Tiêu Linh Dương thấy hắn không có phản ứng, rất rất không thú vị, vô cùng bực bội, ngó trái ngó phải, muốn tìm cách chọc ngoáy hắn.
Nhưng mà, nhìn quanh gian trúc xá này lại càng khiến điện hạ bực bội hơn.
Không có lý do gì khác, chỉ là đâu đâu cũng thấy đồ của Phượng Hoàng Sơn Trang, từ tranh chữ thư pháp trên tường, đến linh đằng tiên mạn bò lên tường, ngay cả lư hương trong góc phòng, giá cắm nến trên bàn, cũng đều là bảo vật quý hiếm, không thể là những thứ mà Lâm Sơ xuất thân tầm thường có thể sở hữu được, vừa thấy đã biết là Đại tiểu thư cho hắn.
Tiêu Linh Dương nhìn một vòng, thái độ càng thêm ác liệt, hỏi: “Có phải các ngươi còn muốn cùng đi Huyễn Đãng Sơn hay không?”
Lâm Sơ: “Đúng vậy.”
Tiêu Linh Dương kêu lên: “Buồn cười!”
Lâm Sơ cảm thấy thật kỳ quái.
Trước đây Tiêu Linh Dương không biết hắn chính là vị hôn phu của Đại tiểu thư, cho rằng Lăng Phượng Tiêu sắp dấn thân lên con đường nuôi tiểu bạch kiểm, nhìn hắn vô cùng không thuận mắt, chọc chỗ này ngoáy chỗ kia, còn có thể hiểu được.
Nhưng hiện giờ, hắn đã bày ra tín vật ngọc hoàng rồi, Tiêu Linh Dương cũng đã nhận ra rồi, như thế nào vẫn là thái độ này.
Tiêu Linh Dương túm lấy cây tiên đằng, hung tợn dày xéo vài cái: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi tự cao tự đại mình là vị hôn phu của Lăng Phượng Tiêu, dám khi dễ nàng, hoặc làm ra việc gì đó khiến nàng không vui, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Này đương nhiên là không thể nha.
Khi dễ Lăng Phượng Tiêu?
Gan chó má gì mới dám làm ra chuyện này?
Lâm Sơ nói: “Sẽ không.”
“Tốt nhất là như vậy!” Tiêu Linh Dương hừ mũi, “Hừ, nam nhân!”
Lâm Sơ: “……”
Tiêu Linh Dương rõ ràng rất yêu quý tỷ tỷ mình, nhưng tại sao lúc đối mặt với Lăng Phượng Tiêu, thái độ lại cực kỳ tệ như vậy? Xem ra là tên này đối với ai cũng tệ hết.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Lâm Sơ lại càng thêm tâm bình khí hòa.
Tiêu Linh Dương dù có dậm chân thế nào, đều không nhận được bất cứ phản ứng gì của Lâm Sơ, thực sự rất nhàm chán, sau một hồi ngang ngược, cuối cùng cũng tự phắn: “Ta đi đây, ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Lâm Sơ nhìn bộ dáng khiến người ta ngao ngán của tên này, cảm thấy Đại tiểu thư đã phải chăm chỉ học tập, dụng công luyện võ, đã phải xử lý bao nhiêu sự vụ, còn phải quản giáo một đệ đệ như con gà chọi thế này, cũng vất vả quá đi.
Sách cổ từng viết “Ở kỳ vị mà mưu kỳ chính*”, lúc này Lâm Sơ không thể không san sẻ gánh nặng với chủ nhân được.
(câu kia là: ở vị trí nào thì thực hiện công việc của vị trí đó)
Hắn đánh chữ trong đầu, bình tĩnh nói: “Nếu ngươi yêu quý Đại tiểu thư như vậy, tại sao không học hành cho tốt, đừng khiến nàng tức giận nữa.”
Tiêu Linh Dương lập tức như mèo bị dẫm phải đuôi, suýt nữa nhảy dựng lên: “Ngươi quản ta đi tìm chết!”
Dứt lời, phất tay áo giận đùng đùng bỏ đi.
Vài bóng đen trong rừng trúc cũng chuyển động, theo hắn đi xa —— chính là Đồ Long Vệ mà Lăng Phượng Tiêu phân phó tới bảo hộ điện hạ.
Lâm Sơ tiếp tục an tường đọc sách, đọc mãi cũng thấy hơi mệt mỏi, dư quang liếc thấy đống giấy Tiêu Linh Dương để trên bàn, bảy ngày bảy đêm, dốc hết tâm huyết, chong đèn thâu đêm mới thành kiệt tác 《Tố cáo mười hai tội ác của Lăng Phượng Tiêu》, liền cầm lên bắt đầu nghiên cứu.
Ngoại trừ một số chỗ dùng từ không đúng, giọng văn cũng khá trôi chảy.
Tội ác thứ nhất: Trời sinh tính tình tàn bạo.
Bên trong miêu tả chi tiết: ngày xưa Lăng Phượng Tiêu chỉ vì luyện đao, thế mà đã đi xin mấy cái xác lợn đặt trong hầm băng, chém tới chém lui lên đó.
Tiếp đến, Tiêu Linh Dương dùng mực đỏ chú giải rất lớn: Lăng Phượng Tiêu coi tính mạng như cỏ rác, lột da róc xương như chém dưa xắt rau, có thể thấy người này hiểm ác như thế nào, con lợn của ngày hôm nay, nào biết sẽ là ngươi trong tương lai? Nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, hầm băng của Phượng Hoàng Sơn Trang, chính là nơi táng thân của ngươi ngày sau.
Lâm Sơ: “……”
Thật ra mà nói, năm đó hắn luyện kiếm, cũng từng chém tới chém lui lên thịt heo mấy ngày, phương pháp luyện đao của Lăng Phượng Tiêu vô cùng bình thường, nên cái hầm băng táng thân gì đó cũng chả liên quan gì tới hắn cả.
Hắn lật tiếp, tội ác thứ hai: Máu lạnh vô tình.
Tội ác đầu tiên đã không đúng sự thật rồi, tội ác này lại càng thêm vô căn cứ —— Tiêu Linh Dương tố cáo rằng, Lăng Phượng Tiêu sống trong Phượng Hoàng Sơn Trang, ngoại trừ sinh nhật phụ hoàng mẫu hậu, cũng rất khó có thể nhìn thấy người này trong hoàng cung.
Sau đó cũng dùng mực đỏ phê: Xa cung ngàn dặm, chẳng chút nhớ nhung, máu lạnh vô tình.
Ta vốn là thân đệ, mà người này còn như thế, huống chi là một tên tiểu bạch kiểm như ngươi? Trước đây là ta, sau này chính là ngươi, hôm nay đối với ngươi hỏi han ân cần, ngày sau nhất định sẽ bội tình bạc nghĩa, tự giải quyết cho tốt!
Lâm Sơ bị hắn chọc cười.
Tên Tiêu Linh Dương này, cũng thật thú vị.
Hắn đang muốn xem tiếp, muốn xem Tiêu Linh Dương còn phê bình Lăng Phượng Tiêu đặc sắc như thế nào, ngoài cửa phòng đã truyền đến tiếng bước chân, Đại tiểu thư đã trở lại.
Còn chưa đến gần, Đại tiểu thư đã hỏi: “Tiêu Linh Dương tới tìm ngươi à?”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Có thể thấy được, Đồ Long Vệ chính là đôi mắt của Đại tiểu thư, hành tung của Tiêu Linh Dương đều không thể che giấu được Đại tiểu thư.
Lăng Phượng Tiêu nhìn hắn: “Nó khi dễ ngươi?”
Lâm Sơ: “Không thể đâu.”
Đại tiểu thư cười nói: “Vậy là tốt rồi, chờ ta rảnh rỗi, lập tức đi giáo huấn nó.”
Tiếp đến, Lăng Phượng Tiêu đi tới bên cạnh hắn, liếc mắt một cái đã thấy quyển 《 Tố cáo mười hai tội ác của Lăng Phượng Tiêu 》.
Lăng Phượng Tiêu cầm nó lên, bắt đầu lật xem.
Lâm Sơ sờ sờ mũi.
Em vợ, tự giải quyết cho tốt nha.
Lăng Phượng Tiêu lật xem cực nhanh, chỉ đơn giản lướt qua một lượt, lạnh lùng nói: “Vớ vẩn.”
Lại nhìn sang Lâm Sơ: “Tiêu Linh Dương toàn nói hươu nói vượn, ngươi không được tin nó.”
Lâm Sơ thuận theo: “Không tin.”
Lăng Phượng Tiêu có vẻ rất vừa lòng với câu trả lời của hắn —— nhưng vẫn đem đồ vật tịch thu.
Kỳ thật Lâm Sơ còn muốn xem nữa.
Tịch thu xong quyển sách ngoại lai này, Đại tiểu thư nói: “Đồ Long Vệ bắt được một tên gian tế Bắc Hạ, đang thẩm vấn trong Tư Quá Động, ngươi muốn đi xem không?”
Lâm Sơ nghiêng nghiêng đầu.
Đại tiểu thư đâu có hay trưng cầu ý kiến người khác, Lâm Sơ nhớ lại mấy ngày nay, ngoại trừ hôm qua Đại tiểu thư vì cái ống tròn mà tức hắn, ban ngày không muốn gặp hắn, thời gian còn lại đều là sớm tối bên nhau, bởi vậy, tuy lời nói Đại tiểu thư là “Ngươi muốn đi xem không?”, nhưng trên thực tế lại là “Ngươi phải đi xem với ta”.
Hắn liền nói: “Được.”
Trong mắt Đại tiểu thư dâng lên ý cười.
Tư Quá Động nằm trong Hợp Hư Thiên, là một hang động nằm sau thác nước Thùy Tinh, nói chung Học Cung không có mấy chỗ địa lao các thứ, chỉ có thể thẩm vấn trong Tư Quá Động thôi.
Lăng Bảo Trần và Lăng Bảo Thanh đang đứng chờ ngoài động, thấy bọn họ tới, hô một tiếng “Đại tiểu thư”, rồi theo sau tiến vào.
Sau khi bước vào động, Lâm Sơ mới biết nó khác hoàn toàn với những gì hắn tưởng tượng, không chật hẹp âm u, mà như một mảnh thiên địa khác, không gian bên trong thác nước rất rộng lớn, dùng đèn trường minh chiếu sáng, vách hang được mài đến bóng loáng, đệ tử bị phạt đều phải vào động này tự kiểm điểm mình.
Bởi vì nằm phía sau thác nước, trong động không tránh khỏi có chút ẩm ướt, lúc bước lên bậc thang, Lăng Phượng Tiêu cách một lớp áo cầm lấy cổ tay Lâm Sơ.
Lâm Sơ theo phản xạ vô thức nhảy dựng, sau đó nỗ lực bình tĩnh trở lại, hắn hiểu rõ cử chỉ này của Đại tiểu thư, hoàn toàn là ý tốt tránh cho hắn bị trượt chân, đầu tiên là nắm hơi lỏng, sau đó mới chậm rãi nắm chặt hơn.
Một đường không nói chuyện, chờ đi hết một đoạn trơn trượt này, bỗng nhiên Đại tiểu thư nhẹ nhàng nói: “Ngươi nên béo thêm tí nữa.”
Thanh âm vang vọng trong vách đá, ôn hòa như nước chảy mây trôi.
Lâm Sơ tự cảm thấy so với lúc mới đến Học Cung đã có chút da chút thịt rồi, cũng cao thêm một ít, nhưng Đại tiểu thư dường như vẫn chưa vừa lòng.
Đại tiểu thư lại nói: “Nghe nói đồ ăn nhân gian dinh dưỡng hơn nhiều, sau khi trở về từ Huyễn Đãng Sơn, chúng ta sẽ ở lại nhân gian lâu hơn.”
Cách đây vài ngày Lâm Sơ vẫn còn đang lên kế hoạch xem kỳ nghỉ nên làm cái gì, bây giờ không cần phải lo nghĩ nữa rồi, cảm giác thực nhẹ lòng.
Hắn đáp lời Đại tiểu thư, hai người liền không nói chuyện nữa, chỉ nghe Lăng Bảo Trần che miệng ha ha cười một tiếng, bị Lăng Bảo Thanh đánh một cái.
Lại đi thêm một lát, Lăng Bảo Trần bỗng nhiên hỏi: “Tạ Tử Thiệp có ở đây không?”
Lăng Bảo Thanh: “Chắc có đấy.”
Đại tiểu thư không nói gì.
Lại qua một khúc quanh nữa, trước mắt xuất hiện một gian thạch thất.
Hai Đồ Long Vệ đang đứng trang nghiêm trước cửa, thấy Lăng Phượng Tiêu đến: “Điện hạ.”
Lăng Phượng Tiêu nắm tay Lâm Sơ tiến vào.
Trong thạch thất có mấy Đồ Long Vệ, vài vị chân nhân và tiên sinh các viện.
Bên cạnh là một nữ tử trẻ tuổi, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.
Nàng mặc trang phục đệ tử Nho Đạo Viện, thân hình cao gầy, mặt mày có một loại khí chất cao ngạo như lan như mai.
Lăng Bảo Trần nhẹ nhàng nói bên tai Lâm Sơ: “Nàng là Tạ Tử Thiệp, là Đại sư tỷ của Nho Đạo Viện.”
Bởi vì một câu giới thiệu này, Lâm Sơ liếc nhìn Tạ Tử Thiệp nhiều hơn một chút, lại thấy Tạ Tử Thiệp cũng đang nhìn hắn, sau đó ánh mắt dời xuống —— Lâm Sơ cảm thấy nàng đang nhìn đôi tay giao nhau của Đại tiểu thư và hắn.
Một lát sau, nàng dời mắt sang Lăng Phượng Tiêu: “Ngươi đến rồi.”
Đại tiểu thư