Bọn họ rơi xuống đất, bắt đầu đi vào khu vực không có tà vật kia tra xét.
Một lát sau, Độn Tích Phù của cả 3 người đều mất hiệu lực, thế nhưng cũng không có tà vật nào công kích, quả nhiên nơi này rất kỳ lạ.
Lăng Tiêu lấy ra một viên dạ minh châu, chiếu sáng khu vực xung quanh.
Địa thế nơi này không khác gì Vạn Quỷ Uyên, mặt đất dưới chân gồ ghề, đầy những vết nứt sâu.
Trên đầu ngẫu nhiên sẽ có đá vụn rơi xuống, phải thật cẩn thận.
Bọn họ một đường đi về phía trước, bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện luồng ánh sáng vàng mờ nhạt.
Lăng Tiêu cất dạ minh châu, bọn họ cùng nhau bước đến luồng ánh sáng kia.
Càng đến gần, ánh vàng càng trở nên sàng ngời và nhu hòa hơn.
—— chờ đến khi đứng trước nó, Thương Mân bỗng kinh ngạc thốt lên: “Đây là……”
Chỉ thấy trên mặt đất tăm tối, đan xen đầy những vết nứt, vậy mà còn nuôi dưỡng được một đóa kim sắc hoa sen.
Lâm Sơ thầm nghĩ, hoa sen chỉ sinh sống trong nước, nhưng hoa này lại nở rộ trong các khe đá, đã vô cùng hiếm lạ rồi, mà màu sắc nó còn như thế này, càng thể hiện sự bất phàm của nó.
Lăng Tiêu nói: “Hoàn Dương.”
Thương Mân: “Hóa ra trên đời này còn có thứ như vậy sao?”
Lâm Sơ: “?”
Lăng Tiêu dường như đoán được hắn không biết thứ này, bắt đầu giải thích.
Hoa sen này tên “Hoàn Dương”, là kỳ vật được ghi chép trong 《 Thần Dị Chí · Đại Hoang Kinh 》, nhưng mấy trăm năm qua, vẫn chưa từng có ai chân chính nhìn thấy nó.
Vừa nãy hắn có nghĩ về họa phúc cùng hưởng, trong cái rủi có cái may, trong cõi u minh nơi hoạt tử nhân cư ngụ sẽ mọc lên Bạch Cốt Hoa, mà đóa “Hoàn dương” này cũng giống như vậy.
Tác dụng của loài hoa này, giống như tên của nó vậy, chính là hoàn dương, nghe nói có công dụng cải tử hoàn sinh.
Oán khí, lệ khí, tà khí…… đều có thể ngưng tụ thành lệ quỷ la sát, nhưng nếu sinh sống trong một trăm thước quanh “Hoàn Dương”, chỉ cần mười năm thôi, đã có thể dần dần hình thành máu thịt, gân cốt, tái tạo thành một cơ thể mới tự do hành tẩu thế gian.
Thương Mân hỏi: “Chúng ta có lấy không?”
Lăng Tiêu: “Có.”
Lâm Sơ nhìn đóa hoa sen ánh vàng, chỉ cảm thấy nó tỏa ra vô số hào quang huyền bí, ấm áp sáng ngời, thật khiến người ta mê mẩn, nhưng khí thế của nó, lại làm người ta vừa nhìn đã kinh sợ.
Sinh tử đều là nỗi sợ hãi lớn nhất trên thế gian này, mà đóa sen này lại có thể cải tử hoàn sinh, chẳng lạ khi nó sẽ khiến người ta sợ hãi.
Thứ này đối với bọn họ cũng không có ích, chỉ là để mở rộng tầm mắt mà thôi.
Nhưng dù sao vẫn nên mang về Học Cung, để các chư vị chân nhân tiên sinh nghiên cứu, còn hơn là để nó ở lại đây —— nếu ác quỷ trong Vạn Quỷ Uyên này có được cơ thể, tự do hành tẩu thế gian, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Cũng may bọn họ đã phát hiện ra đóa “Hoàn Dương” này, nếu để nó lại chỗ này chắc chắn sẽ sớm gây ra đại họa.
Thế nhưng ——
Đóa hoa này rõ ràng nên bị tà vật chen chúc đổ xô vào mới đúng, vậy mà xung quanh nó lại chẳng có tà vật nào.
Giải thích hợp lý nhất chính là, nó đã bị một sự tồn tại cường đại hơn chiếm giữ! Phạm vi trăm trượng quanh đây, chính là lãnh địa của thứ kia!
Tựa như xác minh suy nghĩ trong lòng Lâm Sơ, đằng xa tuyền đến một tiếng hú chói tai, mặt đất rung động, tiếng “Bùm bùm” trầm thấp vang lên, một con quái vật tựa vạn quân đang đi tới bên này!
Bọn họ muốn chạy, nhưng lại phát hiện bản thân đã bị một cỗ áp lực khóa chặt, không giãy giụa nổi!
Lâm Sơ không vùng vẫy được, là chuyện thường tình.
Thương Mân không vùng vẫy được, vậy thứ kia có thể cao hơn cả Nguyên Anh đỉnh.
Nhưng Lăng Tiêu cũng không vùng vẫy được, chỉ có thể chứng minh thứ kia chính là —— độ kiếp!
Tà vật Độ Kiếp kỳ!
Nếu theo cấp bậc phân chia của tà vật, đó chính là vua của vạn quỷ.
Tiếng bước chân cực kỳ thong thả, nhưng thứ kia lại tới đây rất nhanh!
Lăng Tiêu nói: “Đi!”
Bọn họ kích hoạt Độn Tích Phù, áp lực trên người giảm bớt trong chớp mắt, ngay sau đó, lại bị khóa chặt!
Hình dáng khổng lồ đen kịt như núi cao, hình dạng kỳ dị, giống một khối đất sét tùy ý nhào nặn, phía trên dính vô