“Tiền bối,” Lăng Tiêu chỉ cười một tiếng, xoay đề tài: “Kinh mạch hắn tổn thương, không cách nào vận động chân khí, ngài có thể chỉ điểm cho ta bảo vật thích hợp trong tiên cung được không?”
Công tử kia nhìn Lâm Sơ: “Ngươi tới đây.”
Lâm Sơ tiến lên, công tử nhẹ nhàng ấn ngón tay lên trán hắn, Lâm Sơ lập tức cảm nhận được một dòng nước như có như không đang chảy trong thần hồn hắn.
“Thần hồn ngươi ……” Công tử bỗng nhiên nhẹ nhàng “À” một tiếng: “Ngươi là kiếm tu?”
Lâm Sơ: “Vâng.”
Thần hồn của những người tu tiên không khác nhau nhiều lắm, mà kiếm tu chỉ có một sự khác biệt rất nhỏ, vị tiền bối này đã là người trên Tiên giới, tu vi vô cùng tinh thâm, cho nên nhìn ra hắn là kiếm tu cũng không có gì kỳ lạ.
Chỉ thấy công tử cười tủm tỉm: “Nếu là kiếm tu, có lẽ cũng có chút sâu xa với ta đấy.”
Lâm Sơ: “Tiền bối cũng là kiếm tu sao?”
Công tử chậm rãi phẩy quạt: “Ta không tu tiên, nhưng đạo lữ của ta là kiếm tu.”
Dứt lời, y nói: “Nếu là kỳ bảo hoặc bí tịch có thể thay đổi kinh mạch …… Trong tiên cung quả thật có không ít, chỉ là, sau khi cải tạo kinh mạch cũng có thể dùng được, nhưng rốt cuộc vẫn không thể trôi chảy hoàn mỹ giống như trời sinh.”
Đối với Lâm Sơ mà nói, có thể cải tạo kinh mạch đã là tốt lắm rồi, tâm trạng đang rất hưng phấn, bỗng nhiên lại thấy Lăng Tiêu bên cạnh nhăn nhăn mày: “Không ổn.”
Công tử phẩy quạt cười khẽ: “Nếu còn có biện pháp khác, thì tốt nhất đừng cưỡng ép cải tạo kinh mạch.
Từ nhỏ ta đã sợ đau, thuở thiếu niên, kinh mạch căn cốt cực kém, phải hoán cốt trong vòng 7 ngày, sau này nữa, vô tình phải rèn luyện đến toàn thân máu thịt, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.”
Lâm Sơ nói: “Ta không sợ đau ——”
Lời còn chưa dứt, Lăng Tiêu bên cạnh đã nói: “Không thể.”
Lâm Sơ: “……”
Hắn dùng ánh mắt thể hiện khao khát thay đổi kinh mạch của mình.
Giọng nói Lăng Tiêu mềm hơn một chút: “Tiêu muội không cho phép.
Nếu ta nghe ngươi, trở về phải giải thích với nàng thế nào?”
Được rồi, Đại tiểu thư chắc chắn không cho phép.
Lăng Tiêu nói: “Đợi ngươi lớn hơn chút nữa, tự nhiên sẽ có biện pháp thay đổi kinh mạch thành thiên tư tuyệt đỉnh.”
Lâm Sơ nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn tạm thời tin tưởng: “Được.”
Công tử đảo mắt nhìn hai người bọn họ, cười nói: “Tự nhiên vẫn là tốt nhất, nếu muốn bảo vật có thể không cần chân khí vẫn hành tẩu giang hồ được, trong kho Thiên cũng có mấy thứ, chỉ là các ngươi có chọn trúng nó hay không thôi.”
Lăng Tiêu: “Đa tạ tiền bối.”
“Tiên phàm đều có cách, huyễn thân* của ta chỉ có thể xuất hiện ở Huyễn Đãng Sơn thôi, hôm nay chúng ta duyên tẫn tại đây, sau này gặp lại trên Tiên giới nhé.” Ngón tay công tử vốn đang thăm dò thần hồn Lâm Sơ bỗng nhiên buông xuống, xoa xoa đầu hắn, “Đi tiên cung đi.” (huyễn thân là ảo ảnh)
Lâm Sơ “Vâng” một tiếng.
Công tử thu tay về, lại nhìn sang Lăng Tiêu.
“Ngươi ……” Công tử tựa hồ trầm ngâm một chút: “Thôi, cưỡng cầu không được, tùy duyên đi.”
Lăng Tiêu: “Đa tạ tiền bối giúp đỡ.”
“Ừm ừm,” công tử xua xua tay, “Đi đi.”
Hai người bọn họ đang mải suy tư, Lâm Sơ cũng không để ý, chỉ thấy công tử nhẹ vung ống tay áo, bọn họ đã trở lại rừng đào ngoài hiện thực.
Trước phiến đá đã đứng hơn mười người, đều đang tập trung phá giải Trân Lung Kỳ Cục, đệ tử Kiếm Các mặc bạch y đã không thấy đâu nữa, chắc hẳn đã giải xong ván cờ, lên Phù Thiên Tiên Cung trên đỉnh núi rồi.
Những người đến Tiên cung đầu tiên sẽ được Thủ Sơn Nhân tặng cho tư cách bước vào kho Thiên cao cấp nhất, bất quá, Lâm Sơ và Lăng Tiêu được vị công tử kia triệu hồi đến Linh Lung động thiên đánh cờ một phen, tuy rằng tốn nhiều thời gian, mất đi cơ hội đặt bước chân đầu tiên lên Tiên cung, nhưng công tử lại tặng cho bọn họ tư cách lựa chọn bảo vật trong kho Thiên, cũng coi như quá tốt rồi.
Huống chi, thần hồn Lâm Sơ đã rắn chắc hơn không ít, thu hoạch này đã không thể dùng bảo vật để so sánh nữa.
Lâm Sơ đang định đi về phía trước, chợt nghe một thiếu niên hét lên: “Xong!” rồi mở bừng hai mắt, ánh mắt tràn đầy vui mừng.
Thiếu niên này có chút quen mắt, hắn từng thấy trên thuyền bay của Học Cung, vóc người không cao, sử dụng trọng kiếm.
Thiếu niên này tất nhiên cũng nhận ra Lâm Sơ, chào hỏi hắn: “Đạo hữu, ngươi cũng giải được rồi à?”
Lâm Sơ gật gật đầu.
“Tốt quá,” thiếu niên nói, “Chúng ta cùng đi Tiên cung đi!”
Lăng Tiêu mặt mày vô cảm, cũng không nói gì, nghĩ lại cũng đúng, y đâu phải người Thượng Lăng Học Cung, đương nhiên chẳng quen biết thiếu niên nọ, cũng không có lý do gì phải trả lời.
Thiếu niên này chủ động muốn đồng hành với bọn họ, Lâm Sơ cũng chẳng có lý do gì cự tuyệt: “Được.”
Hắn nhìn nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lúc này lại không để ý đến thiếu niên kia, ánh mắt đảo qua đảo lại những người đang đứng trước phiến đá, tựa hồ như suy tư gì đó, ngón tay ấn lên vỏ đao, chờ cơ hội rút đao, qua chốc lát sau mới nói: “Đi thôi.”
Ba người liền kết bạn lên đường.
Xuyên qua rừng đào là con đường bằng phẳng rộng lớn, thềm ngọc hoa mỹ kéo dài, xa xa phía trên, chỉ thấy sau ngàn bậc thang là một tòa tiên cung bằng bạch ngọc, rực rỡ lấp lánh lơ lửng trong mây mù, hùng vĩ uy nghi gấp trăm lần cung điện Hợp Hư Thiên, tỏa ra khí phái tiên gia chân chính, khiến người ta không khỏi say mê.
Lăng Tiêu hỏi: “Mệt sao?”
Lâm Sơ: “Không sao.”
Lăng Tiêu nói: “Mệt thì nói một tiếng nhé.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Sau khi đoạn đối thoại kết thúc, Lâm Sơ cảm thấy thiếu niên kia đang nhìn nhìn hắn.
Đối với người tu tiên luyện võ mà nói, mấy ngàn bậc thang này, leo lên cũng dễ như uống nước, nhưng hắn cư nhiên còn phải được biểu ca thăm hỏi tình trạng sức khỏe như vậy, chẳng trách bị người ta nhìn nhiều thêm một cái.
Sau đó, thiếu niên kia lên tiếng: “Đạo hữu, ngươi biết Lăng đại tiểu thư đúng không?”
Lâm Sơ: “…… Ta biết.”
Thiếu niên: “Ngươi chính là Lâm Sơ?”
Lâm Sơ: “…… Đúng vậy.”
Lâm Sơ cảm thấy có gì đó không đúng nha.
Vì sao lúc đầu thiếu niên này vẫn chưa nhận ra hắn là Lâm Sơ, bây giờ lại nhận ra rồi?
Chẳng lẽ bởi vì hắn được biểu ca quan tâm quá mức, giống như ngày thường được Đại tiểu thư bao dưỡng, chỉ duy độc hắn trong tiên đạo này mới có đãi ngộ như vậy?
Hơn nữa ngoại hình biểu ca hơi giống Lăng Phượng Tiêu, nên mới bị nhận ra sao.
Thiếu niên kia nhận được lời khẳng định của hắn, hỏi tiếp: “Vậy …… Đạo hữu có biết vì sao Đại tiểu thư không đến đây không?”
Lâm Sơ đáp: “Đại tiểu thư có chuyện quan trong khác rồi.”
Thiếu niên kia “Ồ” một tiếng, vẻ mặt dường như rất mất mát.
—— thiếu niên này lớn lên mi thanh mục tú, đôi mắt to tròn, vô cùng đáng yêu, nghe thấy Đại tiểu thư không tới đây, tâm trạng thất vọng tràn trề, nếu không phải biết rõ Đại tiểu thư từ trước đến nay đối đãi người khác lạnh lùng vô cảm, Lâm Sơ còn suýt nữa hoài nghi thiếu niên này không phải từng là một con hamster đấy chứ.
Cũng không biết tại sao, tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn cứ ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Ngươi cũng biết Đại tiểu thư?”
Thiếu niên cúi đầu, tay phải bất an nắm chặt chuôi kiếm, có chút thẹn thùng, ấp a ấp úng nói: “Hai năm trước Đại tiểu thư là ân nhân của ta, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt nói lời cảm tạ ……”
E rằng là một người ngưỡng mộ Đại tiểu thư.
Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Có thể đi Kinh Phong Tế Vũ Uyển mà.”
—— hắn nói chuyện với người ngoài luôn có hơi căng thẳng, nhưng thiếu niên trước mắt hình như còn căng thẳng hơn cả hắn, đồng bệnh tương liên, nói chuyện cũng trôi chảy hơn một chút.
Thiếu niên nói: “Ta biết, nhưng……”
Thiếu niên còn chưa nói xong, Lâm Sơ đã nghe Lăng Tiêu ôn nhu nói với hắn: “Còn 900 bậc nữa đấy, không dễ leo đâu, muốn ta cõng ngươi không?”
Một câu ngắt lời này, thiếu niên kia cũng xấu hổ không nói tiếp nữa, chỉ cười cười, không nói gì.
Lâm Sơ: “…… Không cần.”
Bậc thang tuy nhiều đấy, nhưng đều không cao, chẳng khác gì đi trên đất bằng, bản thân hắn cũng không thể đánh mất năng lực tự gánh vác như vậy được, phải tự thân vận động chứ.
Lăng Tiêu “Ừm” một tiếng.
Lại sau đó, Lâm Sơ nghe thấy Lăng Tiêu nói: “Tiêu muội không bao giờ trêu chọc người khác đâu, người này chỉ là cảm kích thôi.”
Biểu ca đang giải vây cho Đại tiểu thư sao, chắc là cố gắng không để hắn nghĩ rằng Đại tiểu thư là một cô nương tùy tiện.
Biểu ca, xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ biểu muội rồi, từ trước đến nay Lăng Phượng Tiêu luôn lười phản ứng với người khác, ngay cả Đại sư tỷ Nho Đạo Viện Tạ Tử Thiệp ưu tú kia công khai thổ lộ như vậy, người này còn phải đi công kích nàng một phen kinh thế chi lược* là thứ viển vông kia kìa.
(kinh thế chi lược là chính sách chính trị)
Lâm Sơ nói: “Ta biết.”
Lăng Tiêu nhẹ nhàng cười một