời mới có thể ngủ như vậy.
Y vẫn chưa phải nếm trải mưa gió thế gian, phong đao sương kiếm trong lòng thế nhân cũng chẳng liên quan gì đến y cả.
Khoảnh khắc này Lâm Sơ chỉ muốn bế y lên, ôm y vào lòng, đập tan cánh cửa gỗ nặng nề trang trí hoa văn phượng hoàng, bọn họ sẽ chạy khỏi sơn trang khổng lồ này, giống như thoát ly khỏi số mệnh nặng nề sau từng ấy năm.
Nhưng hắn không thể.
Đây là lần thứ hai hắn trở về quá khứ, thần hồn hao tổn, thực lực hắn chỉ còn nguyên anh, hơn nữa đang suy giảm rất nhanh.
Vô Quý bỗng nhiên xuất hiện trên đầu giường.
Nó bò lên giường Lăng Phượng Tiêu, chui vào chăn bông, đối mặt với Lăng Phượng Tiêu.
Lâm Sơ thầm nghĩ, trong lòng Vô Quý, có lẽ Lăng Phượng Tiêu rất đặc biệt.
Thần khí thượng cổ lừng lẫy nổi danh, vô số người tẩu hỏa nhập ma vì yêu đao này, nhưng nó đợi hàng ngàn năm, cũng chỉ thừa nhận vị chủ nhân này.
Một lát sau, có lẽ vì cơn đau dịu xuống, Lăng Phượng Tiêu mở mắt từ cơn mê.
Ánh mắt đầu tiên chính là Vô Quý.
Lâm Sơ chợt thấy búp bê nhỏ xinh Lăng Phượng Tiêu cau mày vì y phục đen, hai mắt đỏ, cả người quấn đầy sát khí của Vô Quý, rồi dụi dụi mắt, cuối cùng ghét bỏ mà chuyển sang chỗ hắn.
Vật nhỏ còn chưa tỉnh hẳn, tựa như lơ lửng trong cõi thần tiên —— giống như trẻ em thường bị rối loạn tâm thần sau khi sốt cao, là tình trạng rất bình thường.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Sơ, đôi mắt vật nhỏ sáng lên, ngiêng đầu một cái.
Vô Quý có vẻ bị tức chết rồi, vèo một cái chui vào Thanh Minh động thiên.
Lâm Sơ mỉm cười với Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu cúi đầu nhìn bàn tay đang bị Lâm Sơ nắm, rút ra, sau đó ngẩng đầu xem Lâm Sơ.
——- bộ dáng giống hệt như lúc Doanh Doanh muốn ôm vậy.
Lâm Sơ bế vật nhỏ này lên.
Lăng Phượng Tiêu bật cười, muốn nghịch mái tóc Lâm Sơ, Lâm Sơ liền kệ y chơi.
Đáng tiếc chưa được bao lâu, Phượng Hoàng trang chủ đã tới, vô cùng kích động vì Đại tiểu thư tỉnh lại, ngàn ân vạn tạ với Lâm Sơ, cũng phát giác Lăng Phượng Tiêu có vẻ rất thích Lâm Sơ, liền mời Lâm Sơ ở lại Phượng Hoàng Sơn Trang một thời gian, để Lăng Phượng Tiêu càng thân thiết với Lâm Sơ hơn.
Lâm Sơ định đi rồi, nhưng hắn vẫn chọn ở lại đây một thời gian.
Mặc dù là dùng tư thái trưởng bối nhẹ nhàng ở bên Lăng Phượng Tiêu phiên bản trẻ thơ, nhưng trong lòng hắn biết rõ, đời này kiếp này, cõ lẽ đây là lần cuối được gặp lại người ấy.
Lăng Phượng Tiêu sau khi tỉnh táo đã không còn ngây thơ nữa.
Y mặc một bộ y phục đỏ thẫm, tóc đen dài ngang vai, chẳng có trang sức dư thừa, vẫn chưa cố ý trang điểm như một cô nương ——thật ra ngũ quan y tinh xảo như vậy, ở tuổi này căn bản không phân biệt được giới tính.
Hình như Phượng Hoàng trang chủ đã kể cho y, y biết Lâm Sơ là ai.
“Đào Nguyên Quân.” Hoàng hôn dịu dàng ánh chiều tà, Lăng Phượng Tiêu đang chơi xích đu, Lâm Sơ thi thoảng sẽ đẩy giúp y một cái.
“Đào Nguyên Quân, ngài tên Đào Nguyên Quân sao?”
Lâm Sơ nói: “Không phải tên thật đâu.”
Lăng Phượng Tiêu bay vút lên cao, nhưng vẫn giữ được thăng bằng rất tốt, cả người giống như một bé hồng điểu nhẹ nhàng uyển chuyển, thời điểm hạ xuống, hỏi hắn: “Thế ngài tên gì?”
Lâm Sơ đáp: “Tương lai ngươi sẽ biết.”
Lăng Phượng Tiêu dừng lại, đứng trên xích đu, xoay người, nghiêng đầu: “Vậy ta nên gọi ngài là gì?”
Lâm Sơ nhất thời cũng không nghĩ ra, chợt nhớ mình đã đính hôn một tên đồ đệ không tồn tại với vật nhỏ này, liền nói: “Có thể gọi là sư phụ.”
Lăng Phượng Tiêu hồi nhỏ hoạt bát hiếu động hơn Doanh Doanh nhiều, ôm cổ Lâm Sơ rồi treo trên người hắn, ngọt ngào mà gọi sư phụ mấy lần lận.
Nhưng qua chốt lát, hình như có hơi mất mát: “Nhưng ta dùng đao, người dùng kiếm, người không phải sư phụ ta.”
Tựa hồ ý tưởng lóe sáng: “Ta gọi người tiên quân thôi.”
Lâm Sơ: “……”
Lăng Phượng Tiêu nhảy xuống người hắn, dẫn hắn đi ngắm kỳ hoa dị thảo trong Phượng Hoàng Sơn Trang.
Tiên quân, xem cái này.
Tiên quân, nhìn cái kia.
Tiên quân, sao người không mặc bạch y vậy?
Lâm Sơ bị mấy tiếng “Tiên quân” kêu đến cả người khó chịu, nhưng vừa thấy cặp mắt xinh đẹp kia, phảng phất như trăng sao vụt sáng, liền hết tức giận, cuối cùng đành phải thuận theo Tiêu Phượng Hoàng dày vò, thay một thân bạch y nhẹ nhàng bay bổng mà y thích, kể cho y rất nhiều chuyện xưa.
Và đương nhiên hắn cũng được Tiểu Phượng Hoàng vừa thơm vừa mềm chủ động ôm ấp rất nhiều, còn loáng thoáng cảm thấy Vô Quý đang ghen tị đến đỏ cả mắt trong động thiên.
Tuy vậy, cái gì khó chịu thì vẫn khó chịu, hai chữ “Tiên quân” này đã trở thành bóng ma tâm lý khắc sâu trong lòng Lâm Sơ, còn trực tiếp thu hút trang chủ chạy tới chỗ bọn họ, nhờ các chủ đặt cho bé con một nhũ danh.
Lâm Sơ liền đặt cho vật nhỏ cái tên “Bảo Bảo”, sau đó bị Lăng Phượng Tiêu cào một cái, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Trang chủ đi rồi, Lăng Phượng Tiêu muốn xem hắn múa kiếm, còn đặc biệt nhấn mạnh, muốn xem kiếm chiêu lợi hại nhất.
Lâm Sơ bẻ một cành đào làm kiếm, tự hỏi mình có kiếm pháp