Chuyện này, quả thực rất kỳ lạ, phàm nhân vốn không liên quan đến tiên đạo, mà hai tên tiều phu hèn nhát, sao có thể có dũng khí giết hại tiên nhân?
Lâm Sơ cẩn thận suy nghĩ, ác danh của Vạn Quỷ Uyên, cho dù là phàm nhân, chắc hẳn cũng từng nghe qua uy danh của nó, mà dù không biết đi chăng nữa, khi dừng chân nghỉ ngơi ở những thành trấn xung quanh, bất luận muốn hái linh dược cỡ nào, chắc chắn sẽ đều bị những truyền thuyết rợn tóc gáy đó dọa cho bỏ chạy.
Bất quá, nếu Lăng Tiêu đã đặt một cái cameras ở đây, chờ bọn họ quay lại, sẽ có thể nhìn ra manh mối thôi —— nếu có người tới tìm bọn chúng, thì đây chính là một băng nhóm phạm tội, có thể dùng manh mối từ video lần theo chủ mưu.
Còn nếu không có ai tới tìm, vậy đó chính là án đặc biệt.
Dây thừng mà Lăng Tiêu trói bọn chúng chính là pháp khí thượng phẩm, kết giới kia cũng không thể bị phá giải, lúc trở về ném cho Đồ Long Vệ thẩm vấn, cũng sẽ tra ra chân tướng thôi.
Lăng Tiêu lại lần nữa ôm lấy Lâm Sơ, vận khởi khinh công nhảy xuống vách đá.
Mèo có vẻ bị sợ độ cao, không yên tâm khinh công của bọn họ lắm, chính mình phải thêm một ít linh lực hộ thể xung quanh mới yên tâm.
Âm phong rét lạnh ập vào mặt, phía dưới dường như có tiếng quỷ khóc hết đợt này đến đợt khác, cũng không biết đã qua bao lâu, ba người cuối cùng mới đáp xuống mặt đất.
Nơi này tầm nhìn cực kỳ kém, sau khi Lâm Sơ đứng vững, liền gảy dây đàn vài cái, dùng linh lực của Băng Huyền cầm thanh lọc sương mù quỷ dị, lúc này mới loáng thoáng nhìn thấy cảnh tượng phía trước.
Thương Mân đi trước mở đường, Lâm Sơ ở giữa, mèo đứng trên vai hắn, Lăng Tiêu đi cuối cùng.
Dựa theo bản đồ, bây giờ bọn họ phải đi tìm một cái khe núi, dưới khe hẹp mới là Vạn Quỷ Uyên chân chính.
Tuy nhiên, trong hoàn cảnh bây giờ, đừng nói là một khe hẹp, cho dù là một đỉnh núi cũng khó có thể tìm thấy.
Lâm Sơ đang tự hỏi, nếu hắn đã từng học về địa lý ở thời hiện đại, biết được địa hình của khe nứt dưới thung lũng, có phải sẽ dễ dàng tìm thấy cái khe hẹp trong truyền thuyết hay không.
Đang nghĩ ngợi, dưới chân bỗng vấp phải thứ gì đó, tí nữa thì ngã dập mặt.
Lăng Tiêu nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy hắn: “Cẩn thận một chút.”
Lâm Sơ nhìn xuống: “……”
Đầu sỏ gây tội là một đoạn xương đùi trắng hếu.
Hắn nói: “Chờ đã.”
Hai người kia dừng bước, Lâm Sơ nhìn quanh bốn phía, tìm một khối đá thoạt nhìn sạch sẽ, khoanh chân ngồi xuống, đặt đàn lên đùi, bắt đầu nghiêm túc đàn một khúc.
Khúc đầu chính là 《 Thanh Sơ Phá Ma Khúc 》đã từng chơi ở quỷ thôn.
Âm thanh cùng linh lực đan vào nhau dao động, so với lung tung gảy vài dây đàn lợi hại hơn nhiều, theo âm điệu càng ngày càng cao, lấy Băng Huyền cầm làm trung tâm, sương mù không phân yêu quỷ dần dần tan biến.
Sau khi khúc nhạc lên tới đỉnh điểm, lại dần dần hạ xuống, nhưng cường độ linh lực dao động vẫn không giảm đi chút nào, thậm chí bởi vì đã được trải sẵn đường, những vật cản đường đó liền nhanh chóng biến mất như thủy triều rút xuống.
Kết thúc một khúc, sương mù trong phạm vi vài trăm thước đã được quét sạch.
Lâm Sơ đứng dậy, tiếp tục ôm đàn, nhìn quanh bốn phía: “……”
Hắn lớn lên ở địa cầu hiện đại yên bình, tuy rằng tu tiên, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chỉ thấy những xác chết trên các bản tin, hài cốt mà đã qua xử lý, sẽ không quá mức dọa người.
Nhưng cảnh tượng bây giờ, với hắn mà nói, thật sự là đánh mạnh vào thị giác.
Bạch cốt như núi, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.
Đáy vực nhấp nhô cao cao thấp thấp, đâu đâu cũng là hài cốt nằm rải rác khắp nơi, hơn nữa vừa nhìn đã biết là xương người.
Truyền thuyết Vạn Quỷ Uyên ăn thịt người không nhả xương, nếu không có tu vi mạnh mẽ, sẽ chỉ có vào mà không có ra, quả nhiên chẳng phải khoa trương.
Thương Mân nói: “Thật kỳ lạ.”
Hai chữ “Kỳ lạ” này, hôm nay đã xuất hiện quá nhiều lần rồi.
Lăng Tiêu nói: “Nhiều quá.”
Lâm Sơ ước tính thử số lượng hài cốt, tiếng đàn của hắn mới chỉ quét sạch khu vực này, nếu tính cả những nơi khác chưa nhìn rõ, sợ rằng còn nhiều hơn tất cả các đệ tử trong Thượng Lăng Học Cung.
Tuy nói người chết vì tiền, chim chết vì mồi, nhưng chắc chắn trong lòng mỗi người đều sẽ cân nhắc.
Biết rõ đây là một nơi ăn thịt người không nhả xương, tại sao người chết vẫn cứ như tre già măng mọc ùn lên như vậy?
Hơn nữa, trong những điển tịch mô tả về Vạn Quỷ Uyên, cũng đâu có nhắc tới lối vào đều là xương trắng thế này.
Thương Mân: “Gì thế này, này cũng quá nhiều rồi.”
Lăng Tiêu nói: “Nếu tất cả đều là người tiên đạo, tiên đạo bây giờ cũng chả còn ai nữa rồi.”
Thương Mân: “Chỉ sợ đại đa số đều là phàm nhân —— nhưng tại sao lại có nhiều phàm nhân tới đây như vậy?”
Lâm Sơ nghe hai người họ đàm luận, trong lòng hiện lên hai huynh đệ nọ.
Những phàm nhân này, chẳng lẽ đều bị người khác lừa xuống dưới?
Lại liên tưởng đến hai mặt dây chuyền huân hương cúng mà Lăng Tiêu nói kia —— chẳng lẽ đây là một tà giáo?
Thế nhưng, quan phủ đều có hộ tịch ghi chép, mỗi 5 năm sẽ hiệu chỉnh một lần, nha môn các nơi cũng chẳng phải không có tác dụng, nếu đúng là có nhiều phàm nhân bị lừa tới Vạn Quỷ Uyên, sau đó lại chết mất xác như vậy, vương triều không thể không phát hiện ra được.
Lăng Tiêu lấy ra một cái la bàn, trong mắt Lâm Sơ, biểu ca giống như một người vừa thần thông vừa soái khí vậy.
Ngay khi la bàn được lấy ra, kim đồng hồ trên đó liền điên cuồng xoay tròn, không có xu hướng dừng lại.
Lăng Tiêu nói: “Oán khí.”
“Kỳ lạ, quá kỳ lạ.” Thương Mân nói, “Chúng ta thử thăm dò tiếp đi.”
Lăng Tiêu “Ừm” một tiếng, ba người tiếp tục tiến về phía trước.
Lâm Sơ từ từ thích ứng với nơi này, đi được một đoạn lại đàn