Thương Mân nói: "Xin chỉ giáo."
Trọng kiếm của hắn không có vỏ, cho nên không cần phải rút kiếm.
Thương Mân bày ra thức mở đầu, linh lực xung quanh điên cuồng kích động, tựa như cá voi Bắc Hải.
Với nhãn lực Lâm Sơ, kiếm này chất liệu đặc thù, ít nhất cũng phải trăm cân, linh lực mà nó khơi dậy rất khủng bố, thích hợp dùng để đè người.
Nhưng nếu Thương Mân được gọi là võ si, nhất định không phải một tên vũ phu tầm thường.
Lâm Sơ từ xa nhìn vào, chỉ thấy phía trên thân kiếm, quỹ đạo linh lực huyền ảo tinh thâm, khó có thể miêu tả, dẫn động linh lực thiên địa kinh đào hải lãng, hắn tuy chỉ đơn giản nâng tay lên, nhưng khí thế hùng hồn, căn cơ vững chắc, đủ loại tinh diệu. Lâm Sơ vẫn là lần đầu tiên thấy, nhất thời có chút hoa mắt say mê, nên hết sức chú ý, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ, nếu lúc này người đang đứng đối diện Thương Mân là mình, nên ứng đối như thế nào?
Trước tiên, muốn phá giải kiếm chiêu, hoặc đón đỡ, hoặc cường công dẫn hắn hồi thủ, tránh để bản thân bị chém.
Tiếp theo, phải cắt đứt quỹ đạo phức tạp của linh lực trên kiếm, khiến nó không thể phát huy uy lực mạnh nhất, khó có thể liên kết với các kiếm chiêu tiếp theo.
Làm được hai điều này, mới xem như chặn được thức thứ nhất, tạm thời chiếm thế thượng phong.
Mà để làm được hai điều này, trước hết phải có trực giác cực nhạy và kinh nghiệm phá chiêu phong phú, tiếp theo, phải kiểm soát linh lực thành thạo hơn đối thủ.
Trước là võ công, sau là tu vi, tu vi dựa vào cảnh giới, cho nên nói, tiên cùng võ, không thể tách rời.
Lâm Sơ đem lực chú ý trở lại trong sân, Thương Mân đang chém nhát kiếm thứ nhất vào vai trái Tiêu Thiều, bởi vì khởi thế rất thành công, một thức này mượt như nước chảy thành sông, đầy đủ hoàn chỉnh, hơn nữa linh khí áp bách, gần như tránh cũng không thể tránh.
Tiêu Thiều đứng yên tại chỗ, vạt áo bất động.
Thương Mân sử dụng trọng kiếm, y chỉ sử dụng một cây bạch ngọc tiêu, vốn dĩ đã gặp bất lợi, hiện giờ vẫn chưa nhìn thấy linh khí lưu động trên cơ thể y.
Nếu lúc này đem so sánh 2 người, Thương Mân tựa như đại dương mênh mông trước giông tố, còn Tiêu Thiều chỉ như chiếc lá lẻ loi giữa biển khơi.
Trọng kiếm chém xuống.
Tình hình giữa sân đột biến.
Trọng kiếm hướng về bả vai, với lực độ như vậy, cơ hồ có thể đem người chém thành hai nửa, mà Tiêu Thiều vẫn không lùi không tránh, ngược lại còn bật lên phía trước nghênh đón!
Đám đông hít vào một trận khí lạnh.
Thế nhưng, Tiêu Thiều cũng không phải muốn dâng mạng.
Chỉ thấy thân hình y nhanh như quỷ mị, nhẹ như tuyết rơi, giây lát đã quay người sang bên phải, mũi kiếm xẹt qua ngay sau đó, bạch ngọc tiêu trong tay nâng lên, đụng phải lưỡi kiếm của Thương Mân.
Coong một tiếng, kim thạch chạm nhau, gợn sóng linh lực bắn ra mãnh liệt, Lâm Sơ toàn thân đau nhói, im lặng bấm tay niệm pháp quyết, tạo một lá chắn linh khí quanh mình, tránh bị đả thương.
Gợn sóng này có thể ảnh hướng tới người cách xa cả trăm mét, càng đừng nói tới Thương Mân phải đứng mũi chịu sào!
Toàn bộ linh lực hắn tuôn trào, một khắc kia đều dừng lại.
Thân kiếm bị ngọc tiêu đẩy từ dưới lên trên, lực đạo cường đại, linh lực chấn động mạnh mẽ, ai có mắt đều có thể nhìn ra ——- trọng kiếm nặng tựa ngàn quân như vậy lại bị một ngọc tiêu mảnh mai nâng lên.
Thương Mân mím chặt môi, dựa thế hồi kiếm, nhưng mà Tiêu Thiều lại không cho hắn cơ hội?
Ngọc tiêu kia cực kỳ linh hoạt, ở trong tay y nhẹ xoay một cái, nháy mắt đã thay đổi vị trí, đè trên kiếm Thương Mân, Tiêu Thiều mượn lực nhảy lên không trung, tựa như mảnh lá rụng phiêu đãng.
Thương Mân ngưng tụ linh lực thành lá chắn, thân kiếm hơi lệnh đi, ép ngang lên ngọc tiêu, tiêu ngắn mà kiếm dài, vì vậy dễ như trở bàn tay.
Tiêu Thiều lại không thèm để ý, thậm chí, còn làm ra một chuyện khiến mọi người mở rộng tầm mắt .
Y rút ngọc tiêu về, không dây dưa với kiếm Thương Mân nữa, ném nó lên không trung!
Ngay sau đó, Tiêu Thiều vẫn dang ở giữa không trung xuất chưởng đập vào kiếm Thương Mân.
Trên thân kiếm Thương Mân, vốn dĩ linh lực đang lưu động không chê vào đâu được.
Ngay cả Lâm Sơ, đến bây giờ mới phát hiện, những luồng linh lực ban đầu đó, khi ngọc tiêu và kiếm va chạm, một khắc linh lực đình trệ kia, đã bị linh lực Tiêu Thiều chấn động hỗn loạn.
Tiêu Thiều có một đôi tay rất đẹp .
Đôi tay này, rất giống đôi tay đánh đàn viết chữ chơi cờ.
Vô luận thế nào, cũng không phải một đôi tay của võ nhân.
Nhưng mà, chính bàn tay phải hơi tái nhợt này, ấn lên thân kiếm với uy thế rất lớn.
Linh khí trong không trung đột nhiên đông lại, linh lực trên thân kiếm nháy mắt hỗn loạn.
Ngay sau đó, trên thân kiếm xuất hiện vết rạn.
Lại sau đó nữa, hóa thành bột mịn.
Thương Mân phun ra một ngụm máu, bị lực xung kích đẩy về phía sau hơn mười bước.
Lúc này, ngọc tiêu bị Tiêu Thiều tung ra trở lại trong tay y.
Thương Mân nói: "Đa tạ đạo hữu chỉ giáo."
Tiêu Thiều vẫn lãnh đạm mà gật đầu, xoay người đi khỏi lôi đài, mọi người tự khắc nhường đường cho y, sau một lát, thân ảnh y dần dần hư ảo, cuối cùng biến mất.
Đây cũng không phải trận đấu ngang tài ngang sức, mà thật sự là đơn phương "Chỉ giáo".
Hai người này căn bản không phải cùng một cảnh giới.
Thậm chí, ngay cả khi trận đấu ngắn ngủi này qua đi, Lâm