Đối mặt với biển người mênh mông, Đại tiểu thư chỉ nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”
Binh lính vẫn quỳ đầy đất, mấy vị quan viên cũng không đứng dậy, vị áo tím ở trung tâm vái lạy nói: “Điện hạ phượng giá tới đây, chúng ta không nghênh đón từ xa, tội không thể tha.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Quên đi.”
Mấy vị quan viên bấy giờ mới kinh sợ đứng dậy: “Không biết điện hạ tới đây ……”
“Không có việc gì.” Lăng Phượng Tiêu nói.
Một câu “Không có việc gì” rơi xuống, Lâm Sơ cảm thấy mấy vị quan viên kia còn kinh sợ hơn —— thà rằng có việc, còn hơn trêu vào điện hạ xuống đây bới lông tìm vết.
Lăng Phượng Tiêu cũng không đề cập đến ôn dịch, chỉ nói: “Ta đến đây du ngoạn mà thôi, không cần đi theo.
Lúc nào có việc, sẽ tự đến tìm các ngươi.”
Quan viên “Vâng” một tiếng, cố nói thêm “Nhất định toàn lực phối hợp” “Tức khắc an bài dịch quán” vân vân.
Đại tiểu thư đáp một tiếng “Lui ra đi”, sau đó ghìm ngựa quay lại, hướng sang con đường khác.
Binh lính đen nghìn nghịt tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ chốc lát sau đã tản ra, trên đường chỉ còn thưa thớt vài người qua lại.
Lâm Sơ thầm nghĩ, Bao Tự phong hỏa hí chư hầu* còn phải cười một tiếng, Đại tiểu thư căn bản không cần, chỉ cần đứng ở nơi đó là được.
*Phong hỏa hí chư hầu: là một điển tịch về Bao Tự.
Chu U vương vì muốn mỹ nhân Bao Tự cười một cái, đốt khói hiệu trên đài lừa chư thần chạy đến.
Nhưng lừa gạt nhiều sẽ bị quả báo, cuối cùng mất nước vì chư thần không còn tin khói hiệu nữa.
Vì thế Bao Tự được gọi là hồng nhan họa thủy.
Chắc ở đây ý tác giả là Đại tiểu thư không cần ai nịnh nọt.
Hắn đưa ánh mắt dời đi, chuyển đến con đường phía trước.
Chiếu Dạ thả chậm bước chân, chậm rãi bước đi trên con phố dài.
Lúc này đã gần giữa trưa, thời tiết không còn lạnh nữa, ánh mặt trời ấm áp, nhưng con đường dài ba dặm này lại quá mức yên tĩnh, nhiều cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa, chỉ còn ba bốn người đang bán trái cây điểm tâm.
“Trà ngon Giang Châu đây,”
Lâm Sơ nghe thấy Lăng Phượng Tiêu bảo hắn, “Giữa trưa ta cho ngươi uống thử nhé.”
Lâm Sơ: “Đa tạ.”
Đại tiểu thư: “Không tạ.”
Lại qua một lúc lâu, trước mặt bọn họ chỉ còn sự tiêu điều buồn tẻ.
Thành trấn bọn họ đặt chân lúc trước đều là thành trấn nhỏ, tuy người không nhiều, nhưng cũng không vắng vẻ quạnh quẽ như nơi này, một tòa thành Giang Châu to lớn nhường vậy, mà rất ít người đi lại, có vẻ phá lệ trống vắng.
Lâm Sơ hỏi: “Ngươi không đi tra sao?”
“Tra,” Đại tiểu thư đáp lời hắn, “Ta chỉ là có chút sợ.”
Sợ?
Thế gian này cũng có việc mà Đại tiểu thư sợ ư?
Lâm Sơ vốn tưởng tượng ra cảnh tượng tra án, nên là Đại tiểu thư dẫn theo một nhóm Đồ Long Vệ phi ngựa thẳng đến Giang Châu phủ, ngồi ở đại đường, sau đó đem hộ tịch, sổ ghi chép, địa phương chí, tất cả đều xem hết một lượt, mới lật vài trang đã phát hiện chân tướng, lập tức xoẹt xoẹt xoẹt chém đứt đầu chó của mấy tên quan viên chứ.
Đang tưởng tượng, tay hắn đã bị Đại tiểu thư chậm rãi nắm lấy.
Tay hắn vẫn luôn nhét trong áo choàng, rất ấm áp.
Tay Đại tiểu thư lại bởi vì phải ngự mã mà vẫn luôn đặt bên ngoài, năm ngón tay thon dài như ngọc hiện giờ đúng là lạnh như ngọc.
Hắn cảm giác Đại tiểu thư hơi nghiêng người về phía trước, ép sát vào người hắn một chút, thanh âm cũng đè thấp, hơi hơi lạnh lùng.
“Ta vừa mới nghĩ, ôn dịch Giang Châu, hàng vạn mạng người, liên lụy cực rộng.
Mấy tên quan viên quận phủ, chưa chắc dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như chôn sống toàn bộ người nhiễm bệnh xuống Vạn Quỷ Uyên.
Huống chi chuyện này một khi bị phát hiện, lập tức sẽ kích động dân chúng phẫn nộ, đến tai thiên tử……” Đại tiểu thư càng ngày càng đè thấp giọng nói, gần như sắp biến mất, “Ta sợ việc này, là được bệ hạ cho phép.”
Lâm Sơ: “…….”
Vậy quả thật đáng sợ.
Suy đoán lúc trước là những người nhiễm bệnh đều bị đưa xuống Vạn Quỷ Uyên “xử lý”, vì vậy mới chấm dứt ôn dịch lây lan, cả biểu ca và Thương Mân đều thể hiện cảm xúc tương đối mãnh liệt, có thể thấy được ôn dịch này cũng không phải bệnh truyền nhiễm quá nghiêm trọng, pháp quyền vẫn có thể lo được, không đến mức phải dùng tới thủ đoạn này.
Hắn hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Hôm nay chúng ta giả vờ du ngoạn,” Đại tiểu thư nói, “Đến giờ Tý ban đêm sẽ đến thăm Giang Châu phủ, tìm hộ tịch và địa phương chí, lại tìm xem có chiếu lệnh của bệ hạ