Ngay sau đó, toàn thân hắn bị sương trắng vờn quanh, không nhìn thấy đường núi, cũng không nhìn thấy Lăng Tiêu.
Giống như vận mệnh chú định, một cỗ lực lượng chắn ngang trước mặt hắn, như thể ngăn trở hắn bước chân xuống dưới.
Nếu Huyễn Đãng Sơn có ý thức, thì hẳn là nó đang hỏi: “Ngươi thật sự muốn từ bỏ mà đi?”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cũng không thể nói bỏ là bỏ được.
Kiếp trước xui xẻo, chỉ muốn trốn đi thật xa, đến một nơi không còn ai.
Kiếp này gặp được nhiều người, không biết vì sao, đều không có ác ý đối với hắn, thậm chí còn có thể xem là thân quen, như Việt Nhược Hạc, còn có phú bà nữa.
Cuộc sống vẫn luôn như vậy, có vẻ cũng không tồi.
Hắn chỉ là nước chảy bèo trôi mà thôi, vô luận người ta ác ý hay thiện ý với mình, hắn đều hoàn toàn tiếp nhận.
Lâm Sơ tiếp tục đi xuống, tuy cỗ lực cản cổ quái kia vẫn tồn tại, nhưng cũng chỉ là cản trợ mà thôi, nếu ngươi thật sự muốn đi xuống, nó hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Lại một bước nữa, trời đất quay cuồng, liễu ám hoa minh*.
(bước ngoặt trong hoàn cảnh khó khăn)
Lâm Sơ dẫm lên đường núi chân thật, tất cả sương trắng quanh người đều tan biến, ra khỏi Thông Thiên Giai rồi.
Hắn cảm thấy Thông Thiên Giai thật sự quá thần kỳ.
Thông qua thần hồn đọc lấy suy nghĩ con người, rồi dựa trên đó phán đoán, là thứ mà khoa học kỹ thuật hiện đại vẫn còn chưa đạt tới.
Nghe nói Vạn Trượng Bến Mê và Linh Lung động thiên sau đó cũng rất thần kỳ, hơn nữa, Thông Thiên Giai và Vạn Trượng Bến Mê đều không phải do con người tạo thành, cũng không phải trận pháp, mà thuần túy được hình thành trong tự nhiên —— đủ loại thần kỳ này, chính là do Thiên Đạo tạo thành.
Một ngọn núi như vậy, lại bị dùng làm lớp học bổ túc cho các đệ tử trẻ tuổi trong tiên đạo, cũng thật hào phóng.
Lâm Sơ quay đầu lại, thấy nơi hắn vừa bước ra chính là một tầng sương mù trắng, hắn vừa nhoáng cái công phu thần sầu, một người khác cũng vừa bước ra.
Qua mấy hơi thở, Lăng Tiêu đã thoát khỏi đám sương trắng, đi đến bên cạnh hắn: “Ngươi khiến ta thật bất ngờ.”
Lâm Sơ tiếp tục xấu hổ.
Bởi vì cá mặn quá mức hợp tình hợp lý, hắn mới được Thông Thiên Giai thả ra, việc này nói ra, thật sự nghe không được hay lắm.
Lăng Tiêu lại nói: “Bất quá, đại đạo 3000, phàm là có thể ra khỏi Thông Thiên Giai, đã là tu tiên chính đạo rồi, ngươi cũng không cần bối rối.”
Biểu ca, sao ngươi lại thế này.
Có phải bị Mộng tiên sinh ám không vậy.
Nghĩ nghĩ, Lăng Tiêu học võ ở môn phái bên ngoài, không phải người Thượng Lăng Học Cung, chắc hẳn vẫn chưa gặp qua Mộng tiên sinh, hắn nghĩ như vậy, chỉ là muốn tán thưởng bản tính thiện lương của y mà thôi.
Có thể thấy được, ngoại hình biểu ca tuy rất giống Đại tiểu thư, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực, tính tình Đại tiểu thư cũng không phải do gen quyết định đâu nhỉ.
Lăng Tiêu nói: “Đi thôi.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Theo đường núi đi lên, không đếm được đã đi bao nhiêu bước, rốt cuộc thấy được vách núi đá có khắc chữ, khắc một chữ “Huyễn”.
Phía trước là một biển sương mù trắng xoá, đúng là “Vạn Trượng Bến Mê”.
Trước đó Lâm Sơ đã đọc cuốn sách Đại tiểu thư cho mượn, biết trên đời này có hai loại ảo cảnh, loại thứ nhất dựa vào trận pháp hoặc dược vật mê hoặc, phải dùng vũ lực phá vỡ.
Lâm vào ảo cảnh này, chỉ cần tập trung tinh thần, tìm kiếm mắt trận —— thông thường là một lỗ hổng, phá hủy nó, ảo cảnh sẽ sụp đổ.
Loại thứ hai là dùng tâm phá vỡ, người lâm vào ảo cảnh này sẽ nhìn thấy trở ngại trong tâm cảnh của mình —— hay còn gọi là tâm ma, bị tâm ma rối loạn, khó có thể thoát ra.
Chỉ bằng cách vượt qua tâm ma, tâm cảnh có biến hóa, mới có thể thoát khỏi ảo cảnh.
Huyễn Đãng Sơn là tiên sơn nối liền Thiên Đạo, nếu là loại ảo cảnh thứ nhất, không khỏi cũng quá mất mặt đi, đương nhiên sẽ là loại thứ hai.
Bước vào Vạn Trượng Bến Mê, có người sẽ trở lại giây phút đau khổ nhất trong cuộc đời, cũng có người gặp được ôn nhu hương* trong mộng, cũng có người sẽ là cả hai, còn có, ảo cảnh trong ảo cảnh, tóm lại đều sẽ giúp tôi luyện tâm cảnh.
(ôn nhu hương là chuyện nam nữ)
Đệ tử tiến vào Huyễn Đãng Sơn, nói chung đều có hai mục đích, một loại là vì tu luyện, đệ tử loại này thường dừng ở Thông Thiên Giai và Vạn Trượng Bến Mê rất lâu, mài giũa tu vi và tâm cảnh, loại khác là muốn vượt qua Thông Thiên Giai, Vạn Trượng Bến Mê, Linh Lung động thiên, tiến vào Phù Thiên Tiên Cung, gặp được Thủ Sơn Nhân, có được bảo vật tuyệt thế trong Tiên cung.
Lâm Sơ đương nhiên là loại thứ hai.
Lăng Tiêu dường như cũng biết: “Ngươi và ta tốc chiến tốc thắng, ai đi ra trước sẽ chờ ở bên ngoài sương mù.”
Lâm Sơ hơi do dự.
Hắn biết tâm ma của bản thân là gì.
Nó thực sự chẳng vui vẻ gì, từ khi biết đến sự tồn tại của Vạn Trượng Bến Mê, hắn đã luôn nghĩ cách phá giải nó, nhưng chưa bao giờ nghĩ ra được giải pháp hoàn hảo.
Có lẽ là lại trở về thời đi học, bước vào phòng học khiến người ta hít thở không thông, lại lần nữa nhìn thấy đám đông tỏa ra hơi nóng, còn có những tiếng cười trào phúng tràn ngập ác ý.
Hắn nói: “Ta chắc là mất nhiều thời gian lắm.”
“Không sao,” Lăng Tiêu nói, “Ta chỉ