Kiếm, có kiếm.
Ai đó đưa lên.
Một thanh kiếm gỗ nhỏ thô ngắn, chả khác gì đồ chơi cho trẻ ba tuổi.
Hài tử kia khóc lóc: "Kiếm của ta! Kiếm của ta! Trả kiếm cho ta!"
Lâm Sơ bị nó gào ù tai, rốt cuộc cũng không nhận thanh kiếm, đành bẻ tạm cành cây táo tàu chết khô trong sân. Cầm nó trong tay, thoáng thở hắt ra, hắn mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Sư môn hắn có gia huấn, thà rằng cầm kiếm mà chết, còn hơn quăng kiếm mà sinh, mười mấy năm qua đã sớm khắc sâu vào xương tủy. Hiện tại tuy rằng tu vi biến mất, kiếm cũng không sử dụng được, nhưng cầm kiếm trong tay vẫn có thể giúp hắn giảm bớt một chút khó chịu do đám người mênh mông mông này gây ra.
Lâm Sơ băng qua đám đông, đi đến rìa làng, càng đến gần sương mù càng dày đặc.
Cách một tầng kết giới, hắn đột nhiên bắt gặp một xác chết quần áo rách nát, khuôn mặt thối rữa chảy mủ cách đó không xa.
Thứ đó vẫn còn sống, gầm lên một tiếng, nửa chạy nửa nhảy, lao tới như một con khỉ, bị kết giới chặn lại. Lâm Sơ lùi lại vài bước nhìn nó điên cuồng đâm vào kết giới, móng vuốt cơ hồ xuyên thủng kết giới, rồi sau đó lại bị bắn ra ngoài, có thể thấy kết giới này đã không còn bền chắc lắm.
Nửa thối rữa, tứ chi quỳ sát đất, hành động mau lẹ, 《 Cửu Thiều Dị Chí 》 có viết, đây là bò thi, tà vật cấp thấp, sợ ánh sáng, sợ gió, sợ lửa. Thôn dân rõ ràng đã biết một số tập tính của nó, dùng đuốc để xua đuổi chúng.
Thế nhưng dưới bóng cây mờ mịt, trong khu rừng rậm rạp dần dần vang lên tiếng sột soạt, trong chốc lát đã tụ tập mấy chục con. Theo thôn dân nói, tà vật này vẫn luôn lang thang bên ngoài kết giới, có tới mấy ngàn con.
Lâm Sơ nhìn cái xác bò lổm ngổm rời đi, dần dần minh bạch, có thể thấy kết giới này đã bạc nhược đến cực điểm, chỉ sợ nửa tháng cũng không trụ được, nếu hắn không nghĩ ra cách thoát thân, có lẽ sẽ bị vây chết ở đây.
Nhưng tu vi của hắn không thể quay về trong chốc lát, hoặc là nói, kiếp này có thể trở về hay không cũng không biết, mà tiểu ngốc tử này thân thể thực quá gầy yếu, chắc là bị suy dinh dưỡng, đi hai bước thôi mà tim đã đập thình thịch — trừ phi trùng tu lại căn cốt, đả thông kinh kỳ bát mạch, mới có thể miễn cưỡng bước vào ngưỡng cửa tu luyện.
Dân làng thấy hắn trầm ngâm không nói, trong lòng bồn chồn, không ai dám tiến lên một bước.
Nửa khắc qua đi, Lâm Sơ rốt cuộc mở miệng: "Có đàn không?"
Hắn muốn kiếm, giờ lại muốn cầm, nhưng ở nơi thôn quê hẻo lánh này lấy đâu ra thứ đó.
Lâm Sơ thấy bọn họ hai mặt nhìn nhau, bèn suy nghĩ một chút rồi chậm chạp nói tiếp: "Có thể phát ra âm thanh ... đều được."
Lần này có nha.
Mấy tiểu tử trẻ tuổi chạy về phía đông ngôi làng, trong chốc lát đã kéo về một lão nhân và một cây đàn nhị.
Lão nhân này có bệnh về mắt, hai mắt đều mù, vốn là Chu tiên sinh chuyên kể chuyện trong trà lâu thành Mân Châu, mười năm trước về quê thăm họ hàng, không ngờ lại bị vây khốn trong tai họa này.
Sau khi nghe những người khác thuật lại một phen tiền căn hậu quả, Chu tiên sinh run rẩy chắp tay: "Thiếu hiệp, chỉ cần ngài có thể mang chúng tôi đến thành Mân Châu tránh nạn, muốn bộ xương già này làm gì cũng được."
Nói là như thế, nhưng lão nhân gần đất xa trời như vậy có thể làm gì đây? Dân làng đều thấy bối rối.
Lâm Sơ cũng không muốn lão nhân đã bước nửa cái chân vào quan tài này lao động gì, mà chỉ muốn ông kéo cầm.
Kiếm tu đều phải dưỡng tâm. Sư môn hắn có truyền thống học cầm thanh tâm, cho nên hắn cũng biết vài khúc phá ma trừ tà, ý đồ muốn dạy cho lão nhân một đoạn 《 Thanh sơ trừ tà khúc 》.
Tuy nhiên, trình độ nói chuyện của Lâm Sơ quả thực không dám khen tặng, đàn cổ và đàn nhị không giống nhau, giao tiếp rất khó khăn, hai người họ về phòng bàn luận nửa ngày, cuối cùng cũng kéo được thành một bài hát.
Ban đêm, hai nhi tử trẻ tuổi của đại nương Lý Kê Mao cùng Lý Áp Mao giơ cao đuốc mở đường, Lâm Sơ và Chu lão tiên sinh lại lần nữa tiến về mép kết giới, vài thôn dân cường tráng lặng lẽ theo sau.
Trong màn sương dày đặc, trên mặt đất bốc lên lân hỏa, hàng chục cặp mắt lại cùng nhìn về phía họ.
Chu lão tiên sinh cầm cung kéo đàn.
Dân làng kinh hô: "Đi thật rồi!"
Chỉ thấy thân cây lay động, lục tục có mấy xác chết bò đi, kéo thêm vài lần nữa đã đi được một nửa rồi.
Quả nhiên có công hiệu, nhưng người kéo cầm chỉ là phàm phu tục tử, trong tiếng nhạc không có pháp lực, sức răn đe vẫn là hữu hạn.
Lâm Sơ yên lặng suy tư, làm thế nào tăng uy lực âm thanh đây.
Đang suy nghĩ, động tác của Chu lão tiên sinh đột nhiên dừng lại.
"Bên ngoài có động tĩnh," Ông lão nói.
Tai của người mù luôn thính hơn bình thường.
Quả nhiên, sau vài nhịp thở, dần dần nghe thấy giọng nói ai đó. Mới đầu là tiếng kim loại sắc bén va chạm, xen lẫn tiếng nữ tử quát mắng, rồi sau đó là tiếng bước chân, cuối cùng là tiếng nói chuyện.
Mơ hồ nghe được thanh âm nữ tử "Vừa rồi có tiếng nhạc, sao lại ngừng rồi?"
Ông lão sửng sốt, tiếp tục kéo đàn. Lý Kê Mao và Lý Áp Mao cũng nhận ra có người đến gần, vui sướng vẫy vẫy cây đuốc.
Nữ tử kia tựa hồ gọi đồng bạn: "Ở bên này!"
Một lúc sau, tiếng bước chân lộn xộn càng ngày càng gần, Lý Kê Mao cũng hô lên: "Ở đây! Ở đây!"
Chỉ nghe vài tiếng binh khí theo gió va chạm thân thể, mười mấy hoạt thi còn lại cũng bỏ chạy, đoàn người dẫm qua bụi cây, bước vào kết giới – hóa ra kết giới chỉ chặn yêu tà, không chặn người sống.
Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn lại, thấy bảy tám thiếu nữ y phục gọn nhẹ cầm bội đao đi tới, dáng người thẳng tắp, tư thế oai hùng, là người luyện võ quanh năm.
Người dẫn đầu "coong" một tiếng thu đao vào vỏ, hỏi: "Các ngươi là ai?"
Lý Kê Mao thành thật nói: "Là người trong thôn."
Lý Áp Mao nịnh nọt tiến lên: "Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi là tới cứu chúng ta sao?"
Nàng "Phi" một tiếng, rút đao chỉ vào cổ Lý Áp Mao: "Nam nhân thúi không biết xấu hổ! Ngươi là người hay quỷ?"
Chỉ gọi một tiếng "tỷ tỷ" thôi mà đã biến thành không biết xấu hổ, thiếu nữ này tuy rằng lớn lên xinh đẹp, nhưng lại quá hung dữ, khiến Lý Áp Mao sợ hết hồn.
"Không phải quỷ, không phải quỷ," Lý Áp Mao nói, "Nữ hiệp, chúng ta là người mà."
"Nói hươu nói vượn, nơi này sao có thể có phàm nhân?"
Nàng cùng đám người phía sau liếc mắt nhìn