Tất cả ma chủng đều đã tìm được, thứ này sẽ tích tụ ma khí, tẩm bổ ma vật, sao chính là một trong số đó, nhưng có Việt lão tiền bối ở đây, xử lý ma vật tự nhiên rất dễ dàng, Thượng Lăng Giản liền hạ lệnh lập tức dọn dẹp toàn bộ ma vật.
Vấn đề ma vật đã được giải quyết, nhưng vẫn còn một vấn đề khác quan trọng hơn —— ai đã thả ma chủng xuống Bích Ngọc Thiên?
Người Bắc Hạ trà trộn vào Thượng Lăng Học Cung?
—— nhưng người Bắc Hạ tu ma, trên người có trọc khí*, không có khả năng tránh được đôi mắt Việt Bất Hồn.
(trọc khí là khí dơ bẩn)
Lý giải duy nhất là, có thể ai đó đã đặt ma chủng vào Học Cung, sau đó đã rời đi rồi.
—— Thượng Lăng Học Cung được tầng tầng đại trận hộ sơn bảo vệ, không ít trận pháp chuyên để chống lại ma vật Bắc Hạ, nếu quả thật như vậy, người này ra vào Thượng Lăng Học Cung thật sự chẳng khác gì ra vào nhà mình, đại trận hộ sơn mất đi hiệu lực, có thể không lo lắng sao?
“Tình hình hiện tại, chỉ có thể nhờ Thuật Viện tra xét đại trận hộ sơn có lỗ hổng hay không.
” Thượng Lăng Giản nói.
Lăng Phượng Tiêu: “Có lẽ do pháp thuật Bắc Hạ lại có biến hóa.
”
“Thuật Viện đã bắt đầu nghiên cứu ma vật lần này, chỉ mong sớm có phương pháp ứng đối.
”
Lăng Phượng Tiêu: “Ừm.
”
Lâm Sơ có thể hiểu được logic của Thượng Lăng Giản.
Virus nâng cấp, đương nhiên cũng phải bắt đầu nâng cấp tường lửa.
May mà ma vật bị Lăng Phượng Tiêu phát hiện sớm, cũng không xem như mất bò mới lo làm chuồng.
Chỉ là, mục đích của ma vật này có phải Chiết Trúc hay không, vẫn chưa có cách xác định, Thượng Lăng Giản và Lăng Phượng Tiêu cũng không nhắc tới.
Lâm Sơ cảm thấy khả năng quan sát và chỉ số thông minh của hai người kia, chắc chắn sẽ không thấp hơn hắn.
Mà đại tế tửu rõ ràng biết hắn là Chiết Trúc, nhưng y vẫn không đề cập đến chuyện này, chẳng lẽ do hắn nghĩ nhiều sao?
Nhưng Lâm Sơ vẫn hoàn toàn yên tâm.
Trời sập, đã có cao nhân chống đỡ.
Nếu cao nhân không chống đỡ nổi, hắn có thể chống đỡ nổi không?
—— không thể.
Nếu là không thể, vậy cũng chẳng cần phải lo sợ bất an làm gì, nước đến đâu bắc cầu đến đấy.
Sau khi hai người bàn bạc xong, ra lệnh mọi người đem ma chủng tụ về một chỗ, ý định tiêu hủy chúng.
Lăng Phượng Tiêu hỏi Việt Bất Hồn: “Tiền bối, chắc chắn không còn đục vật khác sao?”
“Vô cùng chắc chắn,” Việt Bất Hồn nói, “Mau gọi tên chó con kia ra đây, ta phải gặp hắn ngay lập tức!”
Lăng Phượng Tiêu: “Đang ở ngay bên cạnh ngài.
”
Lâm Sơ im lặng quay mặt sang Việt Bất Hồn: “……”
“Chính là ngươi?” Việt Bất Hồn híp mắt nhìn hắn: “Lớn lên cũng coi như nhân mô nhân dạng!”
Lâm Sơ: “Quá khen ạ.
”
Việt Bất Hồn lập tức bùng phát khí thế: “Quá khen? Ngươi lớn lên vô cùng chỉnh tề, ta bảo ngươi nhân mô nhân dạng, chính là lời nói thật, lấy đâu ra ‘quá’, lấy đâu ra ‘khen’? Ngươi dùng từ ngữ không chú ý thế hả, hừ, cũng thường thôi!”
Lâm Sơ: “……”
Việt Bất Hồn nói: “Tại sao ngươi không nói gì? Bị ta nói á khẩu không trả lời được đúng không!”
Dứt lời, lão nghển cổ chờ Lâm Sơ phản bác.
Lâm Sơ: “Ngài nói đúng ạ.
”
Việt Bất Hồn đang bừng bừng khí thế biện luận, bỗng nhiên như bị nghẹn ở cổ, nhất thời trầm mặc.
Lăng Phượng Tiêu bật cười.
Lâm Sơ nghe thấy tiếng cười khẽ dễ nghe này, quay đầu nhìn sang Lăng Phượng Tiêu bên kia.
Chỉ thấy ngón tay Đại tiểu thư bốc lên một ngọn lửa, là bộ dáng định xử lý ma chủng, nhưng lúc này lại đang nhìn sang chỗ hắn, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Ý cười có vài phần bỡn cợt, hòa tan thần sắc cao ngạo lãnh đạm lúc nãy, đúng là minh diễm động lòng người.
Cười xong, Đại tiểu thư quay về chính sự, dùng linh lực phóng ngọn lửa vào mười sáu viên ma chủng trong hố sâu.
Lửa này không phải lửa tầm thường, viền trắng, một người nếu có kiến thức hóa học sẽ biết, đây là dấu hiệu của nhiệt độ cực cao.
Mà trong trung tâm ngọn lửa là màu đỏ dữ dội, chính là màu của linh lực Lăng Phượng Tiêu, ngọn lửa vừa tiếp xúc với ma chủng, liền “Tách” một tiếng rồi điên cuồng lan tràn.
Lửa bốc ra khói đen dày đặc, ma chủng bên trong gào thét đau đớn, âm thanh tê tâm liệt phế chói tai, thật sự quá thảm, cực kỳ khó nghe.
Lâm Sơ lui về phía sau vài bước, đang định kéo xe lăn Việt Bất Hồn lùi về, không nên để âm thanh này ảnh hưởng đến lỗ tai người già.
Việt Bất Hồn lại hô to: “Đừng kéo!”
Lâm Sơ dừng tay.
Chỉ thấy Việt Bất Hồn ngơ ngẩn nhìn về phía trước, như kiểu bị yểm trụ*, hô hấp dồn dập, bộ ngực phập phồng, thân thể không nhúc nhích.
(yểm trụ: yểm bùa khiến bất động)
Việt Nhược Vân thất thanh nói: “Ông ơi, ông làm sao vậy!”
Việt Nhược Hạc cũng thập phần lo lắng.
Tay phải Việt Bất Hồn gắt gao nắm chặt tay vịn xe lăn, một lúc lâu sau, bộ ngực phập phồng mới dần dần hòa hoãn, lão thì thào: “Tặc…… Tặc Bắc Hạ!”
Việt Nhược Vân “A” một tiếng.
Việt Bất Hồn nhìn liệt hỏa thiêu đốt ma chủng, lại trầm mặc nửa khắc, bỗng nhiên la lên một tiếng “Diệc Dao!” rồi bất tỉnh.
Thượng Lăng Giản lập tức chạy sang bên này, duỗi tay thăm dò mạch đập Việt Bất Hồn.
“Bị xúc động quá mức, khí huyết chảy ngược,” y nói, “Lão tiền bối không sao đâu, sau một hai canh giờ sẽ tỉnh lại.
”
Mấy tiểu bối Việt gia vô cùng lo lắng, lập tức nói: “Chúng ta đưa lão các chủ đi nghỉ ngơi.
”
Thượng Lăng Giản gật đầu: “Mau đi.
”
Dứt lời, lại quay sang Lăng Phượng Tiêu: “Ma chủng đã bị tiêu hủy, việc này tạm thời kết thúc.
”
Lăng Phượng Tiêu: “Tiên sinh, nếu xong việc rồi, chúng ta cũng trở về thôi.
”
“Đi,” Thượng Lăng Giản nói, “Nếu có manh mối, ta sẽ lại tìm ngươi.
”
Lăng Phượng Tiêu bước về phía Lâm Sơ: “Chúng ta trở về.
”
Lâm Sơ cảm giác Thượng Lăng Giản đang nhìn hắn.
Hắn giả vờ không phát hiện, sau khi lễ phép chào tạm biệt Thượng Lăng Giản, liền theo Lăng Phượng Tiêu rời đi.
Trên đường, Lăng Phượng Tiêu bỗng nhiên hỏi: “Ngươi có biết trận chiến Trường Dương mười lăm năm trước không?”
Lâm Sơ: “Ta không biết.
”
“Tà thuật Bắc Hạ, trừ ma ra, còn có huyết độc,” Lăng Phượng Tiêu cũng không ghét bỏ hắn hiểu biết ít, giảng giải, “Người nhiễm phải huyết độc, thần trí dần dần hỗn loạn, cuối cùng biến thành hoạt tử nhân chỉ nghe Đại Vu thao túng, đao thương bất nhập, vô sinh vô tử, trừ phi dùng chân hỏa thiêu đốt, bằng không vô pháp tiêu diệt.
”
Lâm Sơ lẳng lặng nghe.
“Việt tiền bối từng có đạo lữ, là nữ hiệp Nam Hải Kiếm Phái, nghe nói bọn họ đã kết phu thê từ thuở thiếu niên, ân ái mặn nồng,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Mười lăm năm trước, Bắc Hạ và Nam Hạ đại chiến, vốn dĩ Nam Hạ chiếm thế thượng phong, Bắc Hạ lại chế xuất ra huyết độc, thả mấy vạn hoạt tử nhân vào chiến trường, Nam Hạ bại lui.
”
“Đạo lữ của Việt tiền bối thân nhiễm huyết độc, dần dần biến thành hoạt tử nhân, cuối cùng là chính tay Việt tiền bối dùng chân hỏa thiêu ái thê cháy thành tro bụi,” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói, “Vừa rồi chắc hẳn ông lão thấy cảnh thương tình.
”
Lâm Sơ: “…… Hóa ra là vậy.
”
Việt Bất Hồn vốn dĩ đã hoàn toàn hồ đồ, con cháu cũng không nhận ra, nhưng vừa rồi lại thất thanh hô lên “Diệc Dao!”.
Có lẽ đó chính là đạo lữ mà Lăng Phượng Tiêu vừa nhắc tới, nguyên do trong đó, cũng thật khiến người ta thổn thức.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ở Học Cung cũng không an toàn.
”
Lâm Sơ: “Ừm.
”
“Mặc dù ta vẫn luôn sát sao ngươi, nhưng khó tránh khỏi có lúc sơ hở, ngươi cũng nên có vài biện pháp