“Chiết Trúc đang đợi Tiêu Thiều ở lôi đài số 3 đấy.
”
Người trong Diễn Võ Trường đều đang thời thời khắc khắc đánh hơi tin tức, vừa nghe thấy sắp có trận đấu, lại còn là hoành không xuất thế Chiết Trúc sư muội cùng với bất khả chiến bại Tiêu Thiều, lập tức đổ xô đến xem như ong vỡ tổ.
Lâm Sơ đứng cạnh khán đài, trong tay cầm Sương Hoa kiếm, chính là thanh kiếm gắn với hình tượng Chiết Trúc mà cô nương kia hình dung, vẫn còn rất hữu dụng.
Tiêu Thiều lúc đầu còn cự chiến, lúc sau vì quá phiền phức mới tiếp nhận trận đấu này, thái độ vô cùng tiêu cực, tuy nhiên, y cũng không đến quá muộn.
Chờ người này dùng khinh công bay xuống giữa sân, khuôn mặt đeo mặt nạ vô cảm đang nhìn chằm chằm hắn, Lâm Sơ mới nói: “Xin chỉ giáo.
”
Tiêu Thiều chẳng nói gì.
Lâm Sơ cũng không dây dưa nữa, rút kiếm đâm thẳng về phía Tiêu Thiều.
Hắn không giống như những lần so đấu trước đè thực lực cho bằng đối phương rồi từ từ hóa giải chiêu thức, lần này vừa ra tay đã dùng võ công tuyệt kỹ bổn môn.
Một thức “Nguyệt Xuất Hàn Giản” này, thẳng tiến không lùi, sắc nhọn khó tránh, dưới chân là bộ pháp “Lưu Ba Đạp Tuyết” nhẹ nhàng, biến ảo khôn lường.
Khán giả xung quanh cảm thán: “Dáng người đẹp quá!”
Có người nói: “Kiếm Chiết Trúc sư muội nhanh quá!”
Giữa đám đông ồn ào, Lâm Sơ nghe thấy giọng nói Tiêu Thiều.
Thanh âm rất thấp, thực nhẹ, chỉ có Lâm Sơ nghe thấy.
Y nói: “Kiếm tốt!”
Thần sắc Lâm Sơ bất động, giữa tiếng ồn ào sôi nổi, hắn duy độc chỉ quan tâm đến tiếng kiếm phá không xé gió.
Trong khoảnh khắc, hắn phảng phất trở lại khoảng không xa xăm nào đó, mọi thanh âm đều im lặng, mọi thứ đều bị lãng quên, chỉ còn kiếm tâm sáng chói, cùng với Sương Hoa kiếm trong tay này.
Tiêu Thiều phi thân tiến lên, thân hình chuyển một cái, lướt qua mũi kiếm, ngọc tiêu bổ xuống thân kiếm.
Nếu chiêu này hoàn thành, kiếm thế Lâm Sơ chắc chắn sẽ bị chặn lại, hai người đang cách nhau rất gần, trong khoảnh khắc đình trệ đó, Tiêu Thiều có thể nhanh chóng chuyển thủ thành công, cứ như vậy, Lâm Sơ không kịp thu kiếm, chẳng cách nào phòng thủ, chiêu thức không tránh khỏi hỗn loạn.
Thế nhưng võ học nhất đạo, thiên biến vạn hóa, thấy chiêu phá chiêu chỉ trong nháy mắt.
Lâm Sơ nghe thấy tiếng gió bên trái, cổ tay vừa lật, mũi kiếm nguyên bản đang đâm nghiêng, bỗng chuyển hướng lên trên, tiện đà đâm sang bên trái, biến chiêu “Hữu thi phiêu linh” nhẹ như tuyết, đâm thẳng đến cổ Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều ngả người ra sau, nhanh chóng xoay mình, ngọc tiêu trong tay vừa chuyển, đâm nghiêng lên bả vai Lâm Sơ, một loạt biến chiêu nước chảy mây trôi, cực kỳ nhanh chóng, tựa như kinh hồng du long vậy.
Phía trên lôi đài, toàn bộ đều bị linh lực Tiêu Thiều bao trùm, người bên ngoài vây xem đã bị áp lực đông cứng.
Thương Mân ngày hôm kia, đúng là thua ở khống chế linh lực, một khi bị linh lực Tiêu Thiều ép xuống, dòng linh lực trong người sẽ tức khắc hỗn loạn —— mà Lâm Sơ thì không giống.
Hắn không phụ thuộc quá nhiều vào linh lực, hầu hết đều đưa vào trong kiếm, để lúc binh khí chạm nhau sẽ không rơi xuống thế hạ phong.
Vì vậy, chẳng có hướng đi linh lực phức tạp, nên cũng chẳng có khả năng bị hỗn loạn.
Chính vì điều này, bọn họ gần như đều dùng võ công thuần túy triền đấu, qua mấy hơi thở, đã hủy đến gần mấy trăm chiêu, vẫn chưa phân thắng bại.
Thật là một người khủng bố, Lăng Phượng Tiêu nói y thuần túy lấy linh lực đè người, thực không thú vị, nhưng hiện tại người này bày ra võ công tuyệt đỉnh như vậy, cũng đã vượt xa thường nhân rồi.
Xung quanh lôi đài, tất cả đều đã câm nín, ước chừng mọi người đều đang nín thở quan sát.
Lâm Sơ tránh sang bên phải, muốn thoát khỏi đòn đánh thẳng từ trên xuống của Tiêu Thiều, tuyết ngọc trường tiêu kia rõ ràng là một vật phong nhã, ở trong tay Tiêu Thiều lại tuôn ra sát khí lãnh lệ vô tận, vang động uy lực núi sông.
Ngay khi Lâm Sơ sắp tránh thoát chiêu này, chuẩn bị tấn công trở lại, Tiêu Thiều đã thay đổi chiêu thức, tình thế giữa sân đột biến!
Phía trên ngọc tiêu, linh lực tuôn ra vô hạn, không khí tựa như đọng lại, vô số hư ảnh ngọc tiêu xuất hiện trên không trung, phong bế đường lui của hắn.
Trên Sương Hoa kiếm, linh lực Lâm Sơ bị linh lực Tiêu Thiều áp bách, nhanh chóng biến mất.
Đây đúng là cảnh tượng hiếm thấy, hàm ý trong mảnh thiên địa này, linh lực dẫn động đều bị Tiêu Thiều khống chế, không để lại cho Lâm Sơ một tí nào, một phát đâm này tránh cũng không thể tránh, chưa nói đến kiếm cũng bị hủy, sợ rằng sẽ bị tước làm đôi.
Lâm Sơ nhắm hai mắt, nắm chặt chuôi kiếm.
Đây không phải sợ hãi, mà là…… Ngưng thần!
Trong cõi phàm trần này, tiếng gió rít gào bên tai, Sương Hoa kiếm không ngừng ong ong, hắn mở hai mắt, vung tay lên, vẫn là một chiêu “Nguyệt Xuất Hàn Giản” kia!
Chỉ thấy trên thanh Sương Hoa màu trắng bạc, bỗng nhiên bị bao phủ bởi một tầng sát khí cường thịnh lạnh lẽo.
Đinh một tiếng vang nhỏ, thiên địa tĩnh lặng.
Ngay lúc mũi kiếm chạm vào tiêu, hai người đều cứng lại.
Xung lực khổng lồ bắn ra, hai người đều thối lui ba bước.
Lâm Sơ phun ra một ngụm máu, giơ tay lau đi.
Bên phía Tiêu Thiều, tựa hồ cũng không khả quan lắm.
“Ngươi là kiếm tu.
” Tiêu Thiều nói.
Lâm Sơ: “Đúng vậy.
”
Người tu tiên sử dụng linh lực, khi linh lực đạt tới cực hạn, sẽ giống như Tiêu Thiều vừa rồi dẫn động, đại đạo hợp nhất, bên phía kiếm tu, cũng có thứ như vậy, tên là kiếm ý —— bởi vì vừa rồi hắn không có linh lực mà lại gặp phải tuyệt cảnh, kiếm ý mới xuất hiện trên Sương Hoa kiếm.
Tiêu Thiều nói: “Tiếp tục.
”
Sương Hoa kiếm run rẩy, từ mũi kiếm đến thân kiếm rạn nứt.
“Ngươi đã là kiếm tu, còn tên Chiết Trúc, vì sao không dùng Chiết Trúc kiếm?” Tiêu Thiều hỏi.
Sương Hoa kiếm đã tối đi rồi, hiển nhiên không sử dụng được nữa.
Sau khi vũ khí bị tổn hại, có thể chọn vũ khí khác, Diễn Võ Trường thu thập binh khí khắp thiên hạ, từ sắt thường đến tuyệt thế thần binh, chỉ cần dám dùng, đều có thể tuỳ ý sử dụng trong mộng cảnh, thanh Sương Hoa kiếm này vốn là do cô nương kia tạo ra, hiện giờ hỏng rồi, Lâm Sơ tự nhiên có thể dùng Chiết Trúc kiếm.
Hắn đặt Sương Hoa kiếm xuống, sương trắng chậm rãi ngưng tụ trong tay, hóa thành Chiết Trúc kiếm lạnh lẽo, trong vắt như pha lê.
Nhưng hắn không ra tay, mà hỏi: “Vì sao ngươi dùng tiêu?”
Trừ phi là công pháp đặc thù, lấy tiếng nhạc khắc chế địch, trong nhiều tình huống, tiêu, không phải vũ khí thích hợp.
Chiều dài chẳng đủ, còn không có góc cạnh, xa không thể công, gần không thể thủ, cùng lắm chỉ là linh hoạt biến hóa, nhưng đối với trình độ Tiêu Thiều có thể xem nhẹ người khác này, thuần túy chỉ là đẹp, quả thực là học đòi văn vẻ.
Với võ công sắc bén của Tiêu Thiều, cùng các chiêu phách, chém, thứ túc sát kia, y hiển nhiên quen dùng binh khí một lưỡi, mà ngọc tiêu thì không hợp tí nào.
Tiêu Thiều thu hồi ngọc tiêu, nhàn nhạt nói: “Chẳng qua là sợ hù dọa đồng môn.
”
Lâm Sơ: “……”
Cái miệng này khí thế lớn thật.
Tuy vậy, tựa hồ cũng có đạo lý, người này dùng ngọc tiêu – binh khí không có tính công kích như thế mà đã dễ dàng đánh bại Thương Mân, nếu đổi sang binh khí tiện tay hơn, sợ rằng muốn cho Thương Mân hoài nghi nhân sinh, võ si cũng thành võ ngốc, bị đánh thành bóng ma tâm lý mất.
“Có điều,” Tiêu Thiều tiếp tục nói, “Hôm nay gặp được võ phùng tri